Vài ngày sau, Khúc Hồ liền mượn danh Tây Khư Tề mà điều động hàng trăm binh lính cùng cuốc xẻng trên tay đến thượng lưu con sông, dân chúng hoàng hốt muốn biết lý do thì Khúc Hồ chỉ nói là vì muốn giúp đất đai màu mỡ để mọi người canh tác hiệu quả hơn. Ban đầu những trưởng lão trong làng đều một mực kêu trời than đất là sắp có đại nạn khi hai con kênh bị lấp bỏ, họ không nghe Khúc Hồ giải thích gì cả. Nhưng Khúc Hồ cũng phải nhắm mắt giả điếc ra lệnh cho binh sĩ bắt đầu lấp kênh, nước trào ra rất nhanh, con sông ngập nước lênh láng, phải mất hơn ngày thì mới lấp đầy hai con kênh này, Khúc Hồ liền bắt đầu triển khai bước tiếp theo. Cô đã cho Nhất Tịnh quay về Giang Châu lấy thật nhiều hạt giống các loại cây có trái ăn được mang đến, binh lính tinh nhuệ nhất do Trác Nghiêm Đắc Dụ phái theo bảo vệ Khúc Hồ thì hiện tại đang oằn lưng mà cuốc đất cày xới bằng nhiều biện pháp. Khúc Hồ hướng dẫn những người dân hãy trồng thật nhiều cây ăn trái ở xung quanh con sông, và cô cũng cho người đào những con kênh dẫn nước vào sâu bên trong những ruộng lúa của dân làng. Những người dân làng khác tò mò nên đến tìm hiểu, Khúc Hồ hướng dẫn chi tiết từng bước và thậm chí cô còn phân phát hạt giống cho mọi người, chỉ họ cách đào kênh mương nhỏ dẫn nước vào bên trong để trồng lúa tốt hơn.
Từ khi hai con kênh bị lấp bỏ, phù sa trong nước sông bắt đầu đổ về hạ lưu giúp cây cối phát triển xanh tốt, những cây lớn mọc dần dần theo mép sông có rễ lớn nên hút nước giữ ẩm cho đất vô cùng tốt, người dân Tây thành bắt đầu tự trồng cho mình những loại cây trái mà họ thích. Khúc Hồ cho người dựng cờ Dụ Vương mỗi khi cô ra ngoài để hướng dẫn người dân, cô còn tổ chức những buổi đốt lửa giữa làng cùng vui chơi nhảy múa cùng dân thường, tất cả những gì cô làm đều được để dưới danh nghĩa Trác Nghiêm Đắc Dụ. Lòng dân bắt đầu tin tưởng sự may mắn và những kế sách tốt đẹp do Dụ Vương mang đến, Tây Khư Tề lúc bấy giờ mới thật sự nhận ra là danh tiếng Dụ Vương đang làm vững vàng lòng tin của người dân Tây thành chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi.
Khúc Hồ nấn ná lại một tháng để chắc chắn dân chúng khác các thôn làng trong thành đều đã nắm bắt rõ quy trình canh tác, cô còn khuyến khích mọi người trao đổi giúp đỡ nhau mọi thứ họ biết, vì dân chúng có sung túc thì Dụ Vương mới có thể khiến binh sĩ yên tâm dốc sức chiến đấu. Đến lúc phải quay lại Dụ Phủ, Tây Khư Tề được một lần mở mang tầm mắt, không hổ danh là nữ nhân của Trác Nghiêm Đắc Dụ, tài trí nhanh nhẹn, ứng biến vô cùng linh hoạt, lúc này trong đầu y nảy ra một suy nghĩ muốn có được một nữ nhân như thế này bên cạnh giúp hắn trong công cuộc cướp ngôi vua. Lúc Khúc Hồ cùng đoàn tùy tùng đi đến gần cổng tây thành thì gặp rất nhiều dân chúng đang tụ tập hai bên đường với những rổ bánh trái trên tay, những bà cụ cũng tay xách những thứ có thể mang đi đến, Khúc Hồ cho ngựa dừng lại, Y Nhi vén màn che cho cô nhìn ra :
-Mọi người có gì còn chưa rõ sao ? Ta đã truyền đạt tất cả những gì ta biết về trồng trọt cho mọi người, hi vọng cuộc sống mọi người ấm no.
-Dụ phu nhân, bách tín tây thành chúng tôi chịu ơn lớn của người và Dụ Vương, xin nhận của chúng tôi một lạy. – Một lão già trong trang phục tươm tất nhất lên tiếng.
Tất cả đồng loạt cúi lạy Khúc Hồ khiến cô choáng váng lúng túng bảo tất cả đứng dậy ngay, cô có làm gì đâu sao lại như thế này chứ, sau đó thì dân chúng liền dâng tặng những rổ bánh trái đa dạng lên cho Khúc Hồ với hi vọng sẽ được cô phù hộ. Khúc Hồ dở cười dở khóc nhận quà đáp lễ, sau một hồi thì đoàn người của cô mới có thể tiếp tục lên đường, Nhất Tịnh rất giỏi trong việc quan sát thức ăn xem có độc hay không, tất cả đều an toàn rồi mới an tâm mà mang theo. Khúc Hồ không cho họ vứt vì đây là tấm lòng của dân chúng tây thành tặng cho cô xem như quà tiễn biệt.
Nhưng có một người luôn lặng lẽ quan sát Khúc Hồ ngay khi cô vừa đến tây thành là Tăng Ngô Trị, y không bao giờ ngờ đến là lại có một nữ nhân thông minh lanh lợi như thế này, lại rất độc lập khi đứng trước đám đông, xinh đẹp lại có tài, xem ra lời của Bá Tuần Chi đúng là không ngoa chút nào. Tăng Ngô Trị tiếp tục bám theo đoàn người của Khúc Hồ quay về Giang Châu, hắn phải xem rốt cuộc nữ nhân này còn bao nhiêu tài trí.
Dụ phủ hôm nay cũng có chút không khí vui vẻ, Khúc Hồ vừa mất ngày để quay lại Dụ phủ, đường xa nhưng cô không thấy mệt bao nhiêu. Trác Nghiêm Đắc Dụ còn đích thân đứng trước cửa chính đón Khúc Hồ, gia nhân liền mang ghế thang đến đặt dưới xe ngựa cho cô bước xuống. Khúc Hồ kéo áo choàng xuống khỏi đầu và ngẩng lên nhìn Trác Nghiêm Đắc Dụ đang đứng chắp tay phía sau chờ cô. Khúc Hồ đi bên cạnh Trác Nghiêm Đắc Dụ và nói :
-Làm như thế có đủ khiến Vương Gia suy nghĩ lại chưa ?
-Nàng đi mất tháng ròng, xem ra đã cố gắng rất nhiều. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói nhưng mắt không hề nhìn xuống Khúc Hồ.
-Tên điêu ngoa, nói không giữ lời. – Khúc Hồ giận dỗi đứng dậm chân.
-Nam tử hán đại trượng phu, nói lời thì giữ lấy lời. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói rồi liền đưa tay ra cho cô.
-Vương gia giữ lời, tha đường sống cho hai nước Ngụy Tề. – Khúc Hồ chợt mừng trong lòng.
-Ta chấp nhận đề nghị này, chúng ta vào trong. – Trác Nghiêm Đắc Dụ đứng đưa khủy tay về phía Khúc Hồ, muốn cô bám vào.
Khúc Hồ nhìn hắn rồi nhìn xuống nhưng cuối cùng cô vẫn thỏa hiệp là vòng tay khoác lấy tay hắn hết sức tự nhiên, cánh tay nam nhân to lớn rắn chắn khiến Khúc Hồ có chút đỏ mặt, tim đập nhanh hơn. Gia nhân trong phủ nhìn thấy thì cũng khúc khích cười với nhau, Nhất Tịnh và Tứ Tịnh đi phía sau cũng bị hai tên ở nhà Tam Tịnh và Nhị Tịnh trêu chọc không ngừng.