Chạng vạng tối.
Tiêu Diệp ngồi trong phòng tập trung tinh thần xử lí hết thảy công việc chất đống trên bàn, hắn cũng không quên gọi điện thoại cho y tá dò hỏi xem Triệu Hướng Hải đã dùng xong bữa tối hay chưa.
Y tá ở đầu dây bên kia cười nói Triệu tiên sinh đã dùng xong bữa tối rồi, sau đó cô còn không quên tán thưởng: "Tiêu tổng, ngài quả thật là một người yêu săn sóc hoàn mỹ, dụng tâm đối tốt với Triệu tiên sinh như vậy, trên đời không có nhiều cặp vợ chồng được như hai người đâu."
Tiêu Diệp nghe cô nói xong, trong lòng chỉ cảm thấy áy náy khôn tả.
Cô ấy nhìn hắn hiện tại quan tâm chăm sóc anh, nhưng chắc chắn không bao giờ nghĩ tới hắn đã từng đối xử tệ bạc với Triệu Hướng Hải như thế nào, cũng không biết anh đã từng vì gia đình của hai người mà nhận về hết thảy ủy khuất.
Hắn ngắt máy của y tá, nội tâm lại nghẹn không nuốt trôi được.
Khoảng chừng giờ tối, nữ trợ lý lại tiếp túc gọi điện nội tuyến cho hắn, cẩn thận nói: "Tiêu tổng, Phó Chu Minh cùng người đại diện của cậu ta, còn có một nam nhân khác, cả ba người đang đứng bên ngoài nói rằng ngài gọi họ tới."
Tiêu Diệp vừa nghe xong, trong ánh mắt liền lóe lên một tia tàn nhẫn.
Hắn trào phúng cong cong khóe miệng nói: "Cho họ vào."
Người đại diện của Phó Chu Minh dám can đảm ở bên ngoài khua môi múa mép bôi nhọ Triệu Hướng Hải, còn gián tiếp khiến eo anh bị thương, riêng điều này thôi cũng khiến hắn không thể nào nhịn được tức giận, hắn nhất định sẽ đòi lại đủ!
Một lúc sau, cửa văn phòng chủ tịch vang lên tiếng gõ cửa.
Tiêu Diệp cúi đầu duyệt văn kiện nói: "Vào đi."
Cửa được mở ra, Phó Chu Minh cùng người đại diện của hắn lặng lẽ bước tới, sắc mặt hai người đều hồng nhuận, vui mừng như thể sắp đến tết đến nơi, chỉ thiếu điều cầm pháo hoa trong tay tung tăng mở tiệc chúc mừng.
Nhưng điều này cũng không thể trách bọn họ.
Từ lần trước khi bọn họ bị Tiêu Diệp hung hăng ném ra sau đầu, công việc càng ngày càng trở nên ít ỏi, Tiêu Diệp cũng không chịu giúp bọn họ, mỗi ngày trải qua đều là khó khăn cùng cực.
Mà hiện tại Tiêu Diệp lại đột nhiên gọi họ đến văn phòng, họ thậm chí cho rằng Tiêu Diệp có hứng thú với Phó Chu Minh, là cơ hội tốt để họ leo lên cây cổ thụ Tiêu gia!
Phó Chu Minh liếc mắt nhìn người đại diện, rồi đi đến bên cạnh Tiêu Diệp, nhẹ nhàng vươn tay chạm lên chiếc đồng hồ trên tay hắn: "Tiêu tổng, ngài tìm em?"
Tiêu Diệp bất động thanh sắc rời tay đi: "Ngồi vào ghế đối diện đi."
Sắc mặt Phó Chu Minh trắng nhợt, đứng một chỗ lo sợ không yên một hồi rồi mới không cam lòng ngồi xuống đối diện.
Tiêu Diệp vậy mà vẫn không nâng đầu lên nhìn bọn hắn dù là một cái liếc mắt: "Hôm nay tôi tìm mấy người, có biết là để làm gì không?"
Người đại diện híp mắt cười liên tục, rõ ràng là một tên béo ục ịch, lại cười đến ái muội, trong tay lại cầm thêm một chiếc khăn hồng, chẳng khác gì một tú bà ăn mặc rực rỡ đứng trước Di Hồng Lâu!
Hắn nhìn Tiêu Diệp cười cười hai tiếng: "Tiêu tổng, trước kia là do Chu Minh sai, là do hắn giữ giá không quý trong mảnh tâm ý của ngài.
Lần này chỉ cần ngài mở miệng, Chu Minh đều sẽ nguyện ý vì ngài làm hết thảy."
Phó Chu Minh cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên: "Cảm ơn Tiêu tổng còn nguyện ý gặp em."
Tiêu Diệp tự nhiên cũng hiểu đươc hàm ý của hai người bọn họ.
Hắn lạnh lùng cong khóe môi cười, buông bút xuống, đôi mắt không hề mang theo một chút cảm tình mà nhìn chằm chằm hai người bọn hắn.
"Tiêu tổng." Ánh mắt của tên đại diện chợt lóe lên: "Hay là tối nay luôn đi?"
Nếu có thể nắm lấy cơ hội lần này, đưa Chu Minh chân chính trèo lên giường của Tiêu tổng, vậy thì về sau còn phải buồn thối ruột vì không nhận được kịch bản sao? Còn phải buồn rầu vì cái giới giải trí hỗn tạp kia sao? Còn buồn vì bị Triệu Hướng Hải chèn ép sao?
Chỉ cần Tiêu Diệp chịu ra mặt thì hết thảy mọi thứ không còn là vấn đề.
Người đại diện nghĩ trong lòng, trong đầu đã lên kế hoạch để khiến Phó Chu Minh trở thành một thiếu niên xinh đẹp nhất đêm nay như thế nào, nên để cậu ta mặc quần áo như thế nào.
Tiêu Diệp trào phúng hừ một tiếng: "Đêm này? Đêm nay làm gì?"
"Đương nhiên Tiêu tổng muốn làm gì thì làm." Người đại diện cũng biết rõ quy tắc trong giới, điều quan trọng bây giờ là phải bắt được cây cổ thụ Tiêu Diệp này, dù có để Phó Chu Minh hiến thân cũng không phải hối tiếc: "Tiêu tổng cứ yên tâm, Chu Minh chỉ rung động với một mình ngài, trước đây cũng chưa từng lên giường với ai, cả người đều cực kì sạch sẽ.
Tiêu tổng, chỉ cần ngài nói một câu, đêm nay cậu ấy...."
Tiêu Diệp cũng chưa liếc mắt nhìn Phó Chu Minh một cái, ánh mắt chuyển hướng nhìn đến người vẫn luôn đứng sau lưng người đại diện.
Hắn chỉ tay: "Cậu ta là ai?"
"Cậu ta?" Người đại diện sửng sốt một chút: "Cậu ấy là em trai tôi, tên là Lư Sắt, là nhân viên trong đoàn phim."
Tiêu Diệp ừ một tiếng, ánh mắt càng lúc càng lạnh.
Hắn nhìn Lư Sắt rồi ngoắc ngón tay: "Cậu lại đây."
Người đại diện tức khắc trợn tròn mắt.
Gã nhìn Phó Chu Minh, lại nhìn em trai nhà mình.
Một bên là Phó Chu Minh nhìn thế nào cũng thấy đẹp trai khí chất ngời ngời, một bên là Lư Sắt nhìn chẳng khác gì tên lưu manh.
Chẳng lẽ Tiêu tổng thay đổi khẩu vị, chuyển sang tấn công loại hình nam nhân lưu manh?
Lư Sắt nhìn biểu tình tàn nhân trong đáy mắt của Tiêu Diệp, từng bước tiến lên đi đến bên người Tiêu Diệp: "Ngài....ngài tìm tôi?"
Tiêu Diệp đứng lên, một thân hòa khí lẫn tàn nhẫn như muốn đè chết Lư Sắt.
Hắn híp mắt nhìn chằm chằm Lư Sắt, ở trong ánh mắt kinh ngạc của tên đại diện mà túm lấy cổ áo Lư Sắt, siết đến khi gã ho khan sặc sụa mời dừng lại.
Tiêu Diệp thâm trầm nói: "Đêm nay tao không dậy nổi một chút hứng thú nào với Phó Chu Minh, tao chỉ muốn đập chết mày, mày hiểu không?"
Lư Sắt bị Tiêu Diệp dọa cho nhảy dựng, lắp bắp nói: "Ngài...ngài ngài ngài, Tiêu tổng, ngài muốn làm gì?"
"Tao muốn làm gì à?" Tiêu Diệp hung hăng siết chặt tay, sau đó hung ác đá một cú lên đùi của Lư Sắt, đá đến mức Lư Sắt đứng không vững, lập tức ngã xuống đất.
"Mày đoán xem tao muốn làm gì?".