Đến khi nhận ra được dáng dấp quen thuộc này thì Khúc Hồ mới bừng tỉnh, tay cầm kiếm của cô bất giác buông thả, tiếng thanh kiếm chạm vào nền đất vang lên khá to trong im lặng, Khúc Hồ nhào xuống ngựa và rơi vào vòng tay của Trác Nghiêm Đắc Dụ. Chẳng biết tại sao nhưng lại có cảm giác an toàn, rõ ràng Trác Nghiêm Đắc Dụ là một tên ác vương giết người vô số nhưng lại khiến cô cảm giác bình an, vòng tay ôm lấy cổ Trác Nghiêm Đắc Dụ. Khúc Hồ khóc lóc như một đứa trẻ bị giành đồ chơi, sao cô lại cảm thấy uất ức khi nghĩ đến việc Trác Nghiêm Đắc Dụ không tìm thấy mình sớm hơn, suýt chút nữa cô bị ép thành vợ người khác. Trác Nghiêm Đắc Dụ vuốt nhẹ tóc cô rồi nói nhỏ :
-Đừng khóc ủy mị như thế, khiến ta hoài nghi không biết có phải ái phi của ta hay không.
-Tên điêu ngoa … - Khúc Hồ mắng.
-Đi thôi, ta nghe tiếng ngựa đang đến khá đông. – Trác Nghiêm Đắc Dụ ôm chặt lấy cô rồi đặt lên Ô Vân, sau đó hắn cũng leo lên và quay đầu lại hướng khi nãy hắn đến.
Khúc Hồ ôm chặt lấy thắt lưng Trác Nghiêm Đắc Dụ, cô ngủ như một người say nắng trên sa mạc, đến bây giờ cô cũng chẳng dám tin là đang được Trác Nghiêm Đắc Dụ che chở. Đêm thanh vắng, tĩnh mịch như hư không, đám quân lính của Tăng Ngô Trị đã lùng soát khắp các ngõ ngách nhưng vẫn không tài nào tìm ra tung tích Khúc Hồ, không lẽ cô mọc cánh bay lên trời khiến đám quân lính gần người tìm không ra.
Trưa hôm sau, rời khỏi lãnh thổ Tề Quốc, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền cho dừng lại, hắn ôm lấy Khúc Hồ đang ngủ say vào một khách điếm, Nhất Tịnh đưa ngựa đi cho ăn, Tứ Tịnh thuê phòng rồi cũng rời đi, không thể gây chú ý quá nhiều. Vào trong phòng, Trác Nghiêm Đắc Dụ đặt Khúc Hồ nằm xuống giường, hắn băn khoăn về y phục tân nương trên người Khúc Hồ, chờ cô tỉnh lại sẽ hỏi cho ra lẽ. Sau đó thì Túc lão lão cũng xuất hiện, Trác Nghiêm Đắc Dụ ngồi đối diện bà bà và nói :
-Chuyện gì đã xảy ra ở đấy ?
-Ta nghe nói là Tăng Ngô Trị định lập Khúc Hồ làm thiếp, nhưng vừa lúc Khúc Hồ phát giác đã dùng kiếm uy hiếp tính mạng và rời đi. – Túc lão lão nói.
-Tăng Ngô Trị. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nghe đến cái tên này liền tỏ ý không vừa lòng.
-Dụ Vương hãy lập tức về phủ, ta phải đến Ngụy Quốc làm một vài chuyện. – Túc lão lão nói và đứng dậy.
Sau đó thì Khúc Hồ khẽ giật mình thức dậy, cô chỉ thấy loáng thoáng dáng dấp Túc lão lão rồi cũng không nói gì, bà chủ khách điếm mang lên một bộ y phục nữ khác cho Khúc Hồ thay. Trác Nghiêm Đắc Dụ khá chu đáo với cô, bây giờ thì là vậy, ăn uống một chút rồi tất cả bọn họ liền quay ra ngựa chuẩn bị rời đi. Nhất Tịnh và Tứ Tịnh đi phía sau, cả hai chỉ cưỡi ngựa trong im lặng, lâu lâu lại tỏ vẻ dáo dác xung quanh. Khúc Hồ lên tiếng :
-Định bao giờ sẽ tiếp tục khởi quân ?
-Ta không cho phép nàng can dự vào chiến sự lần nào nữa, từ nay về sau an phận ở trong phủ. – Trác Nghiêm Đắc Dụ phóng tầm mắt về phía trước chăm chú nhìn một hướng và nói.
-Lúc trước ta nói như thế thì chàng sẽ không giết người vô cớ, nếu bây giờ chàng nói như vậy chẳng khác nào là muốn trở mặt ? – Khúc Hồ nói, giọng điệu có chút thất vọng.
-Đây là lệnh của ta. – Trác Nghiêm Đắc Dụ dứt khoát đáp, hắn không muốn có thêm một nỗi lo lắng trong đầu nữa.
Khúc Hồ im lặng, nếu đã nói như vậy thì có cãi thêm cũng chẳng được gì, cô không biết tiếp theo phải làm thế nào bây giờ. Bất an xen lẫn thất vọng, cái cảm giác phức tạp khó nghĩ, Khúc Hồ cúi mặt dán chặt mắt xuống mặt đất, đột nhiên muốn trở về nhà ngay tức khắc. Nhất Tịnh nhìn về phía hai người họ rồi quay sang nhìn Tứ Tịnh, không biết Dụ Vương làm như thế có đúng không ?
Giao Cốc …
Tử Triệt đang luyện kiếm cùng Nguyệt Vân ở sau núi, Hiên Nhi cũng vừa lúc xuất hiện cùng đám tiểu đệ với một loạt dược thảo, Hiên Nhi bấy giờ cũng đã quen với việc xưng hô ngang hàng với những người ở đây, do có thái độ tốt nên được sư bá của Bá Tông nhận làm nghĩa nữ, trực tiếp truyền dạy những hiểu biết về y dược và cách cứu người. Tử Triệt vừa đánh kiếm vừa hỏi, khuôn mặt đầy mồ hôi :
-Nguyệt tỷ, nếu như người tỷ thích đi thích người khác thì tỷ sẽ làm gì ?
-Đệ còn quá nhỏ để hỏi vấn đề này đấy, Tử Triệt. – Nguyệt Vân di chuyển hết sức nhẹ nhàng tránh đường kiếm của Tử Triệt.
-Ta thích Khúc Hồ tỷ nhưng tỷ ấy lại bị Dụ Vương bắt, nếu tỷ là ta thì tỷ sẽ làm gì ? – Tử Triệt nói.
-Vấn đề là nha đầu ấy thích ai, mà đệ cũng đừng suy nghĩ về nam nữ quá nhiều, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến phán đoán của bản thân. – Nguyệt Vân đáp.
-Tỷ tỷ, rõ ràng sư huynh không thích tỷ nhưng tại sao tỷ vẫn thích huynh ấy ? – Tử Triệt hỏi.
-Chuyện này khác nhau, mà đệ đúng là tiểu quỷ đấy, mau chịu thua cuộc và dừng kiếm đi. – Nhắc đến chuyện tình cảm của bản thân thì Nguyệt Vân liền cảm thấy thất vọng.
Sư bá Thụy Vãn vừa rời tàng thư phòng cùng Bá Tông, liền bước đến lên tiếng :
-Các con dừng tay vào đây, ta có chuyện muốn bàn.