Người nước Hạ không muốn nhận thu bất cứ phương diện nào, lúc nào cũng muốn mình là người xếp. thứ nhất. Nhưng âm nhạc là một lĩnh vực không dễ dàng, muốn trở thành đỉnh cấp thế giới thì phải mất một khoảng thời gian dài.
"Tiểu Vũ, đi thôi." Dương Lỗi nhìn một chút, thấy Lý Tuyết bị mọi người vây quanh, cố gắng đi vào một khách sạn.
“Ừm” Tiêu Vũ gật đầu, cả nhà lại tiếp tục đi dạo.
Lý Tuyết là đội trưởng của EMO, đồng thời cũng là người có năng lực nhất về mọi mặt, hiện có 10 triệu người hâm mộ.
Cô ta còn có một thân phận khác, đó là con gái của một quản lý cao cấp của âm nhạc Tác Nhĩ.
Bởi vì đam mê âm nhạc, muốn được debut nên cô ta mới xin được sang Hàn Quốc luyện tập, mong muốn có thể ra mắt với trạng thái tốt nhất.
"Tiểu Tuyết”.” Cô ta vừa vào trong khách sạn thì đã có một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi tươi cười đi tới.
“Dì Trương." Lý Tuyết nhìn thấy người phụ nữ này thì cũng mỉm cười chào hỏi.
Người phụ nữ đó là thư ký của mẹ cô ta. Hôm nay mẹ cô ta có bận, nên mới cử thư ký ra đón cô ta.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Lý Tuyết hỏi: "Đúng rồi, dì Trương, đã chuẩn bị xong ca khúc lần này chưa?”
Lần này trở lại, cô ta muốn chọn một bài hát để hát, như thế mới có thể tăng được độ nổi tiếng trong nước.
Dì Trương gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, do Phương Văn soạn.”
Lý Tuyết gật đầu: “Chuyện này trước đó cháu đã nói với mẹ cháu rồi.”
Cô ta biết Phương Văn là nhà soạn nhạc hàng đầu trong nước, thực lực rất mạnh, thế nên từ lâu cô ta đã nói với mẹ mình là muốn hát bài hát do Phương Văn Soạn.
Dì Trương đưa một tập văn kiện tới, bên trong là bài hát do Phương Văn viết. Lý Tuyết cẩn thận nhìn một chút, căn cứ theo âm điệu mà ngân nga vài câu, hài lòng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tuyết, dì Trương lại nói: “Nhưng mà phía chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn nữa. Gần đây giới âm nhạc xuất hiện một nhạc sĩ thiên tài tên là Mộc Dịch, tên thật là Dương Lỗi.”
“Mộc Dịch? Dương Lỗi?” Lý Tuyết nghe vậy thì hơi suy nghĩ một chút, hiển nhiên là rất lạ lẫm với cái tên này.
Lúc còn ở Hàn Quốc, hầu hết thời gian cô ta dùng để luyện tập, cũng không quan tâm đến tình hình trong nước lắm.
“Ừm, sáu bài hát Dương Lỗi viết cho chương trình [Ca vương ca hậu] không tệ. Dương Tuyết Nhu chính là dựa vào những bài hát đó mà dành được vị trí quán quân!”
Dì Trương thấy Lý Tuyết hơi không hiểu thì nói tiếp: “Công ty chúng ta đã hẹn mua một ca khúc của Dương Lỗi, ngày mai sẽ gặp nhau. Ý tứ của Triệu đổng là ngày mai chúng ta đi gặp Dương Lỗi một chút, xem cậu ta có đồng ý sáng tác cho cháu một bài hay không. Nếu như đồng ý thì sau đó chúng ta sẽ so sánh hai bài hát với nhau, bài nào tốt hơn thì hát bài đó.”
Lý Tuyết nghe dì Trương nói vậy thì càng tò mò: “Mộc Dịch còn mạnh hơn cả Phương Văn? Bọn họ đã đấu với nhau bao giờ chưa?”
“Cái này...”
Dì Trương nhất thời không nói nên lời. Mộc Dịch mặc. dù có tài năng, nhưng mới chỉ bắt đầu sáng tác thời gian gần đây, viết được vài bài.
Gòn Phương Văn đã có hơn ba mươi bài hát có lượt tải vượt quá 10 triệu rồi! Thậm chí còn có những bài đạt tới 50 triệu lượt tải xuống!
Dương Lỗi đúng là rất lợi hại, nhưng tính toán lượt tải xuống thì cũng chỉ có tám bài có hơn 10 triệu lượt tải mà thôi. So sánh thành tích thì Dương Lỗi thua xa Phương Văn.
Dì Trương suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong [Ca vương ca hậu], Dương Lỗi và Phương Văn đã đấu mới nhau hai lần, mỗi người thắng một vòng. Nhưng mà bài
hát của Dương Lỗi được hoan nghênh hơn một chú †a viết tám bài thì cả tám đều có lượt tải về hơn 10 triệu.”. T𝘳ờ um t𝘳um huyền t𝘳ùm -- t𝘳ùmt𝘳 uyện.vn --
Lý Tuyết hỏi: “Vậy Phương Văn thì sao?”
Dì Trương: “Trong thời gian này Phương Văn viết hai bài, cũng có hơn 10 triệu lượt tải xuống.”
Lý Tuyết nghe thế thì cười nói: “Dì Trương, cháu thích ca khúc Phương Văn viết, chúng ta cứ chọn ca khúc này đi. Dì sắp xếp một chút để cháu có thể thu âm sớm nhất có thể. Ngày mai cháu không đi gặp Dương Lỗi đâu, cháu sẽ thu âm ngay ngày mai, chậm nhất là ngày kia có thể công bố.”
Đối với Lý Tuyết mà nói, phấn đấu đạt được kết quả tốt nhất trong mọi việc là điều cô ta theo đuổi, cho dù là trong đoàn đội EMO lúc trước, hay là phương diện khác.
Bây giờ về nước rồi, cô ta tất nhiên cũng phải hát bài hát hay nhất.
Mà bây giờ, Phương Văn rõ ràng là nhạc sĩ hàng đầu nước Hạ, thế nên cô ta tất nhiên sẽ chọn bài hát của Phương Văn chứ không cần phải cân nhắc tới một người mới xuất hiện như Dương Lỗi.
Mà cô ta cũng chẳng biết gì về Dương Lỗi cả, thế nên chứng tỏ người này chẳng hề nổi tiếng.
Mặt khác, cô ta vừa mới trở về, thời gian vô cùng khẩn cấp. Nếu như chiều mai đi gặp Dương Lỗi, rồi lại chờ hắn viết ca khúc nữa thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Phương Văn đã đưa bài hát rồi, cô ta cảm thấy rất thích, thế nên muốn thu âm ngay, sau đó lại nhanh chóng quay MV để công bố bài hát càng sớm càng tốt!
Dì Trương nghe Lý Tuyết như vậy thì đành gật đầu.
Trên thực tế, cho dù có mua được bài hát của Dương Lỗi thì Lý Tuyết cũng sẽ chọn lựa giữa hai bài của.
Phương Văn và Dương Lỗi, sau đó chọn một bài để hát.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới ngày hôm sau.
“Dương tiên sinh.”
Chín giờ sáng, Dương Lỗi tới nơi hẹn. Lúc này, nhóm người Triệu Hướng Linh đã ngồi chờ sẵn rồi.
Bọn họ hẹn gặp Dương Lỗi bàn chuyện bài hát.
Bọn họ nhất định phải đến sớm hơn hản, để bày tỏ sự tôn trọng.
“Tổng giám đốc Triệu." Dương Lỗi nhìn Triệu Hướng Linh, khẽ gật đâu một cái.
Bây giờ, bên cạnh Triệu Hướng Linh còn có hai người đàn ông nữa. Hai người này nhìn đều khoảng ba
mươi mấy tuổi, dáng vẻ nhìn rất bình thường. “Trương Sinh, Trương Mặc?"
Dương Lỗi lập tức nhận ra hai người này.