Tiêu Diệp ra khỏi phòng của Triệu Hướng Hải, lại ngồi trong phòng khách một lúc lâu.
Hắn ngước mắt nhìn lên đồng hồ treo tường, vẻ mặt sững sờ.
Một câu chúc ngủ ngon vừa rồi của Triệu Hướng Hải đến giờ vẫn còn xoáy xâu vào trong lòng hắn, kích thích khiến trái tim Tiêu Diệp không ngừng run rẩy.
Đã rất lâu, rất lâu rồi Hải ca mới ôn nhu nói chúc ngủ ngon như vậy với hắn, hắn hận mình không thể móc điện thoại ra ghi âm lại rồi điên cuồng phát đi phát lại hàng ngàn lần!
Hắn đứng lên đi đến ban công.
Bên ngoài xe cộ vẫn đông đúc như vậy, chạy tới chạy lui hòa vào ánh đèn đường bập bùng, khung cảnh thành thị phồn hoa dưới đáy mắt, ít nhiều cũng khiến lòng người an tĩnh hơn một chút.
Tiêu Diệp liền khoác áo đứng đó một lúc, hít một hơi thật sâu.
Hắn với Hải ca đã từng có một khoảng thời gian ngọt ngào.
Hai người cũng đã từng cùng nhau đi du lịch, cũng từng cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Nhạc Nhạc, cùng nhau nuôi dưỡng con gái, mỗi tối trước kia, hai người đều quất quýt bên nhau triền triền miên miên, thậm chí ngay tại ban công này cũng đã từng có một đoạn hồi ức làm tình của hai người.
Tiêu Diệp siết chặt tay.
Mỗi lần nhớ lại khoảng thời gian đó trong lòng hắn lại như được bôi mật ngọt.
Trái tim bị chính mình che mắt lâu như vậy, đến giờ hắn mới phát hiện ra, hắn yêu Hải ca một cách thảm hại.
Không biết tên ngu nào nói trên đời này không ai có thể sống thiếu ai.
Thật sự câu nói như rắm nổ bùm bùm dưới mông! Ông đây không thể sống mà thiếu Triệu Hướng Hải nhé!
Muốn hắn từ bỏ Triệu Hướng Hải, cả đời này không gặp mặt không dây dưa với anh nữa, chẳng bằng kêu hắn đi chết đi còn sướng hơn.
Con người thật sự rất rẻ rúng, có thì không biết quý trọng, chỉ khi đã chịu thống khổ mất mát, trải qua nỗi đau như bị khoét lớp da miếng thịt, đến máu chảy đầm đìa thì mới hiểu được thế nào là quý trọng một thứ gì đó.
Tiêu Diệp cười khổ một tiếng, sau khi trải qua sự đau đớn khi mất đi Triệu Hướng Hải, hắn không bao giờ dám lạnh mặt với anh nữa, cũng mãi mãi không bao giờ dám buông tay anh.
Sợ hắn tiếp tục ra ngoài tìm niềm vui á? Không bao giờ! Có nghĩ hắn cũng không muốn nghĩ, đến chết hắn cũng không muốn khiến Hải ca chịu thêm ủy khuất thêm lần nào nữa.
"Bạn bè thì bạn bè, so với việc không còn quan hệ thì vẫn tốt hơn." Thật lâu sau Tiêu Diệp mới lẩm bẩm nói: "Dù sao em yêu anh là được, em nhất định sẽ theo đuổi được anh.
Hải ca, chờ em nhé."
Ban công gió lớn, thổi đến khiến Tiêu Diệp run cầm cập.
Hắn trở về phòng, đóng cửa kính lại.
Hắn đi tới bàn trà, ánh mắt bỗng dừng lại ở một cái ly trên mặt bàn.
Triệu Hướng Hải mới vừa uống nước bằng cái ly này.
.
Đam Mỹ Hài
Tiêu Diệp dừng chân, ngơ ngác đứng một hồi lâu, sau đó lén lút nhìn xung quanh bốn phía.
Sau đó hắn vươn tay cầm lấy cái ly của Triệu Huống Hải, đặt trong lòng bàn tay mà khẽ vuốt ve một chút.
Hắn nhắm ngay vị trí Triệu Hướng Hải thường uống, dán môi lên chậm rãi uống một ngụm nước.
Mọi chuyện còn chưa trở về như lúc ban đầu, nên hắn chỉ có thể dùng phương pháp vừa biệt nữu vừa chua xót này để giải tỏa một thân dục vọng.
Ngày hôm sau rời giường, Triệu Hướng Hải đưa Tiêu Nhạc Nhạc đi học rồi mới tới công ty.
Vừa đến công ty, trợ lý Vương đã vác khuôn mặt mập mạp hồng hào, trên tay là một bó hoa hồng to bự, cậu cười đến sán lạn như mới sinh được quả trứng vàng, nhanh chân bước tới trước mặt của Triệu Hướng Hải: "Triệu tổng."
Triệu Hướng Hải tâm tình không tồi, thuận miệng trêu chọc một câu: "Trợ lý Vương được người trong lòng tặng hoa sao?"
Trợ lý Vương cười hì hì, nâng hoa đến trước mặt Triệu Hướng Hải: "Triệu tổng, tặng ngài đó."
Triệu Hướng Hải kinh ngạc trợn tròn mắt: "Tặng tôi?"
"Đúng vậy." Trợ lý Vương chớp chớp mắt: " Triệu tổng đừng trách tôi, này cũng không phải tôi mua.
Đây là do sáng sớm Tiêu tổng đưa đến công ty chúng ta, bảo tôi đưa cho ngài."
Triệu Hướng Hải thở phào một hơi: "Tiêu Diệp tặng hoa cho tôi làm gì?"
"Ngài ấy có đưa kèm một tấm card." Trợ lý Vương chỉ chỉ góc bó hoa: "Ngài xem thì sẽ biết thôi."
Sau đó đặt hoa vào lòng anh, Triệu hướng Hải cũng chỉ có thể nhận lấy.
Anh ôm hoa vào phòng, tìm tấm card bên trong.
Tiêu Diệp hẳn là dùng bút máy, viết: Hải ca, hoa này tặng anh.
Không có ý gì khác, chỉ là anh ngồi lâu trong phòng sẽ thấy mệt mỏi, nhìn bó hoa này tinh thần có thể tốt lên một chút.
Nếu anh không thích thì cứ ném đi cũng được.
Anh cầm tấm card, cười cười.
Kịch bản này của Tiêu Diệp, so với anh nghĩ thì cũng phí tâm hơn nhiều.
Đêm qua vừa mới đồng ý làm bạn, hôm nay đã bắt đầu tặng hoa.
Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu, muốn ném hoa đi nhưng lại thấy hơi tiếc, nên cũng bày chỉ đơn giản ở góc bàn.
Có lẽ có hoa trong phòng, ngẩng đầu lên ngẫu nhiên nhìn thấy, tâm tình hẳn cũng tốt hơn không ít.
Triệu Hướng Hải ngồi trong phòng đến trưa mới ngẩng đầu nhìn giờ, cũng đã đến giờ ăn trưa.
Nhưng anh vừa mới đứng lên, cửa phòng đã bị người gõ vang: "Triệu tổng có trong đó không? Là tôi, Vương Hách."
Triệu Hướng Hải gỡ kính mắt xuống: "Vào đi."
Trợ lý Vương đẩy cửa đi vào, chỉ là sắc mặt không còn hồng hào như lúc nãy, mà vừa khẩn trương vừa nhợt nhạt.
"Cậu sao vậy?" Triệu Hướng Hải thấp giọng hỏi.
"Triệu tổng, có chuyện rồi." Trợ lý Vương bước nhanh đến trước bàn của Triệu Hướng Hải, đem điện thoại đưa cho Triệu Hướng Hải xem rồi đưa cho anh mấy tấm ảnh: "Bộ phim chúng ta đầu tư đang tiến hành quay chụp, nhưng vừa rồi đoàn làm phim xuất hiện một sai lầm nghiêm trọng."
Trái tim của Triệu Hướng Hải bỗng nhảy dựng, anh nhanh chóng ngẩng đầu: "Sai lầm gì?"
"Nhân viên mắc sai lầm trong thao tác, khiến diễn viên bị thương trong cảnh nổ mìn, nghe nói đã được đưa vào viện cấp cứu rồi!".