Đôi mắt của Tiêu Diệp đỏ bừng lên.
Hắn nghĩ, giá như thời điểm Triệu Hướng Hải cảm thấy khó chịu hắn kịp thời phát hiện ra, mà không phải ném Triệu Hướng Hải sang một bên không quan tâm cũng không mờ ám với người khác, giá như lúc đó hắn quay đầu an ủi anh một tiếng, ôn nhu nói một câu ấm áp, vậy thì sẽ thế nào? Nếu lúc Triệu Hướng Hải cảm thấy buồn lòng, thất vọng, hắn xuống bếp làm cho anh một bữa cơm, vậy thì sẽ như thế nào?
Tiêu Diệp nghĩ, dựa theo tính cách săn sóc của Hải ca, chắc chắc dù đồ hắn nấu có khó ăn thế nào đi chăng nữa, Hải ca cũng sẽ nghĩ đến phần tâm ý của hắn mà nghiêm túc ăn hết, ăn xong sẽ mỉm cười với hắn, khen ngợi hắn.
Đều do hắn phát hiện quá muộn, đều do hắn quá mức ngu ngốc...
Anh đã từng đối tốt với hắn như vậy, đã từng đem tất cả tình yêu thương đổ lên người hắn, vậy mà hắn lại xem như không thấy, lạnh nhạt đối xử với anh, lại còn đem tình yêu thương ít ỏi của mình mà vui đùa tiêu phí trên người khác..
Nếu hắn có thể sớm quay đầu lại một chút, thừa dịp Hải ca còn chưa tức giận thành thế này mà ôm lấy anh cọ đi cọ lại thành thật xin lỗi, ôm anh đến chết không buông tay, như vậy thì—— hôm nay làm gì đến mức xảy ra chuyện chó má như thế này!!! Làm gì có việc Quan Trường Phong đưa Hải ca về nhà! Hắn có thể quang minh chính đại dùng thân phận nam nhân của Triệu Hướng Hải để đem tất cả chó mèo dính trên người anh đuổi đi bằng sạch, yên tâm thoải mái độc chiếm sự ôn nhu của Hải ca.
Tiêu Diệp càng nghĩ càng đau đầu, trái tim nhức nhối như muốn nổ tung.
.
"Cha." Tiêu Nhạc Nhạc chọc chọc mặt của Tiêu Diệp: "Không sao đâu, từ giờ trở đi cha đối với ba thật tốt, baba sẽ hiểu thôi mà."
Tiêu Diệp nghe vậy liền mỉm cười: "Thật không? Baba con liệu có nguyện ý biết không?"
"Chắc chắn rồi nha." Tiêu Nhạc Nhạc ngước khuôn mặt tràn đầy ý cười.
"Chỉ cần có cơ hội thôi..." Tiêu Diệp lắc đầu.
Hắn không sợ phải nỗ lực, hắn chỉ cần một ai đó có thể nói cho hắn biện pháp để Triệu Hướng Hải hồi tâm chuyển ý thì có bảo hắn vung bao nhiêu tiền, tốn bao nhiêu tinh lực hắn đều không sợ.
Hắn chỉ sợ Triệu Hướng Hải sẽ không chịu mở trái tim đón nhận hắn, sẽ không cho hắn thêm một cơ hội nào nữa.
Tiêu Nhạc Nhạc nhìn bộ dáng thẫn thờ của cha, khẽ cắn răng nói: "Cha, cơ hội rất nhiều luôn đó."
"Con ví dụ thử xem?" Tiêu Diệp thuận miệng hỏi.
"Mười ngày nữa là sinh nhật con." Tiêu Nhạc Nhạc ghé sát vào bên tai Tiêu Diệp: "Cha quên sao?"
Tiêu Diệp vừa nghe xong, đôi mắt đột nhiên sáng ngời.
Đúng rồi!
Mười ngày nữa là sinh nhật của Nhạc Nhạc, mỗi năm đến sinh nhật của con bé, một nhà ba người bọn họ sẽ luôn ở cạnh nhau.
Vào ngày đó dù có chuyện gì xảy ra, Hải ca cũng sẽ luôn bên cạnh Nhạc Nhạc, sẽ không để người khác quấy rầy.
Tiêu Diệp vừa tưởng tượng đến đây, lòng bàn tay tức khắc đổ mồ hôi khẩn trương.
Tiêu Nhạc Nhạc lại nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn Tiêu Diệp nói: "Cha thật ngốc!"
Dứt lời, con bé chạy nhanh về phòng.
Tiêu Diệp ngồi xuống sofa, một tay chống cằm không biết đang nghĩ điều gì.
Lúc hắn vừa khôi phục tinh thần, ngẩng đầu liền thấy đã hơn nửa tiếng qua đi.
Vậy mà cửa phòng tắm vẫn không có động tĩnh, Hải ca vẫn còn bên trong chưa ra.
Tiêu Diệp hoài nghi, Triệu Hướng Hải vẫn luôn luôn làm việc nhanh gọn, sao hôm nay ở trong phòng tắm lâu vậy còn chưa ra, hay là....
Chẳng lẽ anh uống nhiều quá nên ngủ quên trong bồn tắm rồi?
Hắn đứng lên, đi đến cửa phòng tắm, do dự một chút rồi mới dám gõ cửa.
Bên trong không có tiếng động, cũng không có tiếng Triệu Hướng Hải trả lời.
Tiêu Diệp gõ mạnh cửa: "Hải ca?" Nhưng bên trong vẫn là một mảng an tĩnh
"Hải ca, anh có ở bên trong không?" Tiêu Diệp gõ cửa dồn dập, kêu càng lúc càng lớn: "Hải ca?"
Cả căn phòng vẫn im lặng như cũ, chỉ có bóng đèn ấm áp xuyên qua cửa, chiếu đến trên người Tiêu Diệp.
Tiêu Diệp nóng nảy, tại sao Triệu Hướng Hải tắm lâu như vậy còn chưa ra ngoài, hắn kêu khàn cả cổ mà cũng không có phản ứng gì? Hắn vội bước vào phòng khách, kiếm nửa ngày mới tìm thấy chìa khoá phòng tắm, vội vã mở của nước vào.
Trong phòng, hơi nước bay lượn lờ, tiếng nước tí tách vang lên.
Triệu Hướng Hải trần trụi ngồi bên cạnh bồn tắm.
Tóc của anh ướt dầm dề rũ xuống, sắc mặt tái nhợt.
Thân mình anh dính bọt nước trắng xoá, cặp chân dài duỗi thẳng ra, một bên chân đắp khăn lên nhưng vẫn nhìn rõ dòng máu tươi đang chảy ra.
Tiêu Diệp kinh ngạc: "Sao lại thế này?".
"Choáng đầu, lúc bước ra từ trong bồn tắm thì ngã xuống." Triệu Hướng Hải nặng nề trả lời: "Không sao đâu."
"Còn dám nói không sao, đều chảy máu cả rồi!" Tiêu Diệp nhìn Triệu Hướng Hải, trái tim như bị một bàn tay hung hăng bóp lấy, siết chặt đến không thở nổi, hắn phẫn nộ nói: "Tôi ở ngoài cửa gọi anh, sao lại không trả lời?"
"Tôi đã nói không có việc gì." Triệu Hướng Hải nhắm mắt lại: "Tôi biết giới hạn của mình, nghỉ ngơi một chút là có thể tự đứng lên, không cần phiền cậu."
"Anh..."
Tiêu Diệp thấy Triệu Hướng Hải dù có bị thương cũng không cần bắn giúp, trong lòng càng thêm tức giận.
Nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt trắng bệnh của anh, lại nghĩ đến việc anh luôn ghét cái tính táo bạo ngang ngược này của mình, hắn liền cố gắng đem lửa giận trong lòng áp xuống, không nói một lời mà trực tiếp tiến tới, cúi người ôm ngang cơ thể trần trụi của Triệu Hướng Hải lên..