Chờ đến khi Lục Ký Minh từ Thuần Viên đi ra, trăng đã lên giữa trời.
Trên mặt hắn hiếm thấy mà nghiêm nghị, không lộ một chút biểu cảm nào, như đang suy nghĩ điều gì, mở cửa xe ngồi vào, tài xế khởi động ô tô, tiếng động cơ ầm ầm vang vọng trên con đường dài vắng bóng người đi lại, những vệ binh áo xám giống như pho tượng trong đêm đen, bất động.
Thẩm Phức vẫn luôn nhớ rõ trước đó Lục Ký Minh đã đáp ứng rồi, từ Thuần Viên ra tới liền tiện đường đi Thẩm gia.
Nhưng Lục Ký Minh sau khi lên xe vẫn luôn không nói một lời, không có bên phân phó, tài xế tự nhiên mà lái xe trở về Lục công quán.
Thẩm Phức có hơi thiếu kiên nhẫn, mấy ngày qua, tính tình đã quá nhẫn nại với Lục Ký Minh rồi, hôm nay lại đi Thuần Viên ăn một vố Hồng Môn Yến, chờ chính là trả giá tương đương để đổi lấy cơ hội trở về nhà.
Thẩm Phức gọi một tiếng: "Đại thiếu."
Lục Ký Minh quay đầu lại nhìn cậu một cái, không giống lúc trước, một cái liếc mắt này lạnh như băng, không mang theo một chút độ ấm, dường như Thẩm Phức chỉ là một vai hề nhảy nhót, nói cái gì làm cái gì đều đã nằm trong dự kiến của Lục Ký Minh, tựa như Tôn Ngộ Không thoát không được khỏi lòng bàn tay của Phật Như Lai, lại giống quân cơ bị khống chế di chuyển trên bàn cờ vậy.
Áp xuống dự cảm không tốt trong lòng, Thẩm Phức nói tiếp: "Đã trễ thế này, cũng không biết tỷ tỷ đã ngủ chưa."
Lục Ký Minh vẫn không nói một lời, chỉ như vậy thẳng lăng lăng mà nhìn, nhìn đến mức trong lòng Thẩm Phức trầm xuống, dần dần bực bội lên.
Cậu dứt khoát trực tiếp hướng lái xe cất giọng nói: "Đến số 3 đường Diệc Dương, Thẩm trạch."
Tài xế thăm dò mà nhìn về phía Lục Ký Minh, Lục Ký Minh nói: "Lục công quán."
Thẩm Phức nói: "Chúng ta trước đó đã thống nhất rồi."
Lục Ký Minh trào phúng mà cười, hỏi ngược lại: "Ai cùng cậu thống nhất?"
Cũng phải thôi, khi quyền lực của đôi bên dưới tình huống không bình đẳng, hết thảy hứa hẹn đều là chi phiếu hữu danh vô thực, vô pháp thực hiện.
Trong lòng Thẩm Phức càng trầm hơn, cũng không nói gì nữa.
Trong xe yên tĩnh, tài xế cũng không cất tiếng nào, ô tô vững vàng mà lái một đường qua cầu Vũ Kiều, trở lại Lục công quán.
Hai người Thẩm Phức, Lục Ký Minh, mỗi người xuống một cửa xe, Thẩm Phức không nói thêm một câu nào nữa, trong màn đêm yên tĩnh, hai người đều có tâm sự riêng.
Vừa đến nhà, Lục Ký Minh liền nhốt mình trong phòng làm việc, Thẩm Phức ở trên ban công phòng ngủ dựa vào lan can, nhìn bóng đêm xuất thần.
Trong lòng nôn nóng bất an, ba chị em bọn họ gần như chưa từng tách ra, càng đừng nói là trong tình huống như bây giờ.
Cậu đang suy nghĩ biện pháp khác.
Ngay lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lục Ký Minh bước vào.
Thẩm Phức tâm sinh đề phòng, xoay người lại, không nói một lời mà nhìn hắn, chờ hắn nói chuyện.
Ai biết Lục Ký Minh cũng không nói lời nào, hắn hình như uống chút rượu ngoại, áo sơ mi nhăn nhúm dúm dó, trên người có mùi rượu nhàn nhạt, lập tức đi về phía Thẩm Phức, chống tay lên lan can sắt của sân thượng, đem cậu vây ở bên trong.
Lục Ký Minh vùi mặt vào hõm vai Thẩm Phức.
Hắn thật sự uống rượu, cả người tựa hồ mơ mơ màng màng, ở bên tai Thẩm Phức không biết lầu bầu cái gì.
Thẩm Phức kìm nén ý muốn đá hắn xuống lầu, trong lòng thầm mắng "bệnh tâm thần", đẩy hắn ra đến một bên, cậu muốn tránh xa hắn ra.
Ai biết Lục Ký Minh cũng không để yên, hắn từ phía sau ôm eo Thẩm Phức, hai người lảo đảo vài bước, vướng vào tấm thảm nhăn nhúm, song song ngã xuống giường.
Thẩm Phức bị đè mạnh lên người, một hơi thiếu chút nữa không thở được, ai biết Lục Ký Minh một chút đều không định tránh ra, ngược lại tay dọc theo eo Thẩm Phức hướng lên trên sờ.
Lần này thật sự đốt lên lửa giận trong lòng Thẩm Phức.
Cảm xúc của Lục Ký Minh lặp lại, đem người đùa bỡn trong lòng bàn tay, lúc vui vẻ thì cho kẹo, không thoải mái liền quất roi, một là hắn thực sự là cái kẻ điên, hai chính là hắn căn bản không đem người để vào mắt, con người này hiển nhiên là trường hợp hai.
Một con ma men còn muốn thao túng người khác.
Thù mới thêm hận cũ, Thẩm Phức tức giận đến ngứa răng, trút hết khí lực, nhân lúc Lục Ký Minh không phòng bị, xoay người dùng sức, đẩy Lục Ký Minh ra.
Thẩm Phức động tác mau lẹ mà cưỡi trên người Lục Ký Min, nắm cổ áo hắn, hung hăng quật mạnh hắn xuống giường.
Giường ở Lục công quán đều dùng đệm lò xo, mềm lại thoải mái.
Nhưng Thẩm Phức dùng lực mạnh, vẫn là đem Lục Ký Minh quật đến phát ngốc, đại khái là không nghĩ tới mèo nhỏ trong khoảng thời gian này vẫn luôn ngoan ngoãn phối hợp đột nhiên lộ móng vuốt.
Nhưng hắn rất nhanh liền phục hồi tinh thần lại, men say trong mắt hoàn toàn biến mất tăm.
Lục Ký Minh bắt lấy tay Thẩm Phức, trở tay, ý đồ chế trụ cậu.
Nhưng Thẩm Phức cũng không phải quý công tử tay trói gà không chặt, cậu cũng có chút thân thủ, thuận thế ghìm cổ tay, nâng đầu gối đỉnh hướng vào bụng Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh vội vàng buông tay, trên giường lăn một vòng né tránh.
Hai người một người chiếm cứ đầu giường, một người chiếm cứ cuối giường, trừng mắt nhìn đối phương.
Trong phòng không bật đèn, một mảnh tối tăm, chỉ có thể dựa vào ánh trăng miễn cưỡng mới nhìn thấy mọi vật, hai đôi mắt đều rất sáng, giống như ánh mắt của hai dã thú trong rừng sâu.
Thẩm Phức siết chặt nắm tay, dẫn đầu làm khó dễ.
Cậu từ nhỏ đều là dựa vào nắm đấm bảo hộ chính mình, mặc dù không có trình tự kết cấu, nhưng được cái thân thủ nhanh nhẹn, ra chiêu cũng hoang dã, Lục Ký Minh nghiêng đầu né tránh, cảm giác được nắm đấm xẹt qua gương mặt.
Lục Ký Minh cũng không phải ăn chay, hai người rất nhanh liền lao vào đánh nhau, đụng đổ bình hoa trên bàn, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Thẩm Phức ở trong phòng ngủ đi chân trần, bị mảnh vỡ bình hoa đâm vào, một trận đau xuyên tim, ngã xuống giường.
Lục Ký Minh nhào người đè lên, bóp cổ Thẩm Phức.
Trong mắt Lục Ký Minh đã không hề còn chút men say nào, đôi mắt híp lại, ánh mắt sắc bén, tóc mái tán loạn, bị mồ hôi thấm ướt, trên tay dùng sức bóp chặt, nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng vì thiếu oxy mà hít thở không thông của Thẩm Phức.
Thẩm Phức liều mạng giãy giụa, cào tay Lục Ký Minh ra mấy vết máu, Lục Ký Minh không dao động, bụng bị Thẩm Phức đạp mạnh mấy phát cũng không buông tay.
Ngay khi Thẩm Phức nghĩ rằng mình sẽ bị Lục Ký Minh bóp chết, Lục Ký Minh buông lỏng tay.
Thẩm Phức cả người cuộn tròn, trước mắt biến thành màu đen, yết hầu nóng rát mà đau.
Cậu liều mạng hô hấp, ho đến kinh thiên động địa, miệng vết thương ở lòng bàn chân cọ đầy máu ra ga giường.
Thật vất vả mới hô hấp đều lại một chút, cậu vừa quay đầu, phát hiện họng súng đen ngòm đối diện với chính mình.
Lục Ký Minh không biết từ nơi nào lấy ra khẩu súng lục, Thẩm Phức ở phòng ngủ này nhiều ngày như vậy, đều chưa từng phát hiện ra khẩu súng lục này.
Thẩm Phức dùng khuỷu tay chống thân thể, nhìn chằm chằm họng súng, lại dịch chuyển ánh mắt, nhìn về phía Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh khảy khảy tóc mái, biểu tình đã thả lỏng lại, thậm chí còn mang theo một chút ý cười nghiền ngẫm, họng súng xê dịch một chút xíu, phảng phất như đang do dự không biết nên bắn vào đâu trên người Thẩm Phức.
Giống như mèo vờn chuột, trước khi ăn còn muốn đùa bỡn đồ ăn của mình, cố ý để nó chạy đi một chút, xong lại ấn xuống.
Thẩm Phức đồng tử phóng đại, trái tim đập bang bang, phía sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu óc lại thật sự thanh tỉnh, chưa bao giờ thanh tỉnh như lúc này.
Cậu ngồi dậy, dí trán mình vào họng súng của Lục Ký Minh.
Lục Ký Minh "cạch" một tiếng, súng lên đạn, lại lần nữa dùng sức, dí súng lên trán Thẩm Phức, nhẹ nhàng nói: "Cậu không sợ chết sao?"
Thẩm Phức đương nhiên sợ chết, sợ đến tay chân nhũn ra, sợ Lục Ký Minh nhẹ nhàng động cò súng, có lẽ chỉ cần bóp cò, cậu liền sẽ máu me be bét, khoảng cách gần như vậy, có khi bay nửa cái đầu luôn mất.
Nhưng cậu biết, lúc này rút lui cùng sợ hãi đều vô dụng, thậm chí còn phản tác dụng.
Cậu không rút lui, ngược lại nhích về phía trước, nhìn vào đôi mắt Lục Ký Minh, nói: "Nếu muốn tôi chết, thì tôi đã sớm chết rồi, chết ở bãi săn nhạn ngày đó."
Lục Ký Minh híp híp mắt, nhìn cặp mắt đào hoa có thần kia của Thẩm Phức, bắt đầu có chút hối hận khi chắn giúp cậu một phát súng ở bãi săn nhạn ngày đó, hối hận để một người thông minh như Thẩm Phức bắt được sơ hở này.
"Tôi còn hữu dụng mà đúng không," Thẩm Phức gắt gao mà dùng trán mình dán sát vào họng súng, ngữ khí lại mềm nhẹ, cậu nói, "anh sẽ không giết tôi đâu."
Họng súng trên tay Lục Ký Minh từ trán, gương mặt, môi, cằm Thẩm Phức một đường đi xuống, phảng phất như đây không phải là khẩu súng có thể giết người, mà là bàn tay của người yêu vậy.
Thẩm Phức quả thực kìm được trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cậu chỉ có thể liều mạng làm cho chính mình trấn định.
Đây là bảo hổ lột da, một khi không cẩn thận, sẽ bị lão hổ thay đổi thất thường ăn luôn.
"Chúng tôi không có quyền thế, có thể gây được sóng gió gì đây," Thẩm Phức nói, "để tôi cùng tỷ tỷ gặp mặt đi."
Lục Ký Minh hiển nhiên rất kiêu ngạo, sự thay đổi thất thường của hắn đều ở chứng tỏ hắn chắc chắn, chắc chắn Thẩm Phức không gây được ra sóng gió gì, Thẩm Phức đánh cược chính là một phần kiêu ngạo này của hắn.
Tay Lục Kí Minh cầm súng dần dần hạ xuống, ngay ở thời điểm Thẩm Phức thở phào nhẹ nhõm, Lục Kí Minh đột nhiên bóp cò súng, máu toàn thân Thẩm Phức gần như đều đọng lại, cả người cứng đờ.
"Cạch cạch."
Súng không có đạn.
Lục Ký Minh nhẹ nhàng cười, trở tay thu hồi súng lục không có đạn, cúi đầu thân mật hôn một cái lên khuôn mặt đang sợ tới mức hồn phi phách tán của Thẩm Phức.
"Ngủ ngon." Hắn nói.
Thẩm Phức nhìn chằm chằm vào hắn, thẳng đến hắn xoay người ra phòng mới chân chính thả lỏng mà ngã trên giường, lòng bàn chân truyền tới một trận đau xuyên tim, mồ hôi đầm đìa, như thể thật sự đã chết một lần..