Đột nhiên phải ẩn cư trên núi rừng, lúc đầu Thẩm Phức còn thấy không quen, nhưng dần về sau, cậu cảm thấy, sinh hoạt ngày qua ngày ở đây còn nhẹ nhõm hơn so với lúc ở Bình Châu, thậm chí có thể nói, là nhẹ nhõm nhất trong mấy năm đi lừa gạt khắp nơi.
Không cần làm bộ làm tịch, mà làm bộ làm tịch cũng không ai xem.
Trong phạm vi mười dặm đổ lại đây, người sống duy nhất ngoài cậu ra chính là Lục Ký Minh, giữa hai người dường như cũng không che đậy bản thân nữa, cũng chẳng còn hứng thứ làm bộ làm tịch.
Lại nói, Lục Ký Minh đến động đều còn không thuận tiện, lực uy hiếp dĩ nhiên không lớn bằng trước, Thẩm Phức cũng thả lỏng hơn nhiều.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người từ lá mặt lá trái, ngươi lừa ta gạt biến thành quan hệ tạm thời bình thản hợp tác, Lục Ký Minh vẫn là tác phong thiếu gia đã quen được hầu hạ nhiều năm kia, Thẩm Phức lại rất khác trước, giống như lột xuống một tầng da, khí tức hoang dã, mộc mạc trong xương cốt muốn giấu cũng không được, thường xuyên làm Lục Ký Minh cảm thấy mới lạ.
Dương Linh mang gạo, mì cùng lương khô tới nhưng số lượng cũng có hạn, Thẩm Phức ngày ngày đều tìm thêm đồ ăn cho bữa cơm của mình, chim bay cá nhảy thì khỏi cần nói, trong núi có quả dại gì ăn được cậu đều biết, thậm chí có thể tìm được nấm tươi, nấu một nồi canh thơm ngon.
Bộ trường bào ban đầu trên người cậu bây giờ đã nhăn không ra hình dạng gì, vạt áo cột bên hông, tay áo xắn đến khuỷu tay, tóc dài buộc thành túm ở sau gáy.
Đâu còn dáng vẻ đóng giả thiếu gia lúc mới đến Bình Châu nữa.
Lục Ký Minh ngày ngày nhìn cậu, càng nhìn càng thấy thú vị.
Đêm đến, trong núi càng trở nên lạnh hơn, dường như nhập thu sớm hơn dự kiến.
Thẩm Phức sợ lạnh, buổi tối ngủ cuộn thành một đoàn, thi thoảng lại hắt xì, xịt mũi.
Lục Ký Minh nói với cậu: "Em có thể nhích lại đây một chút, hai người nằm gần sẽ ấm áp hơn."
Cũng không phải chưa từng làm chuyện thân mật, nhưng cố tình lúc này, Thẩm Phức mới cảm thấy xấu hổ.
Lúc đeo một tầng mặt nạ thì việc gì cũng không phải mình làm, lớn mật trêu hoa ghẹo nguyệt.
Ước chừng tựa như minh tinh điện ảnh, khi nhập vai, diễn thân mật cùng người khác cũng không cảm thấy thẹn thùng.
Thẩm Phức cũng không xoay người, chỉ nghiêng đầu, làm bộ chính mình đã buồn ngủ không chịu được, hàm hồ mà nói: "Đừng loạn nữa, ngủ đi."
Lục Ký Minh cũng không nói gì thêm, không định vạch trần cậu.
Chờ Thẩm Phức ngủ say, cậu liền chủ động dịch về hướng nguồn nhiệt, dịch chút một, cuối cùng hai người liền dán sát vào nhau.
Da thịt cách quần áo phát ra nhiệt khí, trong ổ chăn cũng liền ấm lên, Thẩm Phức ngủ đến thoải mái, tay chân cũng giãn ra.
Lục Ký Minh cẩn thận nghiêng người, tránh động đến vết thương kia, lồng ngực dán vào lưng Thẩm Phức, chóp mũi rúc vào tóc sau gáy Thẩm Phức, thoải mái mà thở dài, cũng ngủ thiếp đi.
Như thế qua đi mấy ngày, vào lúc Thẩm Phức cảm thấy chính mình sắp biến thành dã nhân, Dương Linh rốt cuộc lại tới nữa.
"Tấn Quân đã rút lui tất cả, Nghiêm Nhất Hải hôm qua đã phái đi không ít người tìm kiếm xung quanh khu vực này."
Lục Ký Minh gật đầu, nói: "Vậy chúng ta đi thôi."
Dương Linh mang theo ít quần áo cải trang tới, nhìn qua đều là quần áo vải thô nông hộ bình thường mặc.
Y nói: "Ba người đi cùng nhau quá lộ liễu, tới nơi có dân cư tôi sẽ tách ra."
Thẩm Phức nhận lấy quần áo chia cho mình, vô cùng cạn lời.
Áo khoác đính hoa hồng bị giặt đến bợt màu, quần vải thô màu xanh đậm, xanh đỏ loè loẹt, nhìn sao cũng thấy đây là đồ nông phụ mặc.
"Hai nam tử quá nổi bật, giả dạng thành vợ chồng thì ổn hơn." Dương Linh nói.
Vô cùng hợp lý, Thẩm Phức không còn gì để phản bác.
Chờ sau khi thay quần áo, Thẩm Phức gắn một bím tóc giả lên đầu, chít khăn trùm đầu che nửa khuôn mặt, bím tóc to óng ánh rũ trước ngực, lông mày cạo cho bớt góc cạnh, cụp mắt xuống giấu bớt đi sự linh động trong ánh mắt.
Lục Ký Minh cũng thay xong quần áo, trên người hắn vốn có thương tích, sắc mặt hơi tái nhợt, hơi khom lưng, Thẩm Phức đỡ hắn đi, thật sự giống một nông phụ cùng với ông chồng bệnh lao của mình.
Thời điểm này, nơi nơi đều đánh giặc, người lang thang nay đấy mai đó cũng không có gì kì lạ.
Dương Linh dẫn đường ở phía trước, đưa bọn họ đi.
Thẩm Phức vốn tưởng rằng, bọn họ sẽ một đường hướng nam, tránh đi phạm vi thế lực của Nghiêm Nhất Hải, rồi lấy thân phận giả ngồi tàu hỏa về Bình Châu.
Nhưng có vẻ kế hoạch của Lục Ký Minh không phải như vậy, ngược lại là đi về hướng bắc.
Nghe Dương Linh lúc trước có nói, Nghiêm Nhất Hải đang tìm hắn ở khắp nơi, cũng là vì những thư từ và sổ sách nhận hối lộ tuyển cử, đi hướng như này, chẳng phải là đâm đầu vào chỗ địch hay sao?
Thẩm Phức không rõ nguyên do, nhưng trừ bỏ theo chân bọn họ đi, cũng không có lựa chọn khác.
Dương Linh một đường dẫn bọn họ ra khỏi núi rừng vắng vẻ hoang tàn, lúc tới được khu dân cư thì mặt trời cũng sắp lặn; hai người Lục, Thẩm muốn tìm chỗ ngủ nhờ, Dương Linh cũng tách khỏi bọn họ ra.
Hắn một người cước bộ rất nhanh, tới trước phía trước dò đường.
Thẩm Phức giắt dao găm bên hông, còn bên hông Lục Ký Minh thì giấu súng, trong lòng hai người cũng không có ý xấu gì, tìm một hộ gia đình, đập đập cửa.
Người mở cửa là một phụ nhân, cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, ánh mắt cảnh giác.
Lục Ký Minh đầu tiên là ho khan hai tiếng, giọng nói yếu ớt, làm bộ hữu khí vô lực, nói: "Tẩu tử, nhà của chúng tôi vốn là ở bên kia núi, lúc giặc đánh tới không may bị cháy mất, trong lúc chữa cháy bị sặc khói dẫn tới bệnh tật, tôi cùng vợ định tới nhà họ hàng nhờ nương tựa.
Đi ngang qua đây liệu có thể tá túc một đêm không?"
Trước khi gõ cửa, Thẩm Phức đã xem kỹ rồi, quần áo phơi trong nhà này toàn là của phụ nữ và trẻ nhỏ, ước chừng là cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau.
Lúc trước đúng thật là có đánh giặc, Lục Ký Minh giả bộ yếu đuối mong manh, giống như giây tiếp theo có thể ngỏm củ tỏi ngay được, Thẩm Phức thì giả dạng làm nữ, lại dúi thêm mấy tờ tiền nhăn nhúm, quả phụ kia liền đáp ứng.
Vì sợ bại lộ chân tướng, Lục Ký Minh lại bồi thêm một câu: "Vợ tôi lúc trước sốt cao hỏng mất họng, hiện giờ nói không ra lời, tẩu tử có gì cứ nói với tôi là được."
Thẩm Phức cúi đầu trừng hắn một cái.
Quả phụ kia một người nuôi dưỡng hai đứa con trai, vẻ mặt khổ cực, thường xuyên nhìn đánh giá hai người.
Lục Ký Minh thoải mái hào phóng để mặc nàng ta soi, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, giống như thở cũng không nổi.
Hắn đưa đồ đạc hành lý cho Thẩm Phức, giúp cậu sửa sang lại khăn vải quấn trên đầu, ôn nhu mà nói: "Em đi nghỉ ngơi, tôi đi kiếm chút đồ ăn."
Thẩm Phức mừng rỡ nhẹ nhàng cầm đồ chuồn đi.
Nhà này có hai phòng, một phòng đương nhiên là nơi chủ nhà ngủ, phòng còn lại hình như là dùng làm kho chứa đồ, bẩn thỉu bừa bộn, chốt cửa cũng hỏng luôn.
Thẩm Phức đã từng ở nhiều chỗ bẩn thỉu, cho nên cũng không chê, thoăn thoắt thu dọn đồ đạc trên giường, miễn cưỡng dọn được chỗ vừa cho hai người ngủ.
Cậu tháo khăn trùm đầu xuống hít thở không khí một chút, nấp bên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.
Lục Ký Minh phỏng chừng vừa nói một đống lời ngon tiếng ngọt với chủ nhà mới có thể khiến cho người phụ nữ kia lôi ra hai củ khoai lang nướng còn tỏa khói từ trong bếp ra cho.
Kỳ thật hai người cho tiền giấy tuy nhàu nát, đối với Lục Ký Minh chỉ là số tiền nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng đối với người trong ngôi nhà này, có lẽ là số tiền không nhỏ.
Nhưng nữ nhân kia đã quen túng quẫn nghèo khó, cho nên hào phóng cỡ này đã là giới hạn.
Thẩm Phức ở đằng kia nhìn lén, thấy Lục Ký Minh do dự một chút mới nhận khoai lang đỏ, đoán chừng là tính nết của thiếu gia ngại tro bếp bẩn đây mà, trong lòng cậu không nhịn được mà cười bò.
Lục Ký Minh cầm hai củ khoai lang nướng dính tro bếp trở về, Thẩm Phức đã sớm đói bụng, cầm một củ trong đó, nhanh nhẹn phủi tro bếp đi, cũng không sợ nóng, thoăn thoắt lột vỏ.
Đôi bàn tay của Lục Ký Minh dính đầy tro bếp, đen như mực, cẩn thận mà đặt củ khoai còn lại lên đùi Thẩm Phức, nói: "Để nhờ chút, tôi đi rửa tay."
Thẩm Phức nhỏ giọng nói: "Rửa tay làm gì, tẹo nữa lại bẩn thôi, nào có người nhà quê nào ăn khoai lang nướng còn phải rửa tay."
Lục Ký Minh ngẫm lại, cảm thấy cũng có lý, cau mày, khó xử mà ăn.
Hắn vừa sợ bẩn lại sợ nóng, ăn đến là thong thả ung dung, khiến cho Thẩm Phức nhìn mà ngứa cả mắt, muốn thay hắn ăn nốt nửa còn lại.
Khoai lang nướng nóng hổi xuống bụng, tuy không đủ no, nhưng cũng coi như làm ấm cái bụng.
Thấy trời đã tối, trong sơn thôn nho nhỏ này, người ngoại lai như họ thật sự quá dễ thấy, cho nên hai người cũng không tiện ra ngoài, ở căn trong phòng nhỏ hẹp này, mắt to trừng mắt nhỏ.
Nông phụ quý trọng dầu thắp, thổi tắt đèn từ sớm, ôm đứa con nhỏ mới bi bô tập nói đi ngủ.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ dựa vào ánh trăng từ ô cửa sổ nhỏ trên tường miễn cưỡng nhìn mọi vật.
Lục Ký Minh nhặt nhánh cây khô trên mặt đất, sờ soạng dùng nó thay then cửa, lại muốn đem tay nải đặt phía dưới làm gối đầu, vô cùng cảnh giác.
"Không vội," Thẩm Phức ngồi trên giường tre nhìn hắn bận rộn, lười nhác nói, "Đừng chốt cửa, tay nải cứ đặt bên chân, coi như của đi thay người đi."
Tới nửa đêm, lúc trăng lên giữa trời, bên ngoài có động tĩnh.
Cánh cửa phòng chứa đồ bị hỏng chốt cửa kia căn bản không ngăn được bất cứ kẻ nào, nhẹ nhàng đẩy "kẽo kẹt" một phát liền mở toang, hai người trên giường nằm sát nhau ngủ say, hô hấp vững vàng, không hề phát giác ra có kẻ lẻn vào.
Bóng đen vừa vào cửa ôm đồm tay nải trong ngực, lùi dần ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Trên giường, Thẩm Phức bỗng dưng mở mắt ra, ánh mắt trong đêm tối sáng long lanh, cậu quay đầu lại cho Lục Ký Minh một ánh mắt đắc ý "tôi đã nói mà".
Ở ngôi làng nhỏ trên núi như này, chỉ dựa vào cô nhi quả phụ thì sống thế nào được, khẳng định có nam nhân ứng phó môn hộ, chẳng qua sợ người đàm tiếu nên không lộ diện mà thôi.
Bọn họ là người từ nơi khác tới, một nữ nhân câm, một con ma bệnh, chỉ trộm hành lý đi mà không hại tới mạng đã là tốt lắm rồi.
Hành lý đồ đạc thật ra cũng chỉ để tượng trưng mà thôi, Lục Ký Minh cũng không để ý, thấy ánh mắt đắc ý của Thẩm Phức, trong bóng tối cũng rạng rỡ sáng ngời, bởi vì quay đầu nhìn lại, cả người cậu tiến vào trong lòng hắn, làm trong lòng hắn vô cùng thoải mái, giống như ngày nắng nóng được uống ngụm nước mát, hay như ngày tuyết giá rét được ngồi bên bếp lửa sưởi ấm.
Bên ngoài quả phụ kia đang nói chuyện với nam nhân vừa nãy, tuy rằng đã cố gắng nói nhỏ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nghe được.
Giọng nói của nam nhân kia thô tráng, có lẽ cũng không coi hai người trong phòng ra gì, cho nên chẳng sợ không may bị nghe thấy.
"......!Nếu gào lên thì phải làm sao?" Nữ nhân kia có chút sợ hãi.
"Gào thì cứ gào, hai kẻ ngoại lại, dù có chôn ngay tại chỗ thì cũng chẳng ai biết, sợ gì bọn nó..." Nam nhân kia khàn giọng nói, "Đừng nói cái này nữa, đã nhịn mấy ngày nay, gấp muốn chết......"
Bên ngoài sột sột soạt soạt một trận, tiếng thở dốc của nam nhân hỗn loạn xen lẫn với tiếng rên rỉ của nữ nhân đè, "oan gia" "tâm can" mà kêu một hồi, lời nói thô tục cũng không ngừng tuôn ra.
Mơ hồ còn nghe thấy được tiếng bàn gỗ "kẽo kẹt" lay động, hai người kia sợ đánh thức trẻ con trong phòng, cho nên trực tiếp chơi bên ngoài luôn.
Hai người trên giường nằm sát gần nhau, hai mặt nhìn nhau, bị ép phải đào góc tường người khác.
Thẩm Phức có chút không được tự nhiên, ánh mắt nhìn ra chỗ khác, muốn nằm dịch ra ngoài, ai biết được cái giường tre này quá phế, vừa động đậy là kêu, làm người ta xấu hổ.
Lục Ký Minh đè eo cậu lại, thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích."
Hai người bên ngoài kia đã vào hẻm, quả phụ kia thấp giọng nói dỗi: "Chậm một chút, người khác nghe thấy đấy......"
Nam nhân kia đột nhiên chậm lại, hầm hừ nói: "Sợ cái gì, để cho con ma ốm kia nghe một chút......" Thẩm Phức thiếu chút nữa cười ra tiếng, giơ tay che miệng.
Đột nhiên cậu nhớ tới mình lúc ở đỉnh núi đã nói với Chương Chấn Lộ về Lục Ký Minh nào là "bất lực", nào là "đẹp mà không xài được", đương nhiên là nói bậy thôi, nam nhân mà, thích nhất là nghe được kẻ thù ở trên giường không được, chỉ cần như vậy là đã cảm thấy thắng to rồi.
Càng nghĩ càng nghe càng thấy xấu hổ, hô hấp của Lục Ký Minh còn phả vào sau cổ cậu, Thẩm Phức ở trong lòng nghĩ thầm, Lục Ký Minh ngàn vạn lần đừng có mà ghi thù đấy.
Đúng lúc này, Lục Ký Minh ở bên tai cậu, sâu kín mà nói: "Không nghĩ tới em ăn uống nhiều như vậy, theo tôi như vậy, còn chưa thấy đủ."
____________________________
30/1/2023.