Sáng hôm sau, Khúc Hồ dậy khá sớm, Hiên Nhi thì ngủ ngay kế bên giường nằm của chủ nhân ngủ say sưa, cô đứng dậy đi đến bên chỗ treo áo choàng và lấy vội một chiếc và khoác lên người đi ra ngoài. Gia nhân trong nhà đang bắt thang lên treo lồng đèn đỏ khắp các cột trụ trong phủ :
-Mọi người làm gì thế ?
-Á, tiểu thư … nô tài … nô tài … - Những gia nhân đang đứng trên thang nghe tiếng Khúc Hồ hỏi liền cúi xuống nhìn và hoảng hốt, muốn thi hành lễ.
-Cẩn thận, đừng câu nệ lễ nghi với tôi, tôi không phải người trong phủ. – Khúc Hồ xua xua tay và nói.
Hai gia nhân khác cùng nhau bê một rương lồng đèn đi đến, cúi đầu chào cô rồi giải thích :
-Đêm nay là trung thu, tiểu thư không biết sao ?
-Trung thu ? – Khúc Hồ ngạc nhiên nhưng không có ý gì là bất ngờ lắm, bây giờ tính ra cũng đã sắp hết tháng lúc còn ở nhà cô rồi.
Hiên Nhi lúc này mới thức dậy, nha đầu ấy chạy loạn lên tìm chủ tử, khi thấy cô đứng nói chuyện cùng đám gia nhân về các lễ hội thì mới thở phào nhẹ nhõm. Vội chạy đến chỗ Khúc Hồ, Hiên Nhi vừa nói vừa kéo tay cô quay về :
-Tiểu thư còn chưa thay trang phục sao lại chạy ra đây, phu nhân thấy lại trách tội chúng em mất.
-Một lát ta và em đi chơi không, lần trước ta chưa xem hết thì bị em ép về rồi. – Khúc Hồ nói.
Nói đi là đi dễ vậy sao, nếu đi mà dễ như vậy thì còn gì là phép tắc trong phủ nữa, Hiên Nhi cũng muốn đi nhưng sợ bị trách mắng từ tổng quản. Khúc Hồ đứng yên cho Hiên Nhi giúp mình sửa lại y phục và búi tóc thành kiểu đơn giản nhất có thể, lúc nha đầu ấy chuẩn bị cài trâm lên thì Khúc Hồ gạt ra ngay :
-Nặng đầu lắm, lần trước ta bị nó đánh vào mắt đau lắm.
-Nhưng tiểu thư … tiểu thư … chờ em với … - Hiên Nhi chưa kịp định thần thì đã thấy Khúc Hồ chạy nhanh ra khỏi phòng.
Chạy ra phía sau hoa viên, là một khoảng đất trống trồng đầy cỏ xanh, Ô Vân đang cặm cụi nhai cỏ ở phía đấy, Khúc Hồ chạy nhanh qua chiếc cầu nối liền bờ bên này với bãi cỏ, đập vào mắt Khúc Hồ là hình ảnh một con ngựa màu đỏ sẫm nhưng lại đầy nét hoang dã đang đứng khuất sau những tán cây gần Ô Vân :
-Ô Vân đần … này, đến đây …
Nhìn dáng vẻ lén lút của Khúc Hồ thì Ô Vân có chút khinh bỉ, tại sao nó phải đến đó trong khi nha đầu này không mang cà rốt cho nó chứ ? Với lại có phải phường trộm cắp đâu sao phải lén lút như vậy. Khúc Hồ ném vài củ cà rốt trong bàn tay được cô giấu sau lưng nãy giờ cho Ô Vân rồi nói :
-Chúng ta ra ngoài chơi đi … mày không thấy có kẻ nguy hiểm sau lưng mày sao ?
Nguy hiểm gì chứ bà cô, là Xích Thố sư huynh của ta mà, Ô Vân dùng ánh mắt thẳng như hai thanh kiếm nhìn Khúc Hồ đang dè chừng. Nó nhìn lại chỗ Xích Thố rồi quay sang ăn cà rốt của Khúc Hồ như là đang thỏa hiệp, Khúc Hồ kéo dây cương trên lưng Ô Vân xuống rồi kéo nó đi về phía cửa sau của phủ. Hiên Nhi đứng chờ ở cửa sau trong dáng vẻ lo lắng vô cùng, sao không ai ngăn cản vị chủ tử này dừng lại, suốt ngày cứ muốn lêu lỏng bên ngoài phủ là sao chứ.
Kinh thành Giang Châu đúng là vào buổi sáng nhộn nhịp hơn hẳn, người người nườm nượp đổ về trao đổi mua bán hàng hóa, có hai vị cô nương cùng cưỡi một con ngựa to lớn đi trên phố càng khiến mọi người nhìn chăm chú hơn, Khúc Hồ xuống ngựa trước và dùng tay đỡ Hiên Nhi xuống sau, Hiên Nhi đi bên cạnh cô có ý muốn dắt Ô Vân nhưng lại bị nó dùng ánh mắt nổi lửa ngăn lại không chịu cho ai dắt ngoài Khúc Hồ. Ra ngoài khi chưa ăn gì nên đói bụng là đúng rồi, Khúc Hồ mua màn thầu nóng hổi vài cái rồi ném cho Hiên Nhi ăn, cô ăn một cái bánh và ngạc nhiên vì hương vị còn ngon hơn ở thời cô nữa. Nhưng đúng là đi đến đâu thì cũng có kẻ đi theo, Hiên Nhi nhìn ra vài đứa trẻ chạy theo sau chủ tử của mình liền quay lại nói to :
-Đi chỗ khác hết đi, chúng ta không có …
-Gì vậy Hiên Nhi ? – Khúc Hồ cắt ngang khi nhìn thấy vài đứa trẻ lấm lem chạy theo sau ngựa của mình.
-Bọn đệ đói bụng … tỷ tỷ có lòng nhân từ … cho bọn đệ màn thầu … - Một đứa cao nhất trong đám trẻ lên tiếng nhưng lúng túng ấp úng.
-À, chỉ thế thôi sao ? Đến đây, tỷ còn một ít ngân lượng chắc đủ mua cho mấy đứa. – Khúc Hồ cười rồi quay lại chỗ bán màn thầu, cô mua hết số ngân lượng còn lại được khoảng cái màn thầu và đưa sang cho đám trẻ.
Đứa trẻ lên tiếng lúc nãy nhận lấy và lúi cúi cảm ơn cô, nó còn đưa cho cô một chiếc màn thầu trong túi với ánh mắt đầy biết ơn, Hiên Nhi nhìn chiếc bánh bị bẩn do tay của đám trẻ này liền có ý muốn vứt đi, Khúc Hồ ngăn lại và nói :
-Là của ta mà, em đừng có như thế.
-Nhưng tiểu thư … bánh đã … - Hiên Nhi hoảng hốt.
Đám trẻ rời đi cùng tiếng cười đùa ồn ào, Khúc Hồ ăn chiếc bánh thật nhanh rồi lại tiếp tục dắt Ô Vân đi tiếp, Hiên Nhi đi bên cạnh mà có chút tò mò về nhân cách chủ tử của nó. Không chú ý đi đứng hay lời nói như những tiểu thư con nhà các quan chức trong thành, lại càng không biết cầm kì thi họa gì cả, nhưng đổi lại có tính khí như những người hành tẩu trong giang hồ. Khúc Hồ vỗ vai Hiên Nhi và hỏi :
-Em có biết hiện ai đang là vua đất nước không ?
-Là Hạ Mãn Bạo Uy, tiểu thư không biết ông ta nổi tiếng là tắc trách trong việc triều chính sao ? – Hiên Nhi nói khẽ vào tai Khúc Hồ kèm với vẻ sợ sệt.
-Lần trước khi ngồi học ta ghét nhất môn này nên không rõ, nhưng mà Dụ Vương theo như trong sách ghi chép chính là người khởi xướng kêu gọi người dân gia nhập quân đội của y để lật đổ nhà Hạ và mở ra nhà Thương. – Khúc Hồ ngẫm ngẫm một chút rồi nói theo trí nhớ của cô.
Hiên Nhi hoảng hốt nhìn cô và vội lên tiếng ngăn lại trước khi người khác nghe thấy những lời đại nghịch vu khống này :
-Tiểu thư đừng nói như thế, cẩn thận đầu lìa khỏi cổ người …
-À, ta đúng là ngớ ngẩn thật nhưng ta chỉ biết chừng đấy thôi. – Khúc Hồ nhún nhún vai.