Sau khi Khúc Hồ rời đi Trác Nghiêm Đắc Dụ cũng khẽ cười một chút, nữ nhân này thật là liều mạng ăn nói không căn cứ, một lúc sau thì Nhất Tịnh mang thư mật do Túc bà bà gửi đến từ phía Tây. Trác Nghiêm Đắc Dụ mở thư ra và nhìn nội dung, sau đó thì hắn cầm bức thư và cười nhẹ, những nội dung trong thư hoàn toàn trùng khớp với những gì Khúc Hồ đã đề cập đến việc Tề Quốc đang thực hiện, dân chúng phía Tây đang nổi loạn cho những binh sĩ có người thân ở đấy, binh sĩ sẽ mất ý chí chiến đấu dần dần khi dân chúng cả nước bị thâu tóm, rắc rối đây. Muốn dẹp yên dân loạn thì phải làm thế nào đây, xưa nay Trác Nghiêm Đắc Dụ hắn chỉ biết đến việc xâm chiếm và chém giết, không bao giờ biết đến những việc thu phục lòng dân.
Ngày hôm sau, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền cho gọi Khúc Hồ đến gặp hắn ở ngự hoa viên, sau đó hắn hạ lệnh cho tất cả lui ra, Khúc Hồ nhìn hắn tò mò :
-Nàng biết cách thu phục lòng dân chứ ?
-Để làm gì, nếu như theo ta biết thì người nào làm Vương Gia chướng mắt là liền bị giết chết mà ? – Khúc Hồ hỏi vặn vẹo.
-Nếu nàng thu phục được lòng dân ở tây thành thì ta sẽ nghĩ lại việc không diệt vong hai nước Ngụy Tề khi giao chiến, mở đường lui cho chúng ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ đang mặc cả với cô.
-Tây thành ??? Làm sao ta làm được ? Vương gia đang nghĩ ta là thần thánh sao ? – Khúc Hồ hoảng hốt.
-Nàng không làm được thì đừng trách ta xuống ta không niệm tình. – Trác Nghiêm Đắc Dụ cúi nhìn cô.
-Nhưng muốn ta làm việc này thì Vương Gia phải cho ta tự do đi lại, ta sẽ làm hết sức có thể. – Khúc Hồ nói.
-Được. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói một từ nhưng cảm giác chắc chắn nó cứ mông lung khó ngờ.
Nói thế thôi chứ Trác Nghiêm Đắc Dụ vẫn cho Tứ Tịnh và Nhất Tịnh, hai người có võ công cao nhất trong bốn người họ đi theo cô đến phương Tây, Tây Khư Tề đảm nhận sự phó thác của Trác Nghiêm Đắc Dụ mà đón tiếp Khúc Hồ chu đáo nhất vì y cũng muốn tận mắt nhìn thấy ái phi thông minh tài trí hơn người của Dụ Vương như lời thiên hạ đồn đại.
Một trăm binh sĩ tinh nhuệ và hai thân tín được Trác Nghiêm Đắc Dụ chuẩn bị để hộ tống Khúc Hồ đến Tây thành, Y Nhi cũng được phép đi theo chăm sóc chủ nhân trên đường đi, lúc ra tiễn cô đi thì Trác Nghiêm Đắc Dụ giao lại cung tên cho Khúc Hồ và dặn :
-Nếu có bất trắc thì nhớ đừng liều mạng, ta không muốn nghe tin nàng bỏ trốn giữa đường, đã nghe rõ chưa ?
-Sẽ cố kìm chế không nghĩ đến chuyện đó, Vương Gia cứ tạm yên tâm. – Khúc Hồ nhìn hắn cười cười.
-Vậy thì lúc đó hãy dùng mũi tên trên lưng đâm đến tàn phế hai chân. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói nghiêm túc vô cùng.
-Làm như thế thì có mà dại dột. – Khúc Hồ giật giật khóe môi và đáp lại.
Trác Nghiêm Đắc Dụ nhẹ nhàng kéo áo choàng lên cho Khúc Hồ và giúp cô che kín khuôn mặt lại, động tác tuy nhỏ nhặt nhưng lại khiến đám binh sĩ lẫn gia nhân trong phủ một phen hỉ nộ ái ố, Vương Gia của họ biết nhẹ nhàng với nữ nhi đúng là lần đầu tiên mới thấy. Khúc Hồ thoáng bối rối khi những ngón tay của Trác Nghiêm Đắc Dụ vô ý lướt nhẹ qua má cô khi cột dây áo choàng, cô đang bối rối gì chứ.
Tây phủ…
Tây Khư Tề ngồi uống rượu cùng vài vị quan thần, sau khi bãi triều thì đám người này vội vàng đến Tây phủ bàn bạc chuyện làm loạn nội bộ hoàng cung và uống rượu cùng những mỹ nhân trong phủ Tây Khư Tề. Lần làm loạn trước đã bị Lư Sư Y dẹp loạn hoàn toàn, kế hoạch bị phá hủy nên bọn chúng lại phải bắt đầu lại từ đầu, Tây Khư Tề nhiều lần ám thích hoàng thân Hạ Mãn Tử Triệt nhưng bất thành, lại làm mất dấu hoàng thân trong khi truy đuổi và được báo tin là do hai hiệp khách giang hồ cứu thoát dưới sự ủy thác của Hạ Mãn Bạo Uy. Xem ra là mạng của Hạ Mãn Tử Triệt lớn hơn, may mắn hơn. Tất cả những người này đều nóng lòng muốn diện kiến ái phi của Dụ Vương nên mới mất công đến Tây phủ chờ đợi, danh tiếng đồn thổi đến tận các nước phương xa, khiến ai cũng tò mò.
Đến ngày hôm sau, đoàn người của Khúc Hồ đến Tây phủ, Khúc Hồ cũng uể oải mà chui ra khỏi xe ngựa, gia nhân trong phủ đã đứng thành hai lối dẫn vào bên trong phủ, lính gác cũng đông hơn thường ngày, Tứ Tịnh dìu cô xuống và Y Nhi tiến đến bên cạnh giúp cô cởi khăn che mặt. Tây Khư Tề đứng trước cửa lớn cũng khẽ cúi chào, Khúc Hồ không biết lễ nghĩa phải thi hành thế nào nên cũng chỉ khẽ cúi đầu, Tây Khư Tề tiến đến gần hơn và lên tiếng :
-Lần đầu đón tiếp có gì tắc trách xin Trác phu nhân bỏ qua, ta nhận sự ủy thác của Vương Gia mà chăm sóc.
-Thật không dám, đa tạ Tề tướng quân chiếu cố, đến đây đường đột nên không có gì làm quà gặp mặt xin ngài rộng lượng thứ lỗi. – Khúc Hồ cố gắng nặn ra những chữ hoa hòe nhất.
-Mời vào phủ, ta đã cho người chuẩn bị nơi cho Trác phu nhân nghỉ ngơi. – Tây Khư Tề liền làm hành động mời khách vào nhà.
Tây Khư Tề theo như sách sử ghi chép thì là một tướng giỏi nhưng lại quá nhiều tham vọng muốn cướp ngôi vua và nhiều lần hạ sát bất thành hoàng thân, cũng chưa có ghi chép về cái chết sau này của y. Khúc Hồ đi bên cạnh ngang hàng Tây Khư Tề với dáng vẻ dịu dàng nhất có thể, nhưng tất cả chỉ là giả vờ thôi, Nhất Tịnh cầm theo cung tên của cô đi phía sau bên cạnh Tứ Tịnh đang lặng lẽ quan sát xung quanh.