Thẩm Phức cứ tưởng rằng xảy ra chuyện lớn thì có lẽ Lục Ký Minh không rảnh để quan tâm chuyện khác, ai ngờ đâu Lục Ký Minh vẫn phởn phơ như xưa.
Thẩm Phức muốn thám thính tình hình nhưng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể giống như trước, ngày ngày đi chơi với Lục Ký Minh.
Gần đây Lục Ký Minh qua lại khá thân với Mạnh Tam của Thụy Phúc Tường.
Bọn họ vốn là bạn nhậu, nhưng kể từ sau khi Mạnh Tam nể mặt Lục Ký Minh sắp xếp cho Thẩm Phức một công việc nhàn hạ ở Thụy Phúc Tường, hai người trở nên thân thiết hơn nhiều.
Có thể thấy rằng, nợ nhân tình của nhau chính là con đường tắt nhanh nhất để rút ngắn khoảng cách.
Mạnh Tam có một trang trại ở gần bãi chim nhạn đậu cánh ở ngoại thành, thường xuyên mời Lục Ký Minh tới chơi.
Bãi chim nhạn sở dĩ được gọi là bãi chim nhạn là vì ở khúc cong của con sông bao quanh thành có một chỗ nước cạn, nước non cây cối xanh mát, lúc trời ấm lên thường có chim nhạn hạ cánh nghỉ ngơi, người đi săn sẽ tranh thủ dịp này để đi săn.
Trang trại của Mạnh Tam ở ngay gần chỗ ấy, địa thế của trang trại khá cao, đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy hoa cỏ đầu xuân đâm chồi nảy lộc, chẳng mấy hôm nữa là đến lúc thích hợp nhất để săn nhạn.
Có lẽ là lăn lộn với Lục Ký Minh lâu, Mạnh Tam cũng cà lơ phất phơ không kém, gã tự nhận mình là một cao thủ tầm hoa vấn liễu, lần nào mở tiệc chiêu đãi Lục Ký Minh cũng đòi "gọi tay vịn", chính là gọi kỹ nữ đến hầu hạ.
Gã kêu người đưa tới một bản danh sách, xem một lượt từ trên xuống dưới, bình phẩm từng người một, người này eo mềm, người kia môi thơm, gã có thể lưu loát nói một lượt từ đầu đến cuối không vấp lời.
Thẩm Phức ở bên cạnh nghe, chỉ thấy gã ta đáng ghét không chịu được, dứt khoát đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, tựa bên cửa sổ hút thuốc lá.
Một lát sau, Mạnh Tam gọi mấy kỹ nữ đến thật, oanh oanh yến yến vây quanh ríu rít.
Các cô biết Lục Ký Minh không ham nữ sắc, nhưng ai cũng biết hắn hào phóng, thế là vội vàng rót rượu cho hắn, chưa được bao lâu, nhẫn và đồng hồ trên tay Lục Ký Minh đã ném ra cả.
Thẩm Phức lạnh mắt nhìn, một trận gió thốc tới, cánh cửa sổ bị thổi đập vào khung cửa sổ, "Ruỳnh" một tiếng.
Lục Ký Minh nghe tiếng vội vàng đứng lên, đi tới bên người Thẩm Phức, nói với người trên bàn: "Không uống nữa, có người muốn giận rồi."
Thẩm Phức gẩy tàn thuốc, cười nói: "Anh muốn uống thì uống, lấy tôi ra làm cớ làm gì?"
"Tôi đâu có nói là em." Lục Ký Minh cười, đoạt lấy điếu thuốc đã hút còn một nửa trên tay Thẩm Phức, trên đầu mẩu còn dấu răng nhàn nhạt của cậu, Lục Ký Minh không ngần ngại chút nào, ngậm vào dấu răng đó rít hai hơi, hé miệng phả khói, nói: "Lúc nào làm cho tôi một bao để hút đi."
Thẩm Phức không để ý đến anh, lẩm bẩm: "Phiền phức."
Mạnh Tam ở đầu kia đột nhiên nói: "Ký Minh, có phải năm ngoái lão gia tử nhà ông cưới thêm một vợ lẽ đúng không, hình như họ Dương thì phải."
Lục Ký Minh thuận miệng đáp: "Chắc thế."
Mạnh Tam cười khà khà, nói: "Ông cụ nhà ông thời trẻ hô mưa gọi gió là vậy, nhưng về già cũng hơi đuối nhỉ, vợ lẽ không chịu nổi phải ăn vụng kìa."
Miệng hắn không nói lời nào đứng đắn, Thẩm Phức quay lại nhìn Lục Ký Minh một chút, thấy Lục Ký Minh không hề tỏ vẻ bị xúc phạm, trái lại còn nổi hứng hỏi lại: "Sao lại nói thế?"
Mạnh Tam dựa vào ghế, mỗi tay ôm một cô, dương dương tự đắc: "Phải nói là ở Bình Châu này Thụy Phúc Tường nhà tôi cắt may sườn xám đẹp nhất, nhưng dù trang phục có đẹp đến mấy thì cũng phải phối hợp với chiến lược mới bán được giá cao.
Gần đây tụi tôi bắt đầu đưa hàng đến các nhà quyền quý, lựa vài cậu trai trẻ cao to trắng trẻo đi, mang đến cho di thái thái họ Dương của Thuần Viên các ông là nhiều nhất, một tháng phải cắt may năm sáu bộ quần áo."
Lục Ký Minh hỏi: "Mỗi lần một người khác nhau?"
"Đều là cùng một người, tôi gặp rồi, một tên thư sinh trắng trẻo, họ tên còn hơi mang vẻ đàn bà, tên là cái gì Hương hay sao ấy." Mạnh Tam hất mắt sang chỗ Thẩm Phức trầm mặc nãy giờ, cười nói, "Mà không được đẹp trai như Thẩm thiếu gia đây đâu."
Thẩm Phức nghe hắn ba xạo cả ngày đã phiền sắp chết, xụ mặt, không ngờ cậu còn chưa kịp nổi đóa, Lục Ký Minh đã lên tiếng trước, cười mà như không nhìn về phía Mạnh Tam, nhả một hơi khói, nói: "Miệng sạch sẽ chút đi."
Mạnh Tam vội giơ tay xin tha, Thẩm Phức dí tắt điếu thuốc, xoay người đi ra ngoài.
Lục Ký Minh vội vàng đi sau lưng cậu, cuối đông đầu xuân, gió lạnh se sắt, nhấc mắt lên nhìn, chim nhạn trên ghềnh bãi vẫn hãy còn thưa thớt.
"Đừng giận," Lục Ký Minh nói, "Chờ xuân sang hẳn trời ấm dần lên, sẽ đưa em tới đây săn nhạn."
Thẩm Phức nói: "Tôi không biết dùng súng."
"Đâu có sao," Lục Ký Minh đút tay vào túi đứng bên cạnh cười nói, "Mang cao thủ đến là được rồi, tôi đang dạy hai chú chó săn, đảm bảo cho em thắng lợi trở về."
Đợi đến khi chim nhạn tề tựu đông vui trên bãi ghềnh, Chương Chấn Lộ cũng về đến Bình Châu.
Thương thế của hắn rất nặng, bị khiêng cáng về, nhưng tốt xấu gì cũng còn sống.
Lục Trọng Sơn đón hắn vào thẳng Thuần Viên, mời bác sĩ phương tây giỏi nhất về khám chữa.
Sau quãng đường xa xôi xóc nảy, tình hình khép miệng của vết thương không quá tốt, nhưng may thời tiết không oi nóng.
Mẹ Chương Chấn Lộ Vương thị gục bên giường khóc tu tu, Chương Yến Hồi đứng ở một bên, cúi đầu im lặng không nói gì.
Lục Trọng Sơn nghe mà phiền, phất tay bảo bà ta ra ngoài, trước khi đi ra bà ta còn lau nước mắt nhờ Lục Trọng Sơn làm chủ cho Chương Chấn Lộ, lời nói đầy ẩn ý.
Chương Chấn Lộ nằm trên giường, giãy dụa muốn ngồi dậy, Lục Trọng Sơn nói: "Cháu cứ nằm đi, coi chừng vết thương."
Mặt Chương Chấn Lộ trắng bệch, vừa nói vừa thở khó nhọc: "Ông trẻ, trên đường cháu quay về vẫn có kẻ có ý đồ hại cháu."
"Có bắt được người không?" Lục Trọng Sơn ngồi xuống cạnh giường, trong tay cầm hai quả hạch đào trơn bóng xoay qua xoay lại.
"Không ạ, để nó nhảy lên xe chạy trốn mất." Chương Chấn Lộ cắn răng nói, "Lần này nhất định là nhằm vào cháu.
Lần trước ở Dự Bắc có thể nói là Nghiêm Nhất Hải giở trò, nhưng bị tập kích trên đường về, thì nhất định là có nội ứng."
Lục Trọng Sơn không tỏ vẻ gì, hỏi: "Vậy theo lời cháu nói thì, là ai?"
Chương Chấn Lộ ngập ngừng lên tiếng: "Ông trẻ..."
Đợi đúng vào lúc này, Lục Ký Minh đẩy cửa bước vào, Lục Trọng Sơn đã cho người đi đón hắn từ sớm, hắn thản nhiên khệnh khạng, giờ này mới đi vào, vào rồi cũng không thấy chút lo lắng nào, như thể đến ngắm hoa du lịch, thậm chí còn nhàn nhã hơn cả ngắm hoa.
Chương Chấn Lộ hằm hằm nhìn hắn, Lục Ký Minh cười nói: "Sao vậy? Anh họ ra ngoài một chuyến vất vả lắm mới quay về được, nên không nhận ra thằng em này nữa rồi?"
Chương Chấn Lộ cười lạnh đáp: "Chú mong anh không về được chứ gì."
"Được rồi đừng nói nữa," Lục Trọng Sơn nói, "Anh em như thể chân tay, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.
Chấn Lộ, em họ cháu chưa hiểu chuyện, sau này cháu còn phải nâng đỡ nhiều, đừng mâu thuẫn trong nhà."
Chương Chấn Lộ nuốt lời muốn nói xuống, Lục Ký Minh cũng không nói gì, hừ một tiếng, ngồi chưa nóng mông đã đứng dậy rời đi.
Hắn vừa ra đến bên ngoài, đã nghe thấy Chương Chấn Lộ nói bên trong: "Ông trẻ, vào lúc cháu bị tập kích, sĩ quan phụ tá của cháu đã liều chết để cứu cháu, ông..."
Lục Ký Minh trở tay đóng cửa lại, vừa hay nhìn thấy vị sĩ quan phụ tá trong lời Chương Chấn Lộ kia, không lộ rõ mặt, ánh mắt ẩn dưới vành mũ, nhanh nhẹn lên tiếng chào Lục Ký Minh: "Đại thiếu gia."
Bốn bề vắng lặng, Lục Ký Minh liếc người đó một cái, cười cười thấp giọng nói: "Làm tốt lắm.".