Tứ Hoàng Tử

chương 8: hà sử tĩnh gặp thái hậu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tứ hoàng tử nghe tiếng thở dài của hoàng thượng, không nỡ làm phụ hoàng của mình thêm lo lắng, cuối cùng quỳ gối nghiêm trang nói:

“Phụ hoàng, trên đời này có rất nhiều việc không thể như ý muốn chúng ta, cũng không có thứ hoàn hảo không khiếm khuyết. Người xem, Mặt Trời bên ngoài kia, đâu phải lúc nào cũng sáng rõ như vậy. Trời còn có lúc nắng lúc mưa, con người lại càng không thể nhất tề giống nhau được. Nhi thần biết trong lòng người lo lắng cái gì, nhưng phụ hoàng tin tưởng Thụy nhi được không? Tin tưởng nhi thần có thể tự bảo vệ bản thân, cũng tin tưởng nhi thần có thể bảo hộ cho hoàng thất thoát được một kiếp huynh đệ tương tàn”.

Hoàng thượng đau lòng xoa đầu tứ hoàng tử, giọng nói có phần mỏi mệt:

“Ngươi cũng biết con người không thể chi phối? Sao dám chắc Túc nhi sau này nhất định có thể dung được ngươi? Hắn có thể dung được Thanh nhi, dung được người khác, chưa chắc đã dung ngươi! Đứa con này Trẫm hiểu rõ, hắn cái gì cũng tốt, chỉ không chấp nhận được việc bản thân không bằng kẻ khác. Mà hắn đã phát hiện ra ngươi cố ý tự bôi xấu để giấu tài, sẽ càng đề phòng ngươi. Thụy nhi, chỉ có ngươi lên làm thái tử mới giải quyết được mọi chuyện”.

Tứ hoàng tử lắc đầu:

“Phụ hoàng, còn có một cách tốt hơn. Nếu là nhi thần lên nắm quyền, nhi thần có thể đối với tam hoàng huynh thế nào? Cho người theo dõi nhất cử nhất động hay trực tiếp bắt giam huynh ấy cho yên tâm? Nhi thần không làm được, cũng không đủ sức vừa đối phó quần thần vừa đề phòng huynh ấy. Ngược lại, nhi thần rút lui, huynh ấy sẽ yên tâm, sẽ dần dần không còn đối với nhi thần nảy sinh ý muốn trừ bỏ nữa. Nhi thần sẽ tiếp tục làm một hoàng tử “ham tiền, háo sắc”, về sau làm một vương gia vô dụng không quản việc triều chính. Mà lấy nữ tử như Hà Sử Tĩnh chính là biện pháp tốt nhất. Phụ hoàng cũng thấy rồi, chính huynh ấy ép nhi thần lấy nữ tử thanh lâu. Nhi thần phải cho tam hoàng huynh một đáp án rõ ràng. Cho dù phụ hoàng có thể đợi hai năm, Mã đại tiểu thư có thể đợi hai năm, nhưng tam hoàng huynh không đợi được, cũng không cho phép nhi thần có cái phúc khí ấy!”.

Nghe đến đây, hoàng thượng không thể nói thêm gì nữa, chỉ đấm ngực không thôi:

“Là trẫm có lỗi với ngươi, khiến ngươi chịu thiệt thòi. Nếu không phải trẫm biết chắc sẽ không sống được lâu nữa, cũng sẽ không để hoàng thất rơi vào cục diện đầy rẫy nguy cơ này”.

Tứ hoàng tử nhẹ nhàng nói:

“Phụ hoàng, người chưa từng có lỗi với nhi thần. Người đã làm rất tốt, làm một hoàng đế tốt, cũng làm một phụ thân tốt”. Tứ hoàng tử lại cười vui vẻ, giọng nửa đùa nửa thật nói tiếp: “Nếu lo lắng tam hoàng huynh đối với bọn nhi thần không tốt, người hãy soạn một thánh chỉ viết: Kẻ nào tàn sát huynh đệ là kẻ khốn nạn, cả đời sẽ sống không được vui vẻ! Trên thánh chỉ, phụ hoàng đừng quên đóng dấu đấy nhé!”.

Hoàng thượng bật cười:

“Được. Được. Ngay bây giờ trẫm sẽ soạn chỉ cho ngươi”.

“Đa ta phụ hoàng. Giờ nhi thần phải đến chỗ hoàng tổ mẫu chọn ngày lành tháng tốt để cưới trắc phi đây. Tiền mừng cho nhi thần người cũng không được keo kiệt đâu đấy!”. Tứ hoàng tử cười nói rồi xoay người rời khỏi ngự thư phòng. Hắn còn một cửa ải nữa cần phải vượt qua.

Bên cung thái hậu, Hà Sử Tĩnh vẫn đang quỳ dưới đất. Cung nữ trước đó đều theo lệnh mà lui xuống, chỉ còn Hồng cô cô là trưởng quản cung nữ ở lại hầu hạ. Hồng cô cô nâng hai tay đang định đón lấy chung trà thì thái hậu đã trực tiếp đặt mạnh xuống bàn, nắp trà va loảng xoảng. Thái hậu đúng là đang tức giận, ánh mắt không vui lắc đầu nói:

“Hà cô nương, ai gia vốn nghe nói ngươi là người hiểu chuyện. Không ngờ ngươi lại có cái thái độ này. Chuyện của ngươi, ai gia đều đã nghe nói. Ngươi hiện tại là muốn lợi dụng Thụy nhi để có được cuộc sống của chủ nhân như trước? Ai gia nói cho ngươi hay, ngươi muốn bạc ai gia cho ngươi bạc. Cả đời ngươi sẽ có cẩm y ngọc thực, nô tài hầu hạ. Nhưng làm Tứ vương phi, ngươi không làm nổi đâu”.

Hà Sử Tĩnh vẫn im lặng quỳ. Thái hậu tức giận đập bàn:

“Ngươi đừng không biết tốt xấu. Đừng nói làm vương phi, cho dù trắc phi, thứ phi hay phu nhân của Thụy nhi, đều không tới lượt ngươi. Thụy nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, chẳng qua là nhất thời ham chơi, ngươi cho rằng hắn thật lòng muốn lấy ngươi làm phi? Cho dù hắn hồ đồ nhưng ai gia không hồ đồ, hoàng thượng cũng sẽ không hồ đồ. Chỉ cần ngươi hiểu chuyện, ai gia sẽ cho người đưa ngươi an toàn đến Tô Châu. Bằng không, ngươi cứ tiếp tục ngoan cố thì cả đời cũng đừng hi vọng gặp lại đệ đệ ngươi”.

Hà Sử Tĩnh giật mình. Nàng đêm qua mới gặp A Thụy, mà hiện tại còn chưa tới trưa, tin tức của đệ đệ đã nằm trong tay thái hậu rồi. Người trong hoàng cung quả thật không đơn giản một chút nào. Chả trách phu quân nàng tuổi còn trẻ đã có được khí độ như vậy. Có lẽ từ nhỏ hắn đã phải học cách mỗi bước đi mỗi lời nói đều phải tính toán cẩn thận. Hà Sử Tĩnh khẽ thở dài, trong lòng lại càng quyết tâm. Nàng ngẩng đầu, cung kính nói:

“Bẩm thái hậu, nô tỳ ngu dốt không hiểu được chuyện trong nội cung. Nô tỳ chỉ biết, mẫu thân từ nhỏ đã dạy, nữ tử phải có “tam tòng tứ đức”. Nô tỳ đã là người của tứ hoàng tử. Chàng muốn ban cho nô tỳ một danh phận, hay muốn nô tỳ làm nô tài theo hầu bên cạnh đều là phúc phận của nô tỳ. Nhưng chỉ cần chàng không xua đuổi, nô tỳ phải theo chàng cả đời”.

Thái hậu lắc đầu, hỏi:

“Ngươi biết gì về Thụy nhi?”.

Hà Sử Tĩnh mím môi. Nàng quả thực không biết gì. Người khác đều gọi chàng là tứ hoàng tử. Chàng là người của hoàng tộc, phụ thân chàng là hoàng đế, nhưng như vậy thì sao? Chàng bảo nàng gọi chàng: A Thụy. Nàng chỉ cần nhớ rõ, chàng là phu quân của nàng.

Thấy Hà Sử Tĩnh chỉ im lặng, thái hậu thở dài nói:

“Thụy nhi năm tuổi vào cung. Mẫu phi hắn là Khánh phi đã sớm qua đời, các hoàng tử công chúa khác có ngoại tổ đều là quan tam phẩm trở lên. Chỉ có tứ hoàng tử không có. Cũng may hắn là đứa nhỏ thông minh lanh lợi, không để bản thân chịu ủy khuất. Nhưng ngươi có thử nghĩ xem, nếu hắn lấy ngươi làm phi, kẻ khác sẽ nói hắn khó nghe thế nào!? Hà cô nương, ngươi đã nói ngươi không cần danh phận, sao không cầm bạc rời xa nơi này? Ai gia cho người đưa ngươi đến Tô Châu đoàn tụ với người thân. Tự do sống cuộc sống ngươi muốn, như vậy không tốt sao?”.

Cốt nhục tình thâm, nàng sao có thể bàng quan? Nàng nhớ đệ đệ, nàng cũng không thích sống cuộc sống gò bó nơi hoàng cung. Nhưng phu quân nàng ở đây, ơn của chàng, nàng còn chưa báo đáp. Sao có thể ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân? Hà Sử Tĩnh nhìn thái hậu, ánh mắt kiên định:

“Nô tỳ không biết mình có thể giúp được cho tứ hoàng tử việc gì, nhưng chàng muốn nô tỳ ở lại. Mệnh nô tỳ là chàng cứu, thái hậu nếu muốn lấy mạng nô tỳ, nô tỳ không dám oán. Nhưng dù chết nô tỳ cũng sẽ không rời xa chàng”.

Thái hậu lạnh lùng cười:

“Hà cô nương thật là có tình có nghĩa. Ngươi chẳng qua hôm qua mới gặp Thụy nhi, ngươi nghĩ ai gia sẽ tin ngươi thật lòng với hắn?”.

Hà Sử Tĩnh đối diện với nụ cười của thái hậu vẫn không giận không sợ, chậm rãi đáp:

“Nô tỳ năm nay mười lăm tuổi, lớn lên trong nhung lụa, có kẻ hầu người hạ. Gia đình hòa thuận, có phụ mẫu hết mực yêu thương chiếu cố, có đệ đệ ngoan ngoãn. Mười lăm năm, mỗi ngày đều vui vẻ không phải lo lắng bất cứ chuyện gì. Đột nhiên phụ thân không còn, mẫu thân cũng đi theo người, đệ đệ lưu lạc đến nơi đất khách. Nô tỳ từ thiên đường rơi xuống đáy vực, những tưởng không bao giờ có thể nhìn thấy ánh sáng. Nhưng tứ hoàng tử đã cho nô tỳ hi vọng, lại không đòi hỏi bất kì sự báo đáp nào. Ngoại trừ người thân, chưa từng có ai đối với nô tỳ tốt như vậy. Thái hậu, người biết không, tứ hoàng tử cười lên giống như ánh dương rực rỡ, sáng ngời mà ấm áp. Đó là nụ cười đẹp nhất trên đời. Nô tỳ lại không biết nụ cười đó đòi hỏi bao nhiêu sự cố gắng, chứa bao nhiêu bất đắc dĩ của chàng? Mười lăm năm qua chàng đã sống cuộc đời thế nào? Thái hậu nói không sai, nô tỳ chẳng biết gì về chàng. Liệu đem tính mạng và trái tim này trao cho chàng có thể khiến chàng vui vẻ? Nô tỳ chỉ biết, nếu nghe lời thái hậu mà rời đi, nô tỳ nhất định sẽ hối hận cả đời”.

Thái hậu nhớ đến gương mặt tứ hoàng tử khi cười, cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Đời người có ai có thể chỉ cười mà không rơi lệ? Trong cấm cung lại càng không thể. Nhưng hắn chưa từng coi thường kẻ dưới, chưa từng cảm thấy bản thân thiệt thòi hơn các hoàng tử, công chúa khác. Hoàng tôn này, thái hậu thật lòng yêu thương hắn. Thái hậu vốn cũng chẳng phải người có lòng dạ sắt đá, nhìn Hà Sử Tĩnh quỳ dưới đất, bất đắc dĩ thở dài:

“Ai gia cảm động tấm lòng của ngươi, nhưng không thể đồng ý cho ngươi danh phận. Ngươi có đồng ý làm một nô tài ở cạnh hắn?”. Thái hậu trong lòng nghĩ, chỉ cần dẹp yên tin đồn không để triều thần đàn hạch, bên cạnh tứ hoàng tử thêm một kẻ hầu hạ cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Hà Sử Tĩnh vui vẻ dập đầu:

“Nô tỳ nguyện ý”.

“Nhi thần không nguyện ý”.

Hà Sử Tĩnh quay đầu. Tứ hoàng tử đứng ở ngưỡng cửa, tóc hơi rối, ngực còn phập phồng. Nàng cảm động, chàng nhất định đã vội vàng chạy đến nơi này. Đôi mắt chàng nhìn nàng đầy ý trấn an.

Tứ hoàng tử bước nhanh đến, quỳ gối với thái hậu:

“Nhi thần thỉnh an hoàng tổ mẫu”.

Thái hậu trong lòng lo lắng nhưng trên mặt lại tỏ vẻ tức giận:

“Thụy nhi, hoàng tử nạp phi không phải chuyện nhỏ. Chuyện này ai gia không thể đáp ứng ngươi được!”.

Tứ hoàng tử đứng dậy đi đến bên bàn, tay sờ chung trà đã nguội lạnh, quay đầu trách Hồng cô cô hầu hạ không chu đáo; lại tới quỳ trước mặt thái hậu, ngẩng đầu vẻ mặt đầy lo lắng:

“Hoàng tổ mẫu sao lại không để ý thân thể như vậy? Thụy nhi nghe lời hoàng tổ mẫu là được. Cả đời này đều ở trong cung hiếu thảo với người, không lấy thê tử. Tống thái y đã dặn người không thể tức giận, không có lợi cho bệnh tình của người. Hoàng tổ mẫu muốn Thụy nhi lo lắng bất an sao?”.

Thái hậu lườm hắn:

“Còn không phải tại tên tiểu tử nhà ngươi”. Lại dịu giọng nói: “Không phải hoàng tổ mẫu không cho ngươi thú phi, chỉ là nàng không thích hợp. Hoàng thượng tự có an bài, nhất định sẽ chọn cho ngươi một phi tử tốt”.

Lúc này Hồng cô cô mang trà nóng đi vào. Tứ hoàng tử nhìn bà áy náy, Hồng cô cô chỉ dịu dàng nhìn hắn. Bà biết hắn chỉ lấy cớ chứ không phải có ý trách mắng bà hầu hạ không chu đáo. Thật ra, chủ tử trách phạt nô tài thì có làm sao? Nhưng Hồng cô cô biết tứ hoàng tử là đứa trẻ lương thiện, chưa từng đánh mắng kẻ dưới, đối với người lớn tuổi như bà lại rất lễ độ. Hồng cô cô nhìn hai đứa trẻ quỳ dưới đất, trong lòng có chút lo lắng thay.

Tứ hoàng tử đón lấy chung trà Hồng cô cô đưa sang, nhìn bà biết ơn. Hai tay cung kính dâng trà cho thái hậu, vẻ mặt ngoan ngoãn:

“Hoàng tổ mẫu đừng lo lắng. Phụ hoàng đã chọn trắc phi cho Thụy nhi rồi. Là nữ nhi của Hà đại nhân”.

Thái hậu nghi hoặc nhìn hắn:

“Hà đại nhân? Hà đại nhân nào?”.

Tứ hoàng tử gãi gãi tai, nghiêng đầu ra vẻ hắn cũng chẳng biết là Hà đại nhân nào. Miệng nhoẻn cười:

“Là phụ hoàng ban chỉ, Thụy nhi cũng không rõ. Hình như là một vị quan ngũ phẩm. Cấp bậc không tính là cao, nhưng phụ hoàng nói nữ nhi của Hà đại nhân tri thư đạt lễ, cầm kỳ thi họa đều tinh, lại xinh đẹp dịu dàng. Hà tiểu thư… Hà Sử Tĩnh”.

Thái hậu đúng là có định lực hơn người, nuốt xuống ngụm trà thiếu chút đã phun ra. Tay ôm trán, vẻ mệt mỏi, trong lời nói như chứa cả tiếng thở dài:

“Thụy nhi, có rất nhiều con đường, ngươi cứ chọn con đường làm khó bản thân”. Thái hậu nâng hắn dậy, vuốt tóc hắn: “Nếu là vì Túc nhi, ngươi không cần lo lắng, hoàng tổ mẫu sẽ làm chủ cho ngươi. Chung thân đại sự, ai gia không cho phép hắn ủy khuất ngươi!”.

Tứ hoàng tử trong lòng thật ấm áp. Điều làm hắn lưu luyến hoàng cung không phải quyền lực, không phải phú quý, mà là tình thân kiếp trước hắn không may mắn có được. Hắn mỉm cười, kiên định nói:

“Cảm ơn hoàng tổ mẫu. Được làm hoàng tôn của người là phúc phận của Thụy nhi. Người yên tâm, Thụy nhi không hề chịu ủy khuất. Hoàng tổ mẫu nếu thương nhi thần chỉ cần phát hồng bao thật dày là được, cho tam hoàng huynh ghen tị đỏ mắt”.

Thái hậu cười chịu thua:

“Thôi vậy. Hoàng thượng còn không ép được ngươi. Nếu các ngươi đã an bài mọi chuyện, ai gia cũng không làm khó ngươi nữa”. Lại quay sang nói với Hà Sử Tĩnh: “Hà cô nương, những lời ngươi đã nói với ai gia, đừng chỉ nói cho vui miệng”.

Hà Sử Tĩnh biết thái hậu là đang nhắc nàng điều gì, chân thành dập đầu:

“Nô tỳ nhớ rõ. Đa tạ thái hậu”.

Thái hậu gật đầu, nói với tứ hoàng tử:

“Hai ngươi lui xuống đi. Nếu đã quyết định thì cũng nên mau chóng tránh để kẻ khác dị nghị. Tuy là trắc phi, nhưng ai gia sẽ làm chủ cho ngươi. Túc nhi, đứa trẻ này quá không hiểu chuyện rồi…”.

Tứ hoàng tử chỉ cười, đi đến đỡ Hà Sử Tĩnh dậy. Hai người lại tạ ơn thái hậu rồi lui xuống.

Thái hậu sai Hồng cô cô:

“Hồng Quế, ngươi cho người triệu phu nhân của Hà đại nhân kia tiến cung gặp ai gia. Phải nhanh chóng thu xếp mọi chuyện, cho Hà cô nương nhập vào gia phả họ Hà. Một quan ngũ phẩm nho nhỏ sẽ không thể nói gì, chỉ là ấm ức cho Thụy nhi. Cũng may chỉ là trắc phi, chính phi của hắn ai gia nhất định sẽ tự mình chọn”.

Hồng cô cô trong lòng vui vẻ thay tứ hoàng tử, lại cảm thấy buồn cười, nhị hoàng tử, tam hoàng tử lớn hơn tứ hoàng tử ba, bốn tuổi cũng không thấy thái hậu gấp như vậy. Nhưng việc này lại rất hợp ý Hồng cô cô, tứ hoàng tử tốt như vậy, bà cũng hi vọng hắn được vui vẻ, liền thưa vâng rồi đích thân xuất cung đến Hà phủ.

Tứ hoàng tử dắt Hà Sử Tĩnh rời khỏi cung thái hậu, cũng không vội vàng về cung của mình mà chậm rãi dìu nàng đến đình nhỏ trên đường. Hắn đỡ nàng ngồi xuống, cất giọng ôn tồn:

“Chúng ta ngồi đây một lát, không vội”.

Hà Sử Tĩnh biết hắn là lo cho nàng. Hà Sử Tĩnh quỳ gần hai canh giờ, chân quả thực có chút tê. Nhưng trong lòng lại ấm áp. Nàng rút khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt hắn, dịu dàng hỏi:

“Hoàng thượng không trách phạt chàng chứ?”.

Tứ hoàng tử chỉ lắc đầu, lại hỏi:

“Hoàng tổ mẫu có làm nàng sợ không?”.

Hà Sử Tĩnh cất khăn tay, mỉm cười:

“Thái hậu rất tốt. Người cũng rất quan tâm chàng”.

“Ta biết”.

Tứ hoàng tử ngẩng đầu nhìn trời, có lúc hắn cũng hoài niệm quá khứ, nhớ thời đại của mình. Đối với kiếp trước, hắn không có nhiều tình cảm để lưu luyến. Cả năm hắn không ở công ty thì cũng là ra nước ngoài công tác. Mỗi ngày chỉ ngủ bốn, năm tiếng đồng hồ. Công việc chiếm phần lớn thời gian của hắn. Cũng không thấy có gì không tốt, chỉ là thỉnh thoảng có chút cảm giác cô đơn. Phụ nữ thời hiện đại mà hắn gặp gỡ không cho hắn sinh ra ý muốn kết hôn, sinh con dưỡng cái. Là đối tác thường quá mạnh mẽ, là người mẫu, nghệ sĩ thường chỉ quan tâm đến ngoại hình, vật chất của hắn. Những cô gái trẻ tuổi lại chỉ thích trang điểm, chạy theo dòng chảy thời đại. Hắn không tìm thấy ai hiểu mình, lại càng dành trọn thời gian vào việc kinh doanh.

Ông trời cho hắn cơ hội sống lại lần nữa, khiến hắn cảm thấy nên trân trọng mọi thứ. Hắn không thất hứa với Tống thái y, mười năm qua hắn không thẹn với lòng. Với thuật dịch dung học từ Hàn, hắn hiện tại có thể thay đổi dung mạo, rời xa hoàng cung. Nhưng hắn trong lòng còn vướng bận. Nếu hắn đi, hoàng thượng phải làm sao? Thái hậu cũng sẽ không yên lòng. Hắn không nỡ. Ông trời cũng thật biết trêu người, cho hắn cơ hội sống cuộc đời mới, lại không cho hắn là chính mình. Cơ thể này dù giống nam nhân đến đâu, cũng không thể như người khác, lấy vợ sinh con. Có lẽ lại như kiếp trước, cô độc một đời.

Hà Sử Tĩnh nhìn tứ hoàng tử, ánh mắt chàng lúc này làm nàng hoang mang. Chàng gần như vậy, tâm tư lại như cách nàng rất xa. Ánh mắt kia có bất đắc dĩ, có chút không cam lòng, lại có nỗi cô đơn đong đầy trong đó. Nàng xót xa gọi:

“A Thụy”.

Tứ hoàng tử quay đầu thấy Hà Sử Tĩnh lo lắng nhìn mình. Hắn liền thu hồi tâm trí, mỉm cười nắm tay nàng:

“Chúng ta trở về thôi. Chắc nàng cũng đói rồi. Nàng ở cung của ta vài ngày, có lẽ hoàng tổ mẫu sẽ nhanh chóng cho người đưa nàng đến Hà phủ. Hà đại nhân kia sẽ nhận nàng làm nghĩa nữ. Nàng không trách ta chứ?”.

Hà Sử Tĩnh vội lắc đầu:

“Là Tĩnh nhi khiến chàng khó xử”.

Tứ hoàng tử bật cười, tay kia nhéo mũi nàng:

“Đừng nói lời ngốc nghếch. Nàng chỉ cần nhớ, nàng là thê tử của ta. Nếu ngay cả thê tử của mình cũng không bảo hộ được, ta còn dám bước ra đường nhìn người sao? Đi nào”.

Ánh mắt nàng dừng trên nụ cười của hắn. Phu quân của nàng là người mạnh mẽ, tự tin như vậy. Có lẽ chàng vốn không cần sự giúp đỡ của nàng. Nhưng nàng quyết tâm, sẽ chăm sóc chàng thật tốt. Ánh mắt cô đơn của chàng, nàng sẽ dùng thời gian quét nó đi.

Hai người tay trong tay bước vào Khánh Đô cung. Cung nữ A Châu nhìn thấy liền tròn mắt, há hốc mồm. Tứ hoàng tử liếc nàng, phân phó:

“Ngẩn người cái gì, mau dọn cơm. Ta sắp đói chết rồi đây này. A Hạnh, dọn dẹp phòng khách sạch sẽ. Trong thời gian Hà tiểu thư ở đây, ngươi phụ trách hầu hạ nàng. Y phục và trang sức cứ theo sở thích Hà tiểu thư”. Nói rồi rút ngân phiếu một vạn lượng đưa cho cung nữ tên A Hạnh.

A Châu trợn mắt. Có phải hay không vậy? Trước nay chỉ có tứ hoàng tử cầm tiền của kẻ khác, chưa từng có người nào khiến chủ nhân bỏ tiền túi ra đâu. Lại bỏ ra những một vạn lượng. Cho dù công chúa may y phục cũng không đến mức ấy. Vị Hà tiểu thư này đúng là có mặt mũi.

A Hạnh tính tình ổn trọng, trước nay tứ hoàng tử bảo gì làm đó, nàng chưa từng hỏi vì sao. Nô tài chỉ cần làm, không cần hỏi lại. A châu tuổi nhỏ, lại mới đến hầu hạ tứ hoàng tử không lâu nên tâm tính còn nét trẻ con. A Hạnh lạnh lùng nhìn sang làm A Châu đỏ mặt, lè lưỡi chạy đi dọn cơm.

Hà Sử Tĩnh quan sát căn phòng. Mọi thứ rất gọn gàng, đồ đạc không nhiều cũng không có gì quý giá, phô trương. Nàng mỉm cười nghĩ, không biết sở thích của chàng là gì.

Tứ hoàng tử tự tay rót trà đưa cho nàng, mủm mỉm cười:

“Phu quân nghèo không có gì đáng giá, chỉ mong phu nhân đừng ghét bỏ”.

Nàng đón lấy chung trà, vui vẻ nhìn “phu quân nghèo” của mình:

“Gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó. Phu quân anh tuấn như vậy, hết tiền mua gạo có thể cầm chàng để lấy bạc cũng không tệ”.

Tứ hoàng tử bật cười:

“Ta không biết nàng còn có thể nói đùa. Như thế này rất tốt, quá khứ không vui cứ để nó trôi qua đi. Đệ đệ của nàng, ta đã nhờ người đi đón, rất nhanh sẽ về đến kinh thành. Ta sẽ nói hoàng tổ mẫu để Hà đại nhân nhận tỷ đệ các nàng một lần cho tiện”.

Hà Sử Tĩnh ngẩn người, nàng có thể gặp lại đệ đệ ư? Khóe mắt cay cay, lại sựt nhớ ra, vội vàng hỏi:

“Nhưng như vậy có được không, liệu có…”.

Tứ hoàng tử cười ngắt lời nàng:

“Nàng lại lo lắng linh tinh rồi. Nàng yên tâm đợi đệ ấy trở về là được. Hà đại nhân một lúc có thêm hai đứa con thông minh, ngoan ngoãn. Hắn được món hời lớn như vậy, dám phàn nàn, ta sẽ nói phụ hoàng đánh đòn hắn. Phải rồi, đệ đệ nàng tên gọi là gì?”.

Hà Sử Tĩnh nhớ đến đệ đệ nhỏ tuổi của mình, dịu dàng đáp:

“Đệ đệ tên gọi Hà Phách, năm nay mười tuổi. Hà đại nhân kia là người thế nào? Chàng lại muốn phạt đòn nhạc phụ đại nhân, cẩn thận hoàng thượng lại đánh đòn chàng đấy”.

Tứ hoàng tử nhìn nàng vừa khóc vừa cười, lại gần lau nước mắt trên mặt nàng:

“Hà Khúc là quan ngũ phẩm, giữ chức thị giảng trong Hàn Lâm Viện. Vì ông ấy cùng họ với nàng, nên phụ hoàng mới chọn ông ấy làm nghĩa phụ của nàng. Ta cũng có biết một chút về người này, Hà Khúc có tài văn chương, nhưng không giỏi cầu công danh nên chức quan không cao. Tính tình Hà Khúc thật thà, sẽ không làm khó tỷ đệ các nàng”.

Hà Sử Tĩnh nhu thuận gật đầu.

A Châu dọn cơm lên, trên bàn chỉ có hai cái bánh bao, một bát cơm trắng, hai món mặn, một đĩa rau xanh. Ngoài ra có thêm một nồi canh cá còn bốc hơi nóng. Tứ hoàng tử cho hạ nhân lui xuống, tự xới cơm đặt trước mặt nàng. Thấy ánh mắt nàng có vẻ ngạc nhiên, hắn cười cười:

“Ta bình thường không thích phí phạm, đồ ăn chỉ cần vừa đủ là được. Nàng thích ăn gì cứ nói, sau này ta sẽ bảo A châu làm. A Châu tính tình có chút bộp chộp, nhưng trù nghệ lại rất khá. Là ta cướp được từ tay Thẩm đại nương ở Ngự thiện phòng đấy”.

Nàng nhìn người trước mặt cười đắc ý, tâm trạng lo lắng bất an bấy lâu vì nụ cười của chàng mà tan đi, vui vẻ cầm đũa.

Tứ hoàng tử gắp thức ăn vào chén nàng, nói thêm:

“Dùng bữa xong ta đưa nàng đến thư phòng. Ta không biết đánh đàn, chơi cờ, cũng không giỏi vẽ tranh. Nhưng thư phòng có rất nhiều sách. Nếu nàng thấy buồn chán, ta đưa nàng đi dạo. Nàng cần gì cứ nói với A Hạnh. Tạm thời sẽ có chút gò bó nàng, nhưng hôn lễ rất nhanh sẽ diễn ra. Phụ hoàng sẽ ban phủ đệ cho ta, chúng ta dọn ra khỏi cung sẽ tự do hơn rất nhiều. Nàng muốn đi đâu, muốn làm gì cũng được. Đợi Hàn trở về ta sẽ giới thiệu nàng với người”.

Nàng kinh ngạc, thê tử không phải cả ngày đều ở trong nhà đợi phu quân trở về sao? Phu quân nàng quả thực kì lạ, chỉ là nàng lại có chút cảm động rồi. Nàng thẹn thùng gắp chút đồ ăn đặt vào chén chàng, khẽ hỏi:

“Hàn là ai?”.

Tứ hoàng tử tự hào nói:

“Hàn là sư phụ của ta. Người rất tốt, giờ chắc người đang trên đường đến Tô Châu. Là ta nhờ người đi đón Phách đệ. Hiệu suất làm việc của Hàn rất cao, để người đi đón Phách đệ ta cũng an tâm hơn giao cho kẻ khác. Hả? Sao lại khóc rồi, nàng thật là mau nước mắt. Ngoan, ăn nhiều vào. Nàng gầy thế dễ sinh bệnh lắm. Ta ra ngoài làm việc lại không yên tâm”.

Nàng hít hít mũi, bĩu môi nói:

“Chàng ra ngoài không phải chỉ để chơi ư? Trước đây mẫu thân cùng phụ thân bàn bạc hôn sự của Tĩnh nhi có nói, nữ nhi gả cho ai cũng tốt, chỉ cần không phải tứ hoàng tử ham chơi là được”.

Tứ hoàng tử nghệch mặt. Chậc chậc, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống. Danh xấu của hắn quả thật vang xa thiên hạ. Miệng nhai cơm, hàm hồ đáp:

“Chơi có gì không tốt. Sau này ta mang nàng theo, gặp gỡ bạn hữu của ta. Chúng ta chơi thật vui, sống thật khoái hoạt”.

Nàng cười khúc khích:

“Chàng chẳng giống hoàng tử gì cả”.

Lời này không phải khen, nhưng tứ hoàng tử mặt dày lại nhún vai cười rất vui vẻ. Hà Sử Tĩnh thầm ghi nhớ, phu quân nàng thích đọc sách, thích ra ngoài kết giao với dân thường. Chàng thích tự do, giống như bảo mã tung vó trên thảo nguyên rộng lớn.

Cơm nước xong, tứ hoàng tử đưa nàng đến thư phòng. Trên kệ đúng là có rất nhiều sách. Nàng chú ý trên bàn có đặt nghiên mực và rất nhiều giấy tuyên thành. Nét chữ chàng rất đẹp, nhưng chàng không viết thơ, chữ trên giấy nàng xem không hiểu.

Tứ hoàng tử bước đến cười cười, hắn viết tiếng anh. Thời đại này không có máy tính, mọi ý tưởng, kế hoạch đều phải viết ra giấy. Hắn lại không muốn bị kẻ khác đọc được, nên mới dùng ngôn ngữ ngoại quốc. Hắn nhẹ giọng giải thích:

“Cái này gọi là chữ latinh”.

Nàng mặc dầu xem không hiểu, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng lật giấy. Phụ thân, mẫu thân cũng như người khác, đều cho rằng tứ hoàng tử là kẻ lêu lổng, không có tài cán gì. Nàng mỉm cười, phu quân nàng không phải như vậy. Giống như chàng ở trước mặt hoàng huynh của mình vòi tiền, lại trêu chọc nàng, chẳng khác gì một bao cỏ thiếu gia. Những năm qua chàng đều sống bên dưới lớp mặt nạ. Nhất định là rất nặng nề.

Không phải chàng không có tài. Chàng có tài, chỉ là không muốn người khác biết.

Nàng cũng không hỏi rõ chữ Latinh là gì. Bên ngoài có tiếng của cung nữ. Cửa thư phòng không đóng, A Hạnh dọn dẹp xong phòng dành cho khách, đi đến báo cáo. Tứ hoàng tử gật đầu với A Hạnh, lại quay sang dặn dò nàng:

“Nếu nhàm chán nàng cứ bảo A Hạnh đưa đi dạo. Ta ra ngoài, mặt trời lặn sẽ về cùng nàng dùng cơm tối”.

Tứ hoàng tử đi rồi, Hà Sử Tĩnh dọn dẹp một chút giấy bút rồi khép cửa thư phòng. A Hạnh hỏi nàng có muốn đi dạo hay không, Hà Sử Tĩnh lắc đầu. Nàng không muốn đi lung tung khiến kẻ khác bàn tán gây phiền phức thêm cho chàng.

A Hạnh thấy nàng lắc đầu thì hỏi:

“Vậy Hà tiểu thư thích y phục và trang sức kiểu dáng thế nào, để nô tỳ xuất cung đi mua?”.

“Cô nương có thể tự do xuất cung sao?”. Nàng trước giờ đều nghĩ đã vào hoàng cung, vĩnh viễn cũng không được tự do đi đâu.

“Nô tỳ là ra ngoài làm việc theo lệnh chủ nhân, chỉ cần trở về trước khi cửa cung đóng là được”. A Hạnh thầm bổ sung trong lòng một câu, nô tài trong cung đều vay bạc chủ nhân, kẻ nào dám gây khó dễ cho người của Khánh Đô cung?

Hà Sử Tĩnh “à” một tiếng, nói:

“Cô nương giúp ta mua vài bộ y phục đơn giản là được.Trang sức thì không cần đâu. Nếu kịp thời gian, cô nương có thể mua ít giấy, mực hộ ta không?”.

A Hạnh liền đáp:

“Nếu Hà tiểu thư muốn viết chữ, trong thư phòng của chủ nhân có sẵn văn phòng tứ bảo. Hẳn là đủ cho tiểu thư dùng”.

“Không phải… ta thấy A Thụy thích viết chữ. Chàng đưa nhiều bạc như vậy, ta nghĩ mua y phục cũng không tốn nhiều thế…”.

A Châu nãy giờ nấp sau bụi cây tò mò quan sát vị tiểu thư mà chủ nhân đưa về cung. Nghe thấy mấy câu kia liền nhịn không được cười khúc khích. Bị tiếng cười của chính mình tố cáo, A Châu đành bước ra khỏi chỗ nấp, lè lưỡi trêu:

“Một vạn lượng bạc toàn bộ đem mua giấy, cả cung Khánh Đô chắc cũng không đủ chỗ để cất. Chủ nhân trở về nhìn thấy khắp nơi đều là giấy chắc cười ra nước mắt, ha ha…”.

“A Châu! Không được vô lễ!”. Vì A Hạnh là cung nữ có cấp bậc cao hơn, bình thường thấy A Châu làm sai việc đều nhắc nhở nàng.

A Châu vội bịt miệng, lo lắng nhìn Hà Sử Tĩnh.

A Hạnh lườm nàng rồi cúi đầu nói:

“Hà tiểu thư đừng lo. Bạc dùng cho tiểu thư nếu còn dư, nô tỳ sẽ đưa lại cho chủ nhân. Văn phòng tứ bảo trong cung mỗi tháng đều có cấp, chủ nhân nếu dùng hết, bọn nô tỳ đến chỗ Ngụy tổng quản xin cấp thêm là được”.

Hà Sử Tĩnh ngượng ngùng cười:

“Vậy phiền cô nương thay ta mua vài bộ y phục. Cô nương đi sớm về sớm kẻo cửa cung lại đóng”.

A Hạnh thưa vâng rồi rời đi.

Hà Sử Tĩnh nhìn tiểu cung nữ mười hai, mười ba tuổi trước mặt đang vò vạt áo, thỉnh thoảng lại liếc mình; nàng gọi:

“A Châu cô nương”.

A Châu cười hì hì:

“Hà tiểu thư cứ gọi nô tỳ là A Châu. Tiểu thư muốn làm gì, nô tỳ phụng bồi người?”.

“Được, vậy ta gọi cô nương là A Châu nhé. Nghe A Thụy nói, trù nghệ của A châu rất tốt. Bình thường chàng thích ăn gì, có món nào đặc biệt thích, hay món nào đặc biệt ghét không?”.

A Châu ngoẹo đầu suy nghĩ, đáp một mạch:

“Chủ nhân thích ăn mặn, không thích đồ ăn quá ngọt. Mỗi bữa phải có một món rau, không thích đồ ăn nhiều dầu mỡ. Người không thích ăn đồ quá cay, nhưng đồ mặn phải có chút tiêu hoặc ớt. Người không thích đồ chay, ngày rằm cũng dặn dò nô tỳ nấu ăn như ngày thường. Thực ra Ngự thiện phòng ngày nào cũng làm đồ ăn đưa đến các cung đầy đủ, nhưng chủ nhân nói như vậy quá phiền phức. Mùa hè còn đỡ, nhưng mùa đông giá rét nếu cho người đi đi về về đưa đồ ăn rất bất tiện. Chủ nhân liền nói với Thẩm đại nương ở Ngự thiện phòng cho nô tỳ đến Khánh Đô cung”.

Hà Sử Tĩnh âm thầm ghi nhớ. Lại hỏi:

“Ta thấy ở đây ít người, hình như hơi vắng vẻ. Các cung nữ, thái giám khác đã ra ngoài làm việc rồi à?”.

“Không có. Cung này chỉ có Ngô ma ma, A Hạnh tỷ tỷ và nô tỳ. Thái giám chỉ có Tiểu Lục Tử. Chủ nhân không thích nhiều người hầu hạ. Người nói, việc giặt giũ đã có hoán y cục, dùng bữa có A châu, dọn dẹp có Tiểu Lục Tử. Lễ tiệc các loại thì có Ngô ma ma với A Hạnh phụ trách. Thêm người cũng không có tác dụng, lại khiến người tốn kém bạc”. Nhắc đến bạc, A Châu lại cười toe toét khoe, “Chủ nhân thưởng bạc cho bọn nô tỳ rất hậu. Tết trung thu, Tết đoan ngọ, Tết nguyên đán đều thưởng. Sinh thần mỗi người, chủ nhân cũng thưởng. Mỗi lần phát hồng bao lại cười vui vẻ nói, sinh nhật vui vẻ, mau ăn chóng lớn. Ôi chao, làm gì có chủ tử nào nhớ ngày sinh của bọn nô tài”.

Hà Sử Tĩnh cũng cười:

“Ta thấy A Hạnh rất thạo việc. Nàng ấy hầu hạ ở đây bao lâu rồi?”.

“A Hạnh tỷ tỷ đến đây trước nô tỳ. Hai năm trước đã đến rồi. Trước kia là người khác hầu hạ chủ nhân, Tiểu Lục Tử lúc ấy cũng chưa được phân đến. Cung nữ lúc trước đến tuổi nên xuất cung, còn thái giám kia hình như là điều đến cung khác. Nô tỳ cũng không rõ. A Hạnh tỷ tỷ là chủ nhân tự mình đưa vào cung. Phụ thân tỷ ấy ở bên ngoài làm việc cho chủ nhân. A Hạnh tỷ chỉ nói chủ nhân là ân nhân của hai cha con bọn họ”.

“Vậy Ngô ma ma bình thường phụ trách việc gì?”. Hà Sử Tĩnh vừa hỏi vừa ngồi xuống lan can bên cạnh, A Châu cũng học theo ngồi bên cạnh nàng, miệng nói:

“Ngô ma ma lo việc lễ tiệc, quà cáp cho các cung. Chủ yếu là quà cho thái hậu và hoàng thượng. Phần lớn vẫn là các cung khác tặng quà cho chủ nhân. Các vị nương nương thì muốn lấy lòng chủ nhân để người nói tốt vài câu trước mặt thái hậu, hoàng thượng. Các vị hoàng tử, công chúa thì muốn mua chuộc để chủ nhân giúp ra khỏi cung. Nhưng mà chủ nhân chỉ dẫn mỗi Ngũ hoàng tử xuất cung thôi. Ngũ hoàng tử cũng hay đến đây dùng bữa lắm. Đến thường xuyên quá, thỉnh thoảng lại bị Thục phi nương nương cho người đến “bắt” về. Ngô ma ma còn phụ trách việc chuẩn bị nước tắm cho chủ nhân. Chủ nhân cái gì cũng tốt, chỉ có lúc tắm là đặc biệt kĩ tính”. Nói đến đây, A Châu bĩu bĩu môi vẻ tức giận.

Hà Sử Tĩnh thấy vậy hỏi:

“Chàng lúc tắm thế nào?”.

“Chủ nhân lúc tắm không thích bị làm phiền. Có một đêm, nô tỳ đói bụng định đến phòng bếp tìm chút đồ ăn khuya. Do mới đến không để ý đi nhầm đến phòng tắm. Nô tỳ vốn không biết, đang đứng yên một chỗ nhìn phương hướng vì trời tối. Đột nhiên nghe vèo một tiếng, một vật trong phòng phóng ra, cắm ngay cây cột nô tỳ đang dựa vào. Nô tỳ ngoảnh đầu lại nhìn thấy một cây phi tiêu sắc nhọn thì sợ điếng người, suýt chút nữa là la có thích khách rồi”.

Hà Sử Tĩnh vội hỏi:

“Sau đó thì sao?”.

A Châu phụng phịu đáp:

“Sau đó chủ nhân khoác áo bước ra, trên tóc còn ướt nước, nô tỳ mới biết là chủ nhân đang tắm, thấy có bóng người bên ngoài nên phóng ám khí. Chủ nhân không tra không hỏi, chỉ để lại một câu rồi quay người về đi ngủ”.

Hà Sử Tĩnh càng tò mò:

“Chàng nói gì với cô nương?”.

A Châu trợn mắt nói:

“Chủ nhân nói, phạt ngươi trưa mai nhịn đói. Sau này còn đi lung tung, ta cấm cơm ngươi một tháng!”. Nhớ tới A Châu còn tức giận, trên đời chắc chỉ có nàng là đầu bếp bị bỏ đói.

Hà Sử Tĩnh ôm bụng cười. A Châu lườm người trước mặt cười đến mất hết hình tượng. Lúc A Hạnh tỷ nghe nàng kể cũng không có cười khoa trương như vậy, chỉ dặn nàng về sau chú ý đừng đến làm phiền lúc chủ nhân tắm rửa, thay y phục. Về sau? Đừng nói là về sau, cả đời nàng cũng không dám bén mảng đến phòng tắm lúc chủ nhân đang ở đó. Nàng không muốn chết oan do ám khí, cũng không muốn bị phạt nhịn đói nữa đâu!

“Hà tiểu thư, người sau này nhập cung nhớ tránh xa lúc chủ nhân đi tắm nhé!”. A Châu cười trêu chọc.

“Ta chỉ ở đây vài ngày thôi. A Thụy nói sau này sẽ dọn ra khỏi cung”.

“A, nô tỳ quên mất. Hoàng tử lấy vợ sẽ dọn ra ở riêng. Thật tốt quá, nô tỳ cũng muốn được xuất cung”. A Châu buồn buồn nói.

Hà Sử Tĩnh ngạc nhiên:

“Không phải mọi người ở cung này đều theo chàng đến phủ mới sao?”.

“Nô tỳ cũng không biết. Chủ tử phân phó thế nào thì bọn nô tỳ phải nghe theo thôi. A Hạnh tỷ chắc sẽ được đi theo hầu hạ chủ nhân. Nô tỳ toàn làm sai việc thôi, chủ nhân chắc không thèm mang theo nô tỳ đâu. Người ghét bỏ nô tỳ còn không hết ấy chứ”. Nói xong mắt rủ xuống, tay cào cào tóc.

Hà Sử Tĩnh nhìn tiểu cô nương bên cạnh có chút đáng thương, lại có chút buồn cười, an ủi nàng:

“A Châu nấu ăn ngon như vậy. Chàng sẽ không nỡ để cô nương ở lại trong cung đâu”.

“Thật không? Chủ nhân sẽ mang A Châu theo thật không? Nếu chủ nhân muốn bỏ nô tỳ lại, tiểu thư nói giúp nô tỳ nhé. Nô tỳ không muốn ở lại trong cung một mình đâu. Hầu hạ chủ nhân rất tốt. Người chưa bao giờ đánh mắng bọn nô tài như các vị chủ tử khác. Mọi người ở cung này cũng rất thân thiện, chủ nhân lúc ra ngoài trở về có đồ gì tốt đều chia phần cho bọn nô tỳ…”. A châu đang nói liến thoắng lại thấy người bên cạnh che miệng cười thì ngượng ngùng, lại cào cào tóc. Lúc nãy nàng vừa mới “tố cáo” chủ nhân khó tính. Giờ lại khen chủ nhân hết lời. Nhưng mà nàng thật không muốn bị bỏ rơi lại một mình trong cung.

“Đừng lo, chàng nếu bỏ quên A châu, ta sẽ nói giúp. Ta còn muốn học tay nghề nấu nướng của A Châu mà”. Hà Sử Tĩnh vuốt vuốt tóc A châu, lại nói: “Chúng ta đến phòng bếp đi. Ta muốn học nấu những món chàng thích ăn”.

A Châu vui vẻ đáp ứng.

Lúc tứ hoàng tử trở về, trong cung đã thắp đèn rồi. A Hạnh cũng đã về trước hắn hai canh giờ. Ngô ma ma và Tiểu Lục Tử cũng đều hoàn thành công việc, ở phòng ăn đợi chủ nhân.

Tứ hoàng tử thấy đã muộn, liền phân phó A Châu dọn cơm. Ngô ma ma báo lại tình hình công việc của bà, rồi cung kính lui xuống. Nhưng Tiểu Lục Tử, A Hạnh đều ở lại. A Châu dọn cơm xong cũng không lui ra như lúc trưa. Hà Sử Tĩnh thấy trên bàn ăn, đồ ăn nhiều hơn, chén đũa cũng có tới năm bộ thì ngạc nhiên.

Tứ hoàng tử nhận khăn ướt A Hạnh đưa, lau qua bụi bẩn trên mặt rồi tươi cười ngồi xuống, lại nói:

“Tĩnh nhi mau đến ngồi. A Hạnh, A Châu, Tiểu Lục Tử, các ngươi cũng mau lên. Xin lỗi nhé, ta bận việc nên về hơi trễ”.

A Châu nhanh nhảu:

“Chủ nhân, người chắc lại ham chơi nơi nào nên mới về muộn đúng không? Hại bọn nô tỳ đói đến bủn rủn tay chân”.

A Hạnh lườm A Châu. Tứ hoàng tử vừa cầm đũa, nghe vậy dùng đuôi đũa gõ đầu A Châu mắng:

“Cẩn thận ta cấm cơm ngươi ba ngày”.

Hà Sử Tĩnh nhìn mọi người ngồi quây quần cùng nhau dùng cơm mà ngạc nhiên, buột miệng hỏi:

“Như thế này hình như không thích hợp?”.

Tiểu Lục Tử mười sáu, mười bảy tuổi. Gương mặt có vẻ lanh lợi, giọng nói có hơi trong trẻo so với nam nhân:

“Hà tiểu thư thấy lạ cũng phải. Là chủ nhân cho phép bọn nô tài cùng dùng bữa. Người nói, buổi tối đóng cửa, các cung khác sẽ không để ý”.

A Châu cũng cười vui vẻ:

“Chủ nhân là tốt nhất. Lúc trước nô tỳ ở Ngự thiện phòng, đồ ăn ngon cũng không đến lượt nô tỳ. Toàn phải ăn trong bếp, buổi tối còn bị muỗi trộm máu. Mà toàn phải ăn đồ nguội, đồ thừa. Ăn đến đau cả bụng, còn bị Tào Tháo rượt…”.

Tứ hoàng tử lại gõ đầu A châu:

“Mồm miệng không sạch sẽ. Ngươi la đói bụng, còn không mau ăn”.

A Châu xoa xoa trán, trong bụng thầm mắng chủ nhân đúng là hung dữ. Tiểu Lục Tử thấy A Châu bị gõ đầu, thì bưng miệng cười. A Hạnh cũng lắc đầu cười cười. Không khí bữa ăn rất vui vẻ, náo nhiệt. Hà Sử Tĩnh nhìn một màn này, cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn mới gặp được A Thụy.

Nàng thấy thiếu người thì hỏi:

“Ngô ma ma đâu?”.

A Hạnh đáp:

“Ngô ma ma ở trong cung nhiều năm, rất coi trọng cung quy. Ma ma nói, nô tài ngồi cùng bàn với chủ tử là không hợp quy củ. Chủ nhân khuyên thế nào cũng không chịu. Ma ma dùng bữa trong phòng bếp một mình”.

Tứ hoàng tử gắp thức ăn vào chén Hà Sử Tĩnh, nhìn nàng nói:

“Nàng cứ kệ bà ấy. Người già khó tính ấy mà. Trước kia Ngô ma ma hầu hạ mẫu phi của ta, hiện tại cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi. Nhưng bà bảo muốn hầu hạ ta thêm ít năm. Ta thấy bà có tuổi mà không có con cháu nên không ép bà. Vài năm nữa, để bà thảnh thơi chăm hoa cỏ, đến tháng phát lương cho bà là được”.

Nghe đến đây, A Châu liền nuốt vội cơm hỏi:

“Chủ nhân, người khi nào thì dọn ra khỏi cung? Có thể mang A Châu theo không?”.

Tứ hoàng tử gảy gảy cơm trong chén, nhàn nhạt nói:

“Mười ngày nữa chúng ta sẽ dọn đến phủ mới. Chỉ là… ta còn đang nghĩ, mang theo A Châu ngươi có nên hay là không? Nuôi ngươi tốn gạo lắm”.

A Châu hoảng, suýt thì đánh rơi đũa. Mếu máo sắp khóc:

“Chủ nhân đừng bỏ rơi nô tỳ. Mỗi bữa nô tỳ chỉ ăn có ba chén cơm mà”.

Tiểu Lục Tử cười khùng khục:

“A Châu, bọn ta cả ngày chạy khắp nơi làm việc, đến bữa cũng chỉ ăn hai chén. Ngươi chỉ ăn có… ba chén cơm. Nhìn ngươi béo sắp lăn được rồi, chủ nhân không mang nổi ngươi theo đâu”.

Tứ hoàng tử gật gật đầu, còn khen Tiểu Lục Tử nói đúng lắm.

Mặt A Châu xanh lè.

Hà Sử Tĩnh thấy A Châu nhìn mình cầu cứu, thì mỉm cười nói:

“A Thụy, hay là chàng mang A Châu theo đi. Mỗi bữa chỉ cho nàng ấy ăn hai chén cơm là được”.

Tứ hoàng tử lắc lắc đầu, nhìn A Châu nói:

“Nếu ngươi đến bữa chỉ ăn một chén cơm, ta sẽ suy nghĩ lại…”.

A Châu trợn mắt. Một chén? Chủ nhân thật dã man! Nàng ăn ba chén còn chưa thấy no. Nhưng mà nàng rất muốn theo chủ nhân xuất cung. Làm thế nào bây giờ? Tiếp tục ở trong cung ngày ăn ba chén, hay theo chủ nhân ra ngoài vui vẻ đến bữa chỉ ăn một chén cơm?

Bốn người liếc nhìn A Châu đang vừa nhai cơm vừa tính toán, ai nấy đều thở dài trong bụng: tiểu nha đầu này thật là ngốc!

Mọi người dùng cơm xong, A Châu thất thểu dọn dẹp, đầu óc vẫn còn nghĩ đến ba chén hay một chén. A Hạnh đến phòng bếp dặn Ngô ma ma chuẩn bị nước tắm cho chủ nhân. Tiểu Lục Tử cũng ra ngoài đi tuần đêm.

Tứ hoàng tử đưa Hà Sử Tĩnh đi dạo cho tiêu thực. Đi dạo một vòng thì dắt nàng đến xích đu trong sân ngồi nghỉ. Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Nàng ở đây có gì không quen không?”.

Hà Sử Tĩnh lắc đầu trả lời:

“Mọi người rất tốt. Ở đây cũng rất yên tĩnh, không có cảm giác như ở hoàng cung”.

Hắn cười nói:

“Bình thường chỉ có Tiểu Ngũ hay đến quấy rầy. Ta không thích bị làm phiền, vả lại cũng hay xuất cung nên người khác hiếm khi lui tới”.

Hắn khẽ dùng lực dưới chân, xích đu bắt đầu chuyển động. Tóc nàng theo gió cọ cọ lên mặt hắn. Tứ hoàng tử thoáng ngây người.

Hà Sử Tĩnh thấy hắn đột nhiên im lặng thì hỏi:

“Sao vậy?”.

Hắn tự cười mình, lại đáp:

“Không có gì. Ta chỉ đang định nói với nàng, hoàng tổ mẫu nói mọi chuyện người đã an bài thỏa đáng. Mười lăm tháng này sẽ cử hành hôn lễ. Hai ngày nữa, Hà đại nhân sẽ cho người đến đón nàng nhập Hà phủ. Ta nghĩ lúc ấy, Phách đệ hẳn cũng về đến rồi. Để đệ ấy tiến cung không tiện. Hàn đón được người sẽ trực tiếp đưa Phách đệ đến Hà phủ trước”.

“Cảm ơn chàng, A Thụy”.

Trong đêm tối, mắt nàng như sao, lấp lánh nhìn hắn. Nàng gọi tên hắn, giọng nói vấn vít bên tai. Không biết tiếng đàn từ cung nào vang xa đến tận đây. Tứ hoàng tử khe khẽ nói:

“Về sau thỉnh thoảng ta có thể nghe nàng đàn hay không?”.

Nàng vui vẻ đáp:

“Chỉ cần chàng thích, mỗi ngày ta sẽ đàn cho chàng nghe”.

Hắn bật cười, lại nổi hứng trêu chọc:

“Cưới được phu nhân đa tài đa nghệ, Tứ Thụy thật là có phúc”.

Nàng thẹn thùng cúi đầu, nghe hai tiếng “phu nhân” từ miệng chàng, má nàng thoáng ửng hồng.

Tứ hoàng tử đứng dậy, chìa tay cho nàng, nói:

“Ta đưa nàng về phòng. Kẻo nàng nhiễm lạnh ta lại lo lắng”.

Nàng nhớ ra điều gì, lại nhỏ giọng hỏi:

“Ta nghe A Châu nói, chàng lúc tắm không thích bị quấy rầy?”.

Tứ hoàng tử khẽ “ừ” một tiếng. Lại vui vẻ nói: “Nếu phu nhân muốn tắm chung, ta cũng không ngại”.

Nàng cúi gằm mặt, hai má càng thêm đỏ. Chỉ muốn tìm hố chui xuống trốn. Đang yên đang lành, nàng hỏi chuyện tắm rửa làm gì cơ chứ?

Thấy nàng cứ đứng yên một chỗ không nhúc nhích, vạt áo cũng bị nàng nắm đến nhàu một cục. Hắn không muốn trêu nàng nữa, kéo tay nàng dắt đi.

Nàng nhìn nam nhân phía trước, cảm thấy trong lòng ngọt ngào. Cả đời này nếu có thể cùng chàng tay trong tay, mỗi ngày có thể cùng chàng nói cười, vì chàng tấu khúc; nàng nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio