Trác Ngiêm Đắc Dụ nắm áo Khúc Hồ lôi dậy, bị ép đứng dậy bằng cách này thật khiến người khác khó chịu, Y Nhi liền đến tiếp tục công việc của mình, Trác Ngiêm Đắc Dụ vẫn ngồi trên ghế chờ, Khúc Hồ uể oải ngồi phịch xuống trước gương để Y Nhi giúp cô làm tóc. Xong xuôi thì lại bị kéo đi rất nhanh, ra tận bên ngoài chính sảnh của phủ, Khúc Hồ nhận ra là hình như đang có rất nhiều mỹ nhân đang ngồi chờ bên trong. Hình như có cuộc thi bình phẩm sắc đẹp thì phải, nhưng cảnh này thấy quen quen, hình như trong phim thì đây là dàn mỹ nhân cho việc tuyển chọn, vậy tức là Trác Ngiêm Đắc Dụ đang muốn tuyển chính phi, nhưng hà tất gì phải lôi đầu cô đến đây chứ ?
Nhìn ngang nhìn dọc thì toàn là những mỹ nhân xinh đẹp như hoa mùa xuân, Khúc Hồ bị ép ngồi kế bên Trác Ngiêm Đắc Dụ, cô khó chịu dùng dằng mãi làm đám người phía dưới đều khẽ ngẩng đầu nhìn tò mò, Trác Ngiêm Đắc Dụ quay sang hừ lạnh thì mới uy hiếp được sự im lặng của cô. Sau đó thì tên “háo sắc” Quốc Công Lư Sư Y, theo như cách gọi của Khúc Hồ bước ra từ phía sau đám mỹ nhân đang đứng, đi hai y còn có hai tên thái giám, Sư Y khẽ nghiêng người chào, hai tên thái giám thì quỳ xuống :
-Thần phụng lệnh hoàng thượng mang đến một số mỹ nhân là công chúa và quận chúa từ các nước chư hầu để cho Vương Gia lựa chọn một người.
-Họ là công chúa cả sao ? – Khúc Hồ vô phép khi nghe đến đó thì trố mắt hỏi lại, cô không ngờ những công chúa nước chư hầu lại bị đưa đến tận đây, vậy tức là họ bị cống nạp sao ?
Cả sảnh điện đột nhiên hít thở không thông, ngay cả Lư Sư Y cũng khẽ nín thờ, cái nha đầu này thật là không biết thái sơn, Dụ Vương chưa lên tiếng mà nha đầu này đã cắt ngang. Trác Ngiêm Đắc Dụ lúc này mới kéo người Khúc Hồ nép sát vào cơ thể mình và nói :
-Xem ra hoàng thượng không có ý lập thêm phi tần nên đưa tất cả cho bổn vương sao ?
-Vương Gia thật biết nói đùa, hoàng thượng là có thành ý nên muốn vương gia sớm lập vương phi. – Sư Y mồm miệng dẻo như kẹo.
Khúc Hồ cố đẩy Trác Ngiêm Đắc Dụ xa ra nhưng không hề làm hắn nhúc nhích tí nào cả, cái tên điêu ngoa này lại tính sàm sỡ cô trước ánh mắt bao nhiêu người thế kia sao ? Nhưng nếu chọn phi thì phải đi xuống dưới kia nhìn chứ sao lại ngồi nói qua nói lại, hai tên đàn ông này đúng là nói chuyện phiếm, đau hết cả đầu, được một lúc thì Trác Ngiêm Đắc Dụ mời Lư Sư Y sang phòng trà tán gẫu. Khúc Hồ được thả ra, cô chỉnh lại tóc tai rồi chợt phát hiện ra bản thân đang ngồi trên ghế của Trác Ngiêm Đắc Dụ ở trên cao nhìn xuống đám mỹ nhân đang hành lễ dưới kia, Y Nhi và Tứ Tịnh đứng hai bên cô, Khúc Hồ nhìn sang Tứ Tịnh và hỏi nhỏ :
-Ta chuồn luôn được không ?
-Phu nhân dù sao cũng là thiếp của Vương thì tất nhiên cũng phải lựa chọn cùng ngài chứ, sao lại trốn trách nhiệm được ? – Tứ Tịnh nói.
-Nhưng nhìn đám mỹ nhân kia đi, ta thấy hổ thẹn quá. – Khúc Hồ tự nhìn bản thân rồi mang đi so sánh.
-Vương Gia nhất định phạt tội nếu phu nhân không chịu xem xét tư phẩm của Vương Phi tương lai. – Tứ Tịnh đe dọa.
-Cái tên điêu ngoa đó thì … thôi, để ta xuống xem sao. – Khúc Hồ khẽ lắc đầu thở nhẹ ra và từ từ bước xuống bậc thang.
Càng đến gần thì càng cảm thấy nghẹt thở, ai cũng xinh đẹp gấp bội lần khi đến gần, nhưng ánh mắt quyến rũ nhất gây cảm giác không an toàn nhất lại xuất phát từ một cô gái mặc y phục màu cam đứng gần cuối hàng, sát khí tỏ ra phừng phừng, có vẻ tất cả những cô gái này đều cùng chung một suy nghĩ là “Mạc Khúc Hồ thật sự là thiếp của Dụ Vương?”.
Nhưng cái người đứng cuối chót hàng kia sao lại nhìn quen mắt như thế, Khúc Hồ lại nhìn gần hơn và cô suýt hét lên kêu trời, là Tử Triệt giả gái mà, Tử Triệt sau khi tách Bá Tông ra đã đến đây và bắt cóc một vị quận chúa chuẩn bị vào Dụ phủ tuyển phi để cứu Khúc Hồ. Khúc Hồ đứng bất động suy nghĩ một chút rồi quay sang cười cùng đám người hầu phía trên :
-Ta thích vị quận chúa này, chúng ta muốn nói chuyện riêng, hai người không cần đi theo đâu.
Khúc Hồ kéo tay Tử triệt đi thật nhanh về phòng mình, cái tên tiểu tử này giả gái thật sự rất xinh đẹp, nhưng nhìn thế nào cũng đậm chất biến thái, đẩy Tử Triệt vào phòng và khóa cửa lại :
-Sao đệ lại lẻn vào đây, Dụ Vương mà bắt được thì có mà đầu lìa khỏi cổ.
-Ta đến đưa tỷ ra ngoài, Bá Tông sư huynh và Nguyệt tỷ đang đến chờ chúng ta ở ngoại thành, phải đi ngay. – Tử Triệt nói.
-Biết là thế, nhưng nếu tỷ đi rồi thì sẽ không nắm bắt được tình hình gì từ Trác Ngiêm Đắc Dụ, tỷ đang tìm một nơi bí mật trong phủ này. – Khúc Hồ nói.
-Nguy hiểm lắm, hắn sẽ giết tỷ ngay khi tỷ vừa tìm ra đấy, theo đệ đến Tề Quốc kêu gọi giúp đỡ. – Tử Triệt vừa nói vừa chuẩn bị đứng dậy.
-Tề Quốc sẽ không giúp đâu, bọn họ muốn chiếm đoạt và cai trị toàn bộ, đến Ngụy Quốc tìm trợ giúp đi. – Khúc Hồ biết điều này vì cô đã lén quay cóp trong tiết kiểm tra lịch sử, haha.
-Chúng ta đã chèn ép Ngụy Quốc suốt năm qua, họ liệu có đồng ý giúp ta chống lại quân Dụ Vương. – Tử Triệt lo ngại, vì Ngụy Quốc là nước nhỏ nhưng hằng năm đều cống nạp đầy đủ tế phẩm, không biết họ có chịu liên minh.
-Có công chúa của Ngụy Quốc trong đám mỹ nhân ngoài kia đúng không ? – Khúc Hồ hỏi ngay.
-Có, là cô gái mặc xiêm y cam đứng gần đệ lúc nãy, tỷ muốn làm gì vậy ? – Tử Triệt vội giữ tay Khúc Hồ lại và hỏi.