Sợ ép đến miệng vết thương cho nên Lục Ký Minh nằm sấp, ngực đè nên cái gối mềm, nửa bên mặt đều vùi vào gối đầu, tóc tán loạn, nếu không phải sắc mặt còn có chút tái nhợt, căn bản nhìn không giống bị thương, giống vừa ngủ sâu vừa dậy hơn, lười biếng tự tại.
Hắn híp mắt cười nói: "Còn tưởng rằng em chạy mất."
Thẩm Phức trong lòng chửi thầm, nơi này là Thuần Viên, mỗi bước đi đều có người nhìn, có chạy đằng trời, căn bản là chạy không được, Lục Ký Minh biết rõ như vậy còn làm ra vẻ.
Nhưng cậu không nói, đặt chén canh đã ăn hết xuống, rũ mắt nói: "Đại thiếu bị thương ngất xỉu, tôi nếu lúc này bỏ chạy, chẳng phải là bất nhân bất nghĩa hay sao? Nào có đạo lý ăn xong liền chạy như thế."
Thẩm Phức vốn không đặt cho mình quá nhiều trói buộc trong quan hệ tình cảm nam nữ, đổi thành quan hệ tình cảm nam nam cũng không có khác biệt.
Lúc trước cậu chẳng qua là không ăn kiểu này, vài lần miễn cưỡng ăn thử, cảm thấy tư vị cũng tạm được.
Cậu cũng không cảm thấy chính mình là đang trao thân cho người, chẳng qua là quan hệ lấy tiền lẫn nhau mà thôi.
Lại nói, chuyện giường chiếu là dễ dàng nhất để câu thông tâm tình, thử chân ý, một khi nắm giữ tiết tấu, so với ngươi tới ta đi mà nói thì còn có lời hơn.
Những lời này vào tai Lục Ký Minh, Thẩm Phức nhân nghĩa như vậy cũng chỉ là làm ra vẻ mà thôi, hắn cũng không nói cái gì, chỉ cười.
Thương thế trên lưng Lục Ký Minh kỳ thật cũng không coi là rất nghiêm trọng, hơn nữa thể trạng hắn khá tốt, lại có bác sĩ giỏi tỉ mỉ chăm sóc, rất nhanh đã hồi phục bảy, tám phần.
Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Thẩm Phức cũng ở bên cạnh chiếu cố, nói là chiếu cố chẳng qua chính là làm bạn ở bên, trò chuyện cho đỡ chán thôi.
Mỗi đến bị thương, Lục Kí Minh luôn làm mình làm mẩy, Thẩm Phức có khi bị hắn phiền đến điên cả người, lại không dám nói cái gì, hận không thể cho hắn thêm một dao, để hắn yên tĩnh một lát.
Phiền nhất chính là lúc tắm rửa, bác sĩ nói miệng vết thương không thể dính nước, Lục Ký Minh liền rầm rì kêu Thẩm Phức tắm cho hắn.
Một bồn đầy nước, đến cuối cùng tắm xong đã văng ra ngoài hơn phân nửa, Thẩm Phức mỗi lần đều ướt nhẹp cả người, bị Lục Kí Minh nháo đến không thể chịu được, mỗi ngày tới rồi thời điểm tắm rửa liền phiền đến đau cả đầu.
Lục Ký Minh dưỡng bao lâu thương thì những khách mời ngày ấy tới Thuần Viên bị giam lỏng ở đây từng đấy ngày, toàn bộ Thuần Viên đóng cửa từ chối tiếp khách, cửa lớn luôn đóng chặt, những khách nhân đó tâm tình cũng trở nên nóng nảy, chỉ sợ Lục Ký Minh điên lên muốn tận diệt bọn họ.
Thẩm Phức cùng Thẩm Lệnh Nghi đều lo lắng Tiểu A, nhưng trong lòng biết so với bị một lưới bắt nhốt hết ở Thuần Viên, còn không bằng để Tiểu A ngốc tại bên ngoài.
Tiểu A tuy không linh hoạt khéo léo, không giỏi tính kế bằng hai người bọn cậu, nhưng cũng trải qua không ít chuyện, có năng lực tự bảo vệ mình.
Có điều ba người sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, chung quy vẫn rất lo lắng.
Vì thế, Thẩm Lệnh Nghi tìm cớ, mua chuộc một vệ binh, để vệ binh thay nàng về nhà lấy chút quần áo, nhân cơ hội nhìn xem trong nhà như thế nào.
Chờ đến khi vết thương của Lục Ký Minh sắp khỏi, hắn giống như rốt cuộc nhớ tới đám người bị vây giữ ở đây, lại lần nữa tổ chức tiệc.
Lần này nói là tiệc thế thôi, nhưng Lục Ký Minh cũng không dụng tâm làm, chẳng qua triệu tập mọi người lại, mà mọi người cũng biết bữa tiệc này chẳng tốt đẹp gì cho cam, nên thần sắc ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
Trong thời gian bị giam lỏng, đám tướng sĩ vốn dĩ vênh váo, giờ đây đều héo rũ ủ dột.
Bọn họ cũng có không ít thuộc hạ bên ngoài, chỉ là bởi vì chủ tử đều bị nhốt, cũng không biết chi tiết nội tình Thuần Viên nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vu Duy Hồng cũng ở trong đó, gã che giấu đến cực tốt, còn làm vẻ hoảng loạn giống khách khứa giống y như đúc.
Lục Ký Minh chỉ mặc sơ mi quần tây đơn giản, hoàn toàn không giống như bộ dáng bị thương, tinh thần sáng láng, nâng chén rượu thăm hỏi mọi người.
Ngày đó trong sảnh yến hội còn có người chết tại chỗ, hiện giờ đã nhìn không ra dấu vết, lại là quần là áo lụa.
Lục Ký Minh không thể uống rượu, chẳng qua giả ý nhấp một chút.
Thẩm Phức ngồi bên cạnh hắn, thấy hắn buông cái ly, thuận thế tiếp nhận, bất động thanh sắc mà rót vào chậu hoa phía sau, đổi thành nước trắng.
Lục Ký Minh cười với cậu, Thẩm Phức rũ mắt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giống như cái gì cũng không thấy được.
Đợi mọi người đều đồng ý, uống cạn rượu trong ly, Lục Ký Minh mới hắng giọng nói: "Mọi người nấn ná trong phủ, nếu có chỗ chiêu đãi không chu toàn, mong thứ lỗi.
Tiểu chất mấy ngày gần đây đều trông coi trước giường bệnh tổ phụ, sơ sót các vị bá thúc phụ, thật là không nên."
Vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều thay đổi.
Làm bộ hạ cũ của Lục Trọng Sơn, người mà bọn họ dựa vào nhất cũng chính là Lục Trọng Sơn, thoáng chốc nghe thấy Lục Trọng Sơn bị bệnh, trong lòng đều có mưu tính riêng.
Lục Ký Minh làm như không nhìn thấy mắt đi mày lại của mọi người, trên mặt bày ra bộ dáng ưu sầu, tiếp tục nói: "Các vị đều là tướng sĩ đắc lực của tổ phụ, nhất định rất lo lắng, ngày gần đây bệnh của tổ phụ hơi có chuyển biến tốt, đã có thể gặp mặt mọi người, cũng đỡ cho mọi người lo lắng."
Đây cũng chính ý tứ của mọi người ở đây, rốt cuộc Lục Trọng Sơn như thế nào, vẫn là phải gặp mới biết được.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, ai nấy đều thấp thỏm lo lắng, đặt chén xuống, theo Lục Ký Minh bước ra ngoài.
Thẩm Phức nguyên bản là đi theo bên cạnh Lục Ký Minh, không có người dám bắt chuyện, Lục Ký Minh bận ứng phó đám người nên cũng mặc kệ cậu, cậu chậm rãi lui về phía sau, cùng Thẩm Lệnh Nghi sóng vai.
Thẩm Lệnh Nghi thần sắc bất định, Thẩm Phức đi ở bên cạnh nàng, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Thẩm Lệnh Nghi nhìn trái nhìn phải, vội vàng nói: "Chị nhờ người về nhà đi ít đồ vật, vệ binh kia sau khi trở về có nói, trong nhà một người cũng không có, cửa sổ bị đánh vỡ, đồ vật cũng lung tung rối loạn, như là có kẻ xấu đột nhập."
Đáy lòng Thẩm Phức trầm xuống, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệnh Nghi, nhất thời không nói chuyện.
Đúng là lúc này, Lục Ký Minh dẫn mọi người đến tiểu viện mà Lục Trọng Sơn sống hàng ngày, hắn nhìn trái nhìn phải không thấy Thẩm Phức đâu, liền quay đầu lại, lướt qua mọi người, gọi: "A Phức, tới đây đi ——"
Trong lúc nhất thời mọi người đều nhìn lại đây, thần sắc khác nhau, Thẩm Phức chỉ cảm thấy bị các dạng ánh mắt xuyên thấu, giống như bị lửa đốt vậy.
Đáy lòng cậu còn lo lắng an nguy Tiểu A, Thẩm Lệnh Nghi duỗi tay nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu, cậu mới phản ứng lại, trên mặt mang theo nụ cười, đi lướt qua mọi người.
Lục Ký Minh đầy mặt nhu tình, nắm tay Thẩm Phức đi vào trước.
Thẩm Phức lưng như kim chích, trong lòng chửi thầm, nếu Lục Trọng Sơn là thật sự bị bệnh, nhìn thấy tôn tử lôi kéo nam tức phụ, phỏng chừng sẽ giận tới tự khỏi bệnh luôn mất.
Trong phòng ngủ của Lục Trọng Sơn ánh đèn lờ mờ, chỉ mơ hồ nhìn thấy lão nhân gầy trơ xương nằm trên giường, bàn tay gân guốc đặt bên ngoài chăn, da thì xỉn màu.
Dương di thái thái khoanh tay đứng ở mép giường, không nói một lời.
Vừa vào cửa, Lục Ký Minh liền bắt đầu vào vai hiếu tử, đứng ở mép giường hỏi han ân cần, Lục Trọng Sơn không đáp lại, chỉ thường thường từ trong cổ họng hừ vài tiếng, để người khác biết ông ta còn sống.
Chúng tướng sĩ phát hiện Lục Trọng Sơn thế mà thật sự bệnh tới mức này, hai mặt nhìn nhau, có người muốn tiến lên một bước xem xét, lại bị Lục Ký Minh cản lại.
"Bác sĩ nói, tổ phụ tinh thần không tốt, không thể để người quá mức mệt nhọc, các vị ngày khác lại đến đi, tâm ý thì cháu sẽ thay các vị thúc bá phụ truyền đạt."
Lục Trọng Sơn bệnh nặng, Chương Chấn Lộ bên ngoài, hiện giờ Thuần Viên rõ ràng là nghe Lục Ký Minh, chúng tướng sĩ hiện giờ cũng có vài phần kính sợ đối với hắn, sôi nổi nhận lời, lui ra bên ngoài.
Chỉ có mẫu thân Chương Chấn Lộ - Vương thị còn nhào trên mặt đất, gào khóc, trong lời nức nở có không ít lời chỉ trích Lục Ký Minh, hy vọng lão gia tử thay bà ta làm chủ.
Chương Yến Hồi rũ tay đứng ở bên cạnh mẫu thân, sợ tới mức không dám nói lời nào.
Lục Ký Minh không kiên nhẫn mà nhíu mày, một tay nhấc Vương thị lên, mặc kệ bà ta la lối, vứt ra ngoài cửa, cũng không ai dám nói gì.
Lục Ký Minh đi ra ngoài vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại đi đến mép giường, cúi người hỏi: "Tổ phụ có gì phân phó?"
Mọi người đều đi ra ngoài, tôi tớ đóng cửa lại, chỉ chừa Lục Ký Minh đứng ở mép giường, Thẩm Phức đứng ở cạnh cửa, thấy Lục Ký Minh không bảo cậu đi ra ngoài, liền đứng ở đó xem.
Dương thị sợ Lục Kí Minh giống như chuột sợ mèo, co rúm ở bên cạnh, hận không thể biến mất tại chỗ.
Người đều đã đi rồi, Lục Ký Minh cũng không phí công đóng vai con hiếu cháu thảo nữa, đứng lên khỏi ghế, tỉ mỉ mà nhìn Lục Trọng Sơn nằm trên giường, ánh mắt âm trầm, đầy mặt chán ghét.
Hắn nói với Dương thị: "Lấy tẩu hút thuốc phiện kia tới."
Dương thị thuận theo mà lấy tẩu thuốc đã có sẵn sợi lá thuốc phiện ra, đưa tới trên tay Lục Kí Minh, lại lấy que diêm quẹt lửa.
Hương vị tanh ngọt kia chỉ một thoáng tràn đầy trong phòng, Lục Ký Minh nhíu mày, lộ ra thần sắc chán ghét.
Lục Trọng Sơn nguyên bản như cây khô không có sinh khí trên giường đột nhiên rú một tiếng, nâng bàn tay gầy như que củi lên, hữu khí vô lực mà chụp vào tẩu thuốc phiện trên tay Lục Kí Minh, phí công mà cào làn khói trắng tỏa ra thứ mùi tanh ngọt kia.
Lục Kí Minh cầm tẩu thuốc phiện trên tay, đứng ở mép giường, nhìn chằm chằm bộ dáng Lục Trọng Sơn người không ra người quỷ không ra quỷ, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, Lục Kí Minh giống như bị dọa đến, cả người run lên, tẩu thuốc phiện trong tay rơi xuống đất, cũng không quay đầu lại mà túm Thẩm Phức đi ra ngoài.
Thẩm Phức quay đầu lại nhìn thoáng qua, Dương thị thẳng tắp mà nhào vào tẩu thuốc phiện kia, tham lam khát vọng mà nâng lên, Lục Trọng Sơn như xương khô trên giường kia tay vẫn như cũ ở không trung cào cào, lại cái gì cũng không bắt được.
Thẩm Phức chỉ cảm thấy thật sự đáng sợ, rùng mình một cái.
Cậu trong giây lát lại nghĩ tới chuyện của Tiểu A, đột nhiên nói với Lục Ký Minh: "Đại thiếu, có người nói nhà chị em chúng tôi ở đường Nghi Dương bị cường đạo xông vào, cũng không biết có mất mát gì không."
Lục Ký Minh còn đang nắm tay cậu, nghe vậy quay lại đầu tới, lại giống như không nghe rõ, mờ mịt hỏi câu: "Cái gì?"
Thẩm Phức giương mắt nhìn, sắc mặt Lục Ký Minh cũng không tốt, gương mặt trắng bệch, trên trán còn đổ mồ hôi, làm như bị dọa.
Thần sắc mờ mịt không giống giả bộ, Thẩm Phức trong lòng liền biết, nếu không phải do Lục Ký Minh làm, vậy nhất định là do Vu Duy Hồng giở trò quỷ.
Thấy bộ dáng này của Lục Ký Minh, Thẩm Phức trong lòng so đo: Bắn vỡ sọ người khác cũng đâu thấy sợ, thế mà lúc này lại dọa thành như vậy.
"Đây là làm sao vậy?" Thẩm Phức hỏi.
Lục Ký Minh nhìn cậu, há miệng thở dốc, lại cái gì cũng chưa nói, thả tay Thẩm Phức, hai người một trước một sau, mang tâm tư khác nhau mà trở về.
Trăng đã lên giữa trời, ánh trăng vương đầy mặt đất.
Khách khứa tới rồi lại đi, Thuần Viên lại trở nên to lớn mà trống trải, thậm chí so với lúc trước còn trống trải hơn ba phần, gió rít qua những đình viện phía Tây không người, nghe như tiếng than khóc nức nở.
Lục Ký Minh đặc biệt tìm người lái xe đưa Thẩm Lệnh Nghi về Thẩm trạch ở đường Nghi Dương, ở trước cửa lớn của Thuần Viên, trước khi Thẩm Lệnh Nghi lên xe, thấy được Vu Duy Hồng bên cạnh cũng chuẩn bị rời đi.
Vu Duy Hồng đang dùng khăn tay lau sạch gọng kính, sau khi đeo vào, giương mắt nhìn Thẩm Lệnh Nghi, cười với nàng.
Thẩm Lệnh Nghi đỡ cửa xe, nói: "Tiểu A."
Vu Duy Hồng nói: "Tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt, chỉ cần em làm theo đúng những gì tôi nói, dù sao chúng ta cũng là người quen nhiều năm như vậy."
Thẩm Lệnh Nghi năm ngón tay siết chặt cửa xe, đốt ngón tay trắng bệch, trên mặt lại nhìn không ra biểu tình, khẽ cười với hắn, coi như chia tay, nói: "Thường xuyên liên lạc."
Nói rồi cả hai lên xe riêng về nhà.
Ban đêm, Thẩm Phức trằn trọc, không biết Tiểu A thế nào, cũng không biết Vu Duy Hồng rốt cuộc muốn thế nào.
Tiểu A còn nhỏ như vậy, cũng không thích nói chuyện, cũng không biết Vu Duy Hồng có làm khó cậu nhóc hay không.
Cậu như bánh nướng áp chảo mà lăn qua lộn lại trên giường ở Thuần Viên, vẫn luôn ngủ không được.
Lục Ký Minh nghiêng ngả lảo đảo mà tới, trên tay hắn còn cầm bình rượu rỗng, mặt đỏ bừng.
Thẩm Phức ngồi dậy, nhìn con ma men đi vòng vòng ở trong phòng, đau đầu mà thở dài.
Lục Ký Minh giơ tay lên, ném bình rượu kia ra ngoài cửa sổ, "Bùm" một tiếng rớt xuống hồ.
Thẩm Phức "A" một tiếng, nói: "Anh cũng không sợ đập trúng người sao"
Lục Ký Minh giống như không nghe thấy, lảo đảo hai bước, như núi đổ mà ngã vào giường, tay chân cùng sử dụng mà tháo giày ra, chen chúc bên cạnh Thẩm Phức, nhắm chặt mắt, phảng phất say lắm rồi.
Thẩm Phức đều bị hắn làm cho sợ ngây người, cũng không biết hắn là thật sự say quá hay là ngủ rồi, lại ghét bỏ hắn một thân mùi rượu, xê dịch sang bên cạnh, thầm nghĩ, đêm nay là thật sự không được ngủ rồi.
Chẳng qua trong chốc lát, Lục Ký Minh lại cau mày cuộn người lại nói mớ, Thẩm Phức thò lại gần nghe, Lục Ký Minh hàm hàm hồ hồ mà kêu "mẹ", Thẩm Phức nghe được mà dở khóc dở cười.
Lục Ký Minh lại đột nhiên bừng tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt, nương theo ánh trăng nhìn về phía Thẩm Phức.
Hắn đưa tay ôm Thẩm Phức, nói: "Ngủ đi......"
Cũng không biết là ai quấy rầy làm người khác không ngủ ha.
Thẩm Phức bị hắn kéo ngã xuống giường, đầu Lục Ký Minh vùi trong lồng ngực cậu, tay còn vòng ôm eo cậu, hít sâu vài cái, ngủ rồi.
Thẩm Phức bị hắn ôm đến gắt gao, tránh thoát không được, thế mà cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ..