Bàn tay đang cầm chén canh cảu Triệu Hướng Hải hơi run lên.
Anh quay đầu đi, nhìn đôi mắt mơ hồ mang theo một tia hối hận của Tiêu Diệp.
Anh thổi thìa canh, đưa đến bên miệng Tiêu Diệp: "Làm không được thì sao, chia tay là chia tay.
Từ từ rồi sẽ quen thôi, đừng nháo."
Tiêu Diệp nuốt thìa canh vào miệng, trong ánh mắt hiện lên vẻ hung ác chiếm dục mãnh liệt, hắn nhìn Triệu Hướng Hải, mở miệng nói: "Tôi đã thử, thật đấy.
Đã thử....đem mọi đồ vật liên quan đến anh ném đi nơi khác, mỗi ngày đều điên cuồng làm việc, nhưng cứ khi rảnh rỗi sẽ lại nhớ đến anh....tôi đành phải tăng ca, làm từ sáng đến tối, rồi lại làm đến sáng."
Triệu Hướng Hải dừng lại, nhẹ nhàng lắc đầu: "Về sau nhớ tự chiếu cố chính mình, đừng ép buộc cơ thể quá sức."
"Anh muốn chia tay, tôi đã thành toàn cho anh, tôi muốn đem anh từ trong đầu ném ra ngoài, tôi liền phải làm việc đến khuya, mệt quá thì ngủ, thì mới có thể không nhớ đến anh." Tiêu Diêp nghiến chặt răng, đôi mắt lộ ra một tia hung ác sắc bén: "Nhưng con mẹ nó....đến nằm mơ tôi cũng mơ thấy anh!"
Triệu Hướng Hải nghe đến đây liền bật cười.
.
ngôn tình sủng
Anh buông chén canh trong tay: "Vậy thì sao?"
"Tôi muốn đổi ý." Tiêu Diệp mang theo mùi rượu nồng nặc, nặng nề nói: "Tôi không...không muốn chia tay anh, anh đừng nghĩ sẽ chạy được! Triệu Hướng Hải, anh nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ cùng người khác ở bên nhau!"
Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu, anh đẩy mắt kính trên sống mũi, trầm mặc lại quyết đoán nói: "Tiêu Diệp, cậu không thể quá đáng như vậy được.
Là cậu ngoại tình trước, làm chia rẽ tình cảm của hai chúng ta.
Chúng ta chia tay trong hòa bình, cậu cũng không hy vọng sẽ nháo đến mức khiến cả hai xấu hổ, đúng không?"
Tiêu Diệp nặng nề thở một hơi, lồng ngực phập phồng: "Nhưng tôi không cần người khác!"
"Vậy thì sao?" Triệu Hướng Hải nhẹ nhàng cười, ngón tay đặt trên miệng Tiêu Diệp, chặn lại lời hắn định nói: "Cậu có tinh thần ngoại tình, cùng người khác qua lại như thế, ít nhất bây giờ cậu cũng không có đủ tư cách để có người yêu, cậu đây là vẫn chưa chơi đủ, tâm vẫn còn mây hoa trăng gió lắm."
Hầu kết của Tiêu Diệp khẽ lăn lộn một chút, sau đó hắn chậm rãi nhắm mắt, cảm giác nâng nâng của rượu bỗng bốc lên trong đầu.
Triệu Hướng Hải nhìn chén giải rượu đã vơi nóng, nói: "Khi nào tỉnh táo lại thì nhớ uống cho hết chén giải rượu này đi."
Nói xong anh đứng lên, vỗ vỗ quần áo: "Tôi không ở đây với cậu nữa, đi ngủ đây."
Dứt lời, Triệu Hướng Hải nhấc chân ra khỏi phòng.
Hai mắt của Tiêu Diệp vẫn luôn nhắm chặt, bàn tay âm thầm siết lấy ga trải giường: "Từ từ."
Triệu Hướng Hải quay đầu lại: "Còn có việc?"
Tiêu Diệp gian nan chống người đứng dậy, lửa nóng trong đôi mắt phừng phừng khí thế, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Hướng Hải: "....Anh lại đây."
Triệu Hướng Hải đột nhiên cảm nhận được một tia nguy hiểm từ Tiêu Diệp, anh nhíu mày không tiến lên: "Có chuyện thì nói đi." Tiêu Diệp cắn chặt răng chống thân thể đi xuống giường, bỏ mặc ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hướng Hải, trực tiếp bắt lấy cánh tay của anh, gắt gao đè người vào tường, tạo thành một tư thế cực kỳ ái muội.
"Cậu muốn làm gì?" Triệu Hướng Hải lạnh mặt quát.
Tiêu Diệp không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm anh, một lúc lâu sau mới cúi đầu hung hăng hôn thật mạnh lên cổ của Triệu Hướng Hải, gặm cắn đến khi lộ ra dấu hôn đỏ tươi trên da thịt anh.
Hắn mang theo cơn say đã tiêu tán gần hết, nói: "Anh nói tôi lưu manh thì tôi liền lưu manh vậy, dù sao tôi cũng không nghĩ muốn thả anh đi một lần nữa."
"Đường đường là một tổng tài, cư nhiên nói mà không giữ lời." Triệu Hướng Hải cười lạnh một tiếng, cong môi lườm hắn: "Cậu còn mặt mũi mà nói chuyện?"
"Anh nhất quyết muốn chia tay, tôi đồng ý, nhưng tôi sẽ không thả anh đi đâu."
Triệu Hướng Hải nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, chờ hắn nói tiếp.
Tiêu Diệp hừ nhẹ một tiếng, càng dính sát vào anh một chút, ngực hai người tựa như dính chặt thành một khối, chóp mũi kề sát vào nhau.
"Chia tay, tôi lại theo đuổi anh một lần nữa không được sao?" Hô hấp của Tiêu Diệp dần trở lên thô nặng, khuôn mặt anh tuấn dần lộ ra biểu tình hung tợn: "Triệu Hướng Hải, con mẹ nó tôi một lần nữa theo đuổi anh vào tay, có được không?".