Dịch: phuongkta1
Biên: argetlam7420
Mạc Vấn từ chỗ tối quan sát đám người khốn khổ nuốt phân ngựa, thần sắc trên mặt những người này vừa cuồng nhiệt vừa thành kính, bọn họ coi hai tên lừa đảo một già một trẻ kia như người trời, đối với lời nói của hai người như nhận được thánh chỉ.
Sở dĩ bọn họ có loại tâm lý này nguyên nhân chủ yếu là do hai tên lừa đảo kia khoác lớp áo ngoài đạo sĩ, dựa vào danh nghĩa của Đạo giáo. Từ xưa đến nay lũ nghịch tặc, phản quân phạm thượng làm loạn, thông thường đều dựa vào danh nghĩa của tôn giáo, tôn giáo đại biểu cho thần quyền, mà cũng chỉ có thần quyền mới có thể chống lại vương quyền.
Tôn giáo là một thứ tồn tại rất lợi hại, nó có thể là nơi dân chúng gửi gắm mong muốn, tuân theo trung hiếu nhân nghĩa, nhưng tôn giáo cũng có thể xúi giục dân chúng phạm thượng làm loạn, các triều đại thay đổi phần lớn sẽ thiết lập nên chức Hộ quốc chân nhân, chức trách của họ chính là trấn an giáo chúng, an phận thủ thường.
Lúc mọi người đang nuốt phân ngựa vào, hai tên lừa đảo một già một trẻ kia lại cảnh giác nhìn về phía Mạc Vấn, chuyện phát sinh trước đó cực kỳ quỷ dị, không thể nghi ngờ là có người trong bóng tối động tay động chân, Mạc Vấn là người ngoài duy nhất ở nơi này, hắn hiển nhiên là đối tượng hiềm nghi lớn nhất.
Mạc Vấn không nhìn thẳng vào hai người, hắn đang nghĩ làm cách nào mới có thể khiến những tín đồ cuồng nhiệt này từ trong tin tưởng mù quáng hoàn toàn tỉnh ngộ lại, cùng lúc đó lại không thể khiến cho bọn họ sinh ra hoài nghi và chán ghét Đạo gia.
Nhưng vào lúc này, những người nuốt chửng phân ngựa bắt đầu nôn mửa, đạo nhân giả mạo kia chậm rãi há miệng, giả bộ làm ra thần sắc vui mừng, "Không đào thải những thứ bẩn thỉu, khó có thể phi thăng, rất tốt, rất tốt."
Mọi người nghe vậy càng thêm không ngừng điên cuồng nôn ọe, cho đến khi cả dịch mật đều phun ra mà vẫn cố gắng nôn mửa, Mạc Vấn thấy thế cười khổ lắc đầu, thân thể con người thực sự có những thứ không sạch sẽ, nhưng nó cũng là một bộ phận của thân thể, nếu như không thể bổ sung được linh khí, chỉ chăm chăm bài bỏ đi những thứ không sạch sẽ, thì kết quả chính là thân thể yếu ớt vô lực, thậm chí ảnh hưởng đến tính mạng.
"Con đường tu hành tràn đầy gian khổ, không phải là thứ các ngươi có thể tưởng tượng được, nếu như các ngươi không thể chịu đựng được, hay là nhanh chóng đi về nhà đi." Đạo nhân giả mạo kia trầm giọng nói ra.
"Tấm lòng tu chân ngộ đạo của chúng ta rất son sắt, chắc chắn sẽ không bỏ dở giữa đường." Có tín đồ lớn tiếng đáp.
Mạc Vấn nghe vậy lại lắc đầu, thủ đoạn mà đạo nhân giả mạo kia dùng chính là lấy lui làm tiến, đáng tiếc chính là những tín đồ kia đã lâm vào sự cuồng nhiệt quá độ, coi tất cả những hành động của đạo nhân giả mạo kia trở thành những trắc trở mà mình phải trải qua trên con đường tu hành, dưới ánh mắt của bọn họ, muốn tu đạo thành công nhất định cần phải chịu đựng khó khăn gian khổ.
Nếu muốn đạt được thành tựu nhất định cần phải trải qua khó khăn gian khổ, điều này là hoàn toàn đúng, nhưng không phải cứ trải qua khổ đau và trắc trở thì nhất định sẽ có kết quả tốt, khổ đau và trắc trở chưa chắc đã có liên quan đến thành quả mà mình nhận được, nhiều khi chịu khổ cực, nhận tội, cuối cùng cũng không nhận được bất cứ thứ gì.
Nếu như chọn đúng con đường của chính mình, kiên trì chính là thắng lợi, còn nếu như ngay từ đầu đã sai phương hướng, càng kiên trì sẽ sai càng thêm sai, biển khổ vô biên, quay đầu lại là bờ.
"Nếu như các ngươi..."
"Đại nạn sắp buông xuống đầu còn không tự biết." Mạc Vấn chậm rãi đi đến chỗ đạo nhân giả mạo đang nói chuyện kia.
"Vô Lượng Thiên..."
"Bái nhập vào Đạo môn, được ban thưởng Đạo hiệu, nhận được Ngọc tịch, có tên trên Thiên Đình, đầy đủ bốn thứ này mới là đạo sĩ, đạo sĩ chính là khâm sai của Tiên giới, thay trời giám sát, trừng phạt cái ác giương cao cái thiện, giả mạo đạo sĩ tội danh cực nặng." Mạc Vấn cất bước tiến lên.
"Vì sao đạo hữu lại nói ra lời ấy." Đạo nhân giả mạo kia nhanh chóng suy nghĩ nên xử trí biến cố trước mắt ra sao.
"Vừa nãy chính ta đã tráo đổi khoai lang của ngươi thành phân ngựa đấy, hiện tại bần đạo cho ngươi hai con đường. Một, nói ra chân tướng và sửa sai, bần đạo có thể cho ngươi sống. Hai, u mê không tỉnh ngộ, tiếp tục dùng tà thuyết mê hoặc người khác, bần đạo sẽ bẻ gãy gân cốt toàn thân ngươi." Mạc Vấn đi đến trước mặt đạo nhân giả mạo kia rồi đứng lại.
"Tên dã đạo này nhục mạ sư phụ, sao các ngươi có thể ngồi nhìn." Tên trẻ con lừa đảo kia mở miệng hô. (dã đạo: đạo sĩ không chính thống, đạo sĩ giả mạo)
Tuổi tác của tên trẻ con lừa đảo này chẳng qua chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, mặc dù tuổi nhỏ nhưng tâm cơ lại nặng, sau khi hô lớn, đám tín đồ kia lập tức cùng huyên náo, ý muốn ra tay.
Đạo nhân giả mạo thấy tình hình này, nhíu mày đưa tay, "Vô Lượng Thiên Tôn..."
Chờ đối phương niệm Vô Lượng Thiên Tôn xong, Mạc Vấn cách không điểm huyệt đạo của lão, rồi cất bước tiến lên nắm lấy búi tóc của lão đạo, nhẹ nhàng dùng lực giật búi tóc và cả mảng da đầu thật lớn của lão đạo kia xuống, tên đạo nhân giả mạo kia đau quá phát ra tiếng rên chói tai.
Tên trẻ con lừa đảo kia cùng đám người vội vàng xông lên muốn đánh hội đồng, thì đều bị Mạc Vấn phóng ra linh khí làm bất động tất cả lại.
Mạc Vấn quăng búi tóc đầy máu ném tới trước mặt đạo nhân giả mạo, bình tĩnh nhìn máu chảy đầy mặt lão ta, hắn đã hiểu được Âm Dương đại đạo, Âm Dương đại đạo cũng không phải bà mẹ từ bi, cũng có một mặt là tàn nhẫn vô tình, không khoan dung từ bi thì người tốt không phục, làm sai mà không phạt thì người xấu không sợ.
Sức sống của tên lừa đảo kia khá mạnh mẽ, không ngừng kêu rên, Mạc Vấn chờ trong chốc lát lại lần nữa tiến lên bắt lấy tay phải gã.
"Đạo trưởng xin từ từ ra tay, tiểu nhân là Mã Đỗ - người huyện Mã Bình, Lợi châu, ít năm trước đây đã quy y ở Lâm Trung Quan, hành tẩu vân du bốn phương chính là được sư tôn ủy nhiệm, ta chỉ xuống núi tìm kiếm đệ tử cho lão nhân gia thôi." Đạo nhân giả mạo kia muốn quanh co nói dối.
"Quy y thì chỉ có thể coi là cư sĩ, cư sĩ không hề có địa vị ở Đạo gia, không được coi là người trong Đạo môn, một cư sĩ hèn mọn như ngươi cũng dám giả danh lừa bịp sao?" Mạc Vấn mỉm cười lắc đầu, cùng lúc đó bẻ gãy cánh tay phải đối phương.
Cổ tay tên lừa đảo tên là Mã Đỗ kia bị bẻ, khắp người cực kỳ đau đớn, lại lần nữa kêu rên cầu xin tha thứ.
Mạc Vấn không hề dừng tay, tiếp tục bẻ gảy cổ tay trái người này.
Mã Đỗ cực kỳ đau đớn nhưng không thể ngất đi, một bên kêu rên một bên lại gào thét kể ra tất cả đầu đuôi ngọn ngành việc mình đã dùng loại thủ đoạn nào, đòi hỏi bao nhiêu tiền tài của mọi người.
"Ngươi đã chọn con đường thứ hai, lúc này hối hận thì cũng đã muộn." Lúc Mạc Vấn nói chuyện lại ra tay thêm lần nữa, bẻ gãy xương ở hai cổ tay lão. Mã Đỗ khóc nức nở cầu xin tha thứ, Mạc Vấn vẫn không có ý dừng tay, lại bẻ tiếp hai chân.
"Trong cuộc đời mỗi một lần lựa chọn đều phải thật thận trọng, không phải ai cũng cho ngươi thêm một cơ hội để lựa chọn đâu." Mạc Vấn nói với Mã Đỗ, lúc này đã đau đến mức cả phân hay nước tiểu đều tuôn ra hết.
Mã Đỗ lúc này sao còn có lòng nghe Mạc Vấn thuyết giáo, chỉ có thể cuồng loạn kêu la.
"Bần đạo cho ngươi thêm một cơ hội, nếu như ngươi trả lời được thì bần đạo sẽ nối lại xương gãy cho ngươi." Mạc Vấn mỉm cười mở miệng.
"Đa tạ Đạo gia, đa tạ Đạo gia." Mã Đỗ ngay cả nước mắt nước mũi đều chảy ra.
"Vì sao ta phải làm ngươi bị thương." Mạc Vấn cười hỏi.
"Ta giả mạo đạo sĩ, lừa gạt tiền tài." Mã Đỗ lớn tiếng trả lời.
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, "Lừa gạt tiền tài cũng không coi là tội lớn, nhưng giả mạo đạo sĩ, làm xấu danh dự Đạo môn chúng ta, khiến người và thần phẫn nộ, ta lại hỏi ngươi, ngươi đã giả mạo đạo nhân bao lâu rồi?"
"Một năm, không không không, tính cả năm đầu tiên nữa là gần hai năm." Mã Đỗ đáp.
"Ngươi có muốn lấy công chuộc tội không." Mạc Vấn cười hỏi.
"Muốn muốn muốn." Mã Đỗ khẩn thiết trả lời.
"Tiếp tục đi lừa gạt, chưa đủ hai năm thì không được dừng lại." Lúc Mạc Vấn nói chuyện đã xuất linh khí ra, nối lại chỗ xương gãy của Mã Đỗ về vị trí cũ, sau đó giải huyệt đạo cho lão.
Mã Đỗ nghe vậy cực kỳ bối rồi, sau khi phục hồi tinh thần lại, cuống quít dập đầu, "Không dám, tiểu nhân không dám nữa."
"Ngươi không muốn lấy công chuộc tội?" Mạc Vấn nhíu mày.
Mã Đỗ nghe xong, lại ngạc nhiên một lần nữa, lão không thể hiểu nổi lời của Mạc Vấn rốt cuộc có dụng ý gì.
"Trung thổ lúc này chỉ có Đạo gia cùng Phật gia, ngươi giả mạo đạo sĩ phá hủy danh dự Đạo gia chúng ta, Phật gia gián tiếp lấy được lợi ích, vậy thì ngươi hãy giả mạo hòa thượng đi ra ngoài lừa gạt cho ta, đi đúng hai năm, thiếu một ngày cũng không được." Mạc Vấn cười nói.
Mã Đỗ chưa từng thấy đạo nhân nào có phong cách cổ quái như thế này, nhưng lúc này lão đã sợ vỡ mật, chỉ có thể ngậm miệng đồng ý.
"Ha ha ha ha, chân nhân, xa cách nhiều năm, có lẽ đã quên ta. Hôm nay ngài sao lại có nhã hứng đi tới đây trêu đùa những tên tiểu nhân vô lương này vậy?" Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng cười vui vẻ.
Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu, chỉ thấy Bành Bỉnh Tuyền - đô đốc quản lý Lũng quân cùng quân sĩ đi theo đang từ cửa phía bắc tới đây.
"Đêm khuya yên tĩnh không việc gì làm, đi tìm chút ít niềm vui thú, khiến Bành tướng quân chê cười." Mạc Vấn cười đáp, hắn và đám người Bành Bỉnh Tuyền là cố nhân, gặp lại đều cảm thấy thân thiết.
Mạc Vấn đuổi chạy hai tên lừa đảo kia, lại nhận lời mời của Bành Bỉnh Tuyền đi đến phủ tướng quân ở lại, những tín đồ kia mặc dù biết Mạc Vấn thân có đạo pháp cũng không ai dám đi theo thỉnh giáo, thứ nhất dưới cách nhìn của bọn họ Mạc Vấn làm việc quá tàn nhẫn, khác biệt toàn toàn so với hình tượng đạo nhân trong lòng bọn họ, thứ hai Mạc Vấn muốn lão già nọ giả mạo hòa thượng tiếp tục ra ngoài lừa đảo, dưới suy nghĩ của bọn họ thì chuyện đó thật nhỏ nhen. Chẳng qua đó cũng không phải quan trọng nhất, nguyên nhân chủ yếu bọn họ không muốn đi theo Mạc Vấn là vì hắn biết rõ bọn họ đã từng ăn phân ngựa.
Bất cứ kẻ nào cũng sẽ không muốn làm bạn với người đã thấy được những tật xấu của mình, nếu như không muốn hoàn toàn đoạn tuyệt với người nào đó thì đừng nên vạch trần thói xấu và những trò hề của đối phương, mà hãy giả bộ không biết, lưu lại một chút tôn nghiêm cho người ta.
"Chúc mừng chân nhân đã đạt thành đại đạo." Bành Bỉnh Tuyền đương nhiên không thể so với những người tầm thường kia, nhìn ra cử động trước đó của Mạc Vấn là hiểu hắn đã đại triệt đại ngộ, có thể nói giỡn tùy tâm, tiêu sái tùy tính.
Mạc Vấn nghe vậy khoát tay áo, sau đó mở miệng hỏi, "Bành tướng quân, không biết Viên tiểu thư lúc này ở nơi nào."
"Thưa chân nhân, tiểu thư vẫn còn ở trong thành, mấy năm trước cũng đã đính hôn lập gia đình rồi, vì sao chân nhân lại chuyện hỏi tiểu thư nhà ta?" Bành Bỉnh Tuyền hỏi.
"Bệnh khó chữa của Viên tiểu thư đã khỏi chưa." Mạc Vấn hỏi, năm đó lúc Lũng quận bị Đông Hải vây khốn hắn cũng ở đây, bởi vì Viên Đông không bao giờ mở miệng xin giúp đỡ, hắn cũng chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt không ra tay cứu giúp, cũng chính vì hắn thờ ơ lạnh nhạt đã dẫn đến Viên Đông bị Ngao Thuật giết chết, mặc dù việc này đã trôi qua nhiều năm nhưng trong lòng hắn vẫn khó có thể bình an, lần này dừng lại ở Lũng quận là muốn đền bù một chút tổn thất đối với Viên tiểu thư.
"Đã sớm khỏi bệnh, nhưng chẳng biết vì sao những năm này lại không thể có thai." Bành Bỉnh Tuyền là cấp dưới của Viên Đông, cực kỳ quan tâm Viên tiểu thư, gã biết rõ pháp thuật của Mạc Vấn cao minh liền khéo léo xin giúp đỡ.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu.
Lũng quận là cứ điểm của nước Lương, là cửa ngõ trấn giữ con đường phía tây, Bành Bỉnh Tuyền tự cho mình là Doãn Thích, ví von Mạc Vấn là Thái Thanh Tổ sư, khẩn khoản muốn Mạc Vấn lưu kinh văn điển tịch lại, Mạc Vấn thẳng thừng chối từ, chỉ dừng lại ở Lũng quận trăm ngày, để lại mười chín quyền sách《 Kim Đan Yếu Thuật 》 cho Bành Bỉnh Tuyền.
Sau trăm ngày, Mạc Vấn rời khỏi Lũng quận tiếp tục đi về phía bắc, Viên tiểu thư không thể mang thai cũng không phải là do nàng, mà chính là do tinh khí người chồng quá yếu, được Mạc Vấn tặng thuốc trị liệu, lúc này đã trở thành phụ nữ mang bầu.
Lần này Mạc Vấn cũng không lưu lại trên đường quá lâu, lập tức cưỡi mây đến chỗ chùa chiền của Khổng Tước Vương, lão chính là lưu thân của Phật tổ, lưu thân này có chút tương tự với phân thân của Đạo gia, nhưng lại không giống nhau hoàn toàn, người này tinh thông giáo pháp Đại Thừa, do đó lần này hắn tới chùa có ba chuyện cần phải hoàn thành, thứ nhất là thỉnh giáo giáo lý Đại Thừa của Phật giáo, xác định có phải giáo lý Đại Thừa có thể được truyền bá hay không. Thứ hai nếu như giáo lý Đại Thừa có thể áp dụng, thì hắn muốn xác định phân chia giữa Đạo gia cùng Phật gia, ba là xác định pháp thuật phát ra từ Đạo gia Trung thổ cùng thần thông Phật giáo Tây Vực truyền đến cuối cùng ai hơn ai kém...