Quay lại doanh trại, Trác Nghiêm Đắc Dụ liền phân phó cho người mang đến những vật dụng để băng bó vết thương, sau một hồi vật lộn với Khúc Hồ khi cô bảo đau không cho hắn băng bó cuối cùng Trác Nghiêm Đắc Dụ cũng dùng vũ lực bắt ép cô nằm im. Trước khi rời khỏi, hắn nhẹ nhàng xoa đầu cô và xoay lưng đi. Bối Hinh Nhi đang dưỡng thương, Tam Tịnh vén màn cửa ở lều của nàng ta, Trác Nghiêm Đắc Dụ thâm trầm đi vào :
-Nàng nên rời khỏi đây trước khi ta tra ra sự thật.
-Dụ Vương, chàng nói như vậy hòng ám chỉ ta đang giăng bẫy chia rẽ phu thê chàng ? – Bối Hinh Nhi cũng đứng dậy đối diện hắn.
-Nàng xuất hiện ở đây do Thụy Vãn phái đến hành thích bản vương ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.
-Đã biết rồi sao còn không giết ta trừ hậu họa ? – Bối Hinh Nhi cười gượng.
-Ta sẽ cho quân tiếp ứng giải cứu phái Ma Cô, còn nàng ta nể từng là bằng hữu lâu năm, nàng mau chóng rời đi. – Trác Nghiêm Đắc Dụ nói.
-Dụ Vương, ơn này của chàng Bối Hinh Nhi ta thề lấy mạng ra báo đáp, xin cáo từ. – Bối Hinh Nhi như mở được nút thắt trong lòng vội cáo từ.
Phái Ma Cô từ xưa đến nay không tham dự triều chính trên giang hồ ai cũng biết, nếu không do Thụy Vãn mượn cớ muốn mượn võ nhân ở đấy thì cũng không mang quân lên uy hiếp, Trác Nghiêm Đắc Dụ nhìn ra ngay từ khi gặp Bối Hinh Nhi trong rừng nhưng muốn xem nàng ta sẽ hành thích hắn bằng cách nào, hóa ra là xuống tay không nỡ nên muốn đánh vào tâm tư của hắn, chính là Mạc Khúc Hồ. Phái Ma Cô sau khi được Dụ Vương giải vây liền tuyên chiến đến chết với người triều đình nếu còn muốn dùng tính mạng các đồ môn uy hiếp.
Lư Sư Y nghe tin xong cũng thở dài lắc đầu, xem ra muốn đối phó Trác Nghiêm Đắc Dụ còn khó khăn hơn là lên trời, Tử Triệt vừa lành lặn vết thương cũng đã siêng năng tập luyện hơn, nhưng mà chuyện gì đến cũng phải đến. Trác Nghiêm Đắc Dụ đột ngột phất cờ khởi binh tấn công trực diện vào hoàng cung, Hạ Mãn Bạo Uy và các triều thần trở tay không kịp phải bỏ cung rút quân về tận biên ải các nước chư hầu cầu chi viện. Khi chạy trốn tới đất biên ải nước Ngụy, Bá Tông liền ra lệnh thông báo đến quân Ngụy cùng tất cả bình lính xuất quân đến hội ngộ. Đứng trước tình thế đó, vua Tề cũng lập tức đưa binh đến hợp lực cùng đám người của Triều Hạ và Ngụy. Tăng Ngô Trị nóng lòng muốn mang quân ra giao chiến nhưng khi nghe Bá Tuần Chi khuyên ngăn nên y liền áp chế lại, không thể nóng vội được, chờ đủ ba quân tập hợp thế nào cũng đông hơn quân của Dụ Vương. Dụ Vương tuy tài giải lại giỏi thao lược cộng thêm Mạc Khúc Hồ cơ trí hơn người dù có hoàn hảo đến đâu thì với quân linh bấy nhiêu đó cũng không đủ đấu lại quân ba nước. Tây Khư Tề lúc bấy giờ cũng đi cửa hậu len lén trở mặt với Dụ Vương đưa quân đến hợp lực cùng triều đình, làm cho Dụ Vương mất cảnh giác với y rồi lại đâm sau lưng Dụ Vương mới thú vị.
Khương Phản mang một đống binh thư đến trại của Trác Nghiêm Đắc Dụ, y liền mở tấm bản đồ bằng da lớn trải ra chiếc bàn rộng trong trại, đánh dấu lên đó rồi nói :
-Vương Gia, thần nghĩ chúng ta nên đánh chiếm kinh thành hoàn toàn, đưa dân chúng vào vòng bảo vệ của quân ta.
-Làm như thế chẳng phải lại hao binh lực của chúng ta ? – Nhị Tịnh phân vân.
Khúc Hồ đang ngồi cùng chỗ Trác Nghiêm Đắc Dụ, thấy vậy liền đứng dậy đi đến xem xét, cô nhìn một chút rồi lại trầm ngâm :
-Ở đây có một hang động, muốn ra vào kinh thành và biên ải rất dễ dàng, huynh cảm thấy thế nào nếu chúng ta bịt lối đi này, chặn đường phục kích của ba quân ?
-Đúng rồi, phu nhân nói đúng rồi, mấy năm trước đi do thám thần và Vương Gia đã từng sử dụng hang động này. – Tứ Tịnh sực nhớ lại và trầm trồ lên.
-Khương Phản, ta giao việc trong kinh thành cho khanh, sao khi chu toàn liền quay lại tiếp ứng. – Trác Nghiêm Đắc Dụ đi đến xem xét một lượt rồi nói.
-Vương Gia, ngài định đưa Vương Phi ra trận cùng ? – Nhị Tịnh liền nhanh nhẩu hỏi.
-Đúng.Tất cả há hốc, Vương Gia cho câu trả lời khiến bọn họ bị thất kinh hồn vía, Khúc Hồ cũng không ngạc nhiên gì vì mấy tháng trước Trác Nghiêm Đắc Dụ đã hứa không tàn sát người vô tội nên đành phải giao chiến với triều Hạ cùng quân các nước chư hầu ngoài biên ải và phải đồng ý cho cô theo cùng. Bối Hinh Nhi cũng thân mang giáp phục cùng hàng trăm đồ môn phái Ma cô đồng lòng tham chiến cùng Dụ Vương, Khúc Hồ có chút ghen tuông nhưng mà vì đại cuộc nên cô tạm gác mặc dù trong đầu lúc nào cũng nóng như phát hỏa.