Thịnh Khâu chú ý tới ánh mắt cậu chuyển biến, quả nhiên, một giây sau, cậu dán vào hắn, kề vào tai hắn nhẹ nhàng nói ra một câu.
Tay?
Khóe miệng Thịnh Khâu cong lên, trong lòng biết cậu là cố ý câu dẫn, căn cứ quy tắc có tiện nghi không chiếm thì phí, ôm người lên hôn ác liệt.
Thân Đông quả nhiên lại cố ý mê hoặc một cái, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc bứt ra rời đi.
Đứng ở một bên còn cố ý nở nụ cười với hắn.
Hết thảy đều trong dự liệu của Thịnh Khâu, hắn cũng không thất vọng. Thân Đông trêu xong bỏ chạy như vậy cũng không phải một lần hai lần, hắn nhìn bóng lưng đối phương nhẹ đi đến phòng ngủ, có chút đau đầu tình cảnh trước mắt mình.
Trước mắt Thân Đông mang thai mười một tuần, Thịnh Khâu không xác định thời điểm như thế này có thích hợp hay không, cũng không dám tùy tiện ra tay. Nhưng bây giờ là tháng tám, nếu như phải đợi con sinh ra, hắn sẽ phải chờ tới sang năm.
Sang năm... Thịnh Khâu thống khổ rồi.
Thân Đông làm ổ ở trên giường nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài phòng ngủ, phát hiện Thịnh Khâu vào phòng tắm thì nhịn không ngừng cười trộm.
Đều là lần đầu, Thân Đông đối với phương diện này cũng không biết rõ, ngón tay cậu xoắn xoắn góc chăn, nghĩ đến chuyện vừa rồi, trong thân thể đột nhiên dâng lên một trận dậy sóng.
Cậu vừa nãy thật sự bị Thịnh Khâu trêu chọc, không thể không kết thúc đùa cợt sớm. Cậu trở mình, lại trở mình, liên tục giằng co ước chừng nửa giờ, thời điểm sắp ngủ mới nghe được tiếng bước chân Thịnh Khâu đi tới, lại lập tức cảnh giác nhắm mắt lại bất động.
Thịnh Khâu ngồi ở trước giường, hôn thái dương của cậu một cái, nói: "Chúng ta ngày mai đến chỗ bác sĩ Trầm một chuyến đi."
Lại là bác sĩ Trầm, Thân Đông không quá tình nguyện, cậu có định kiến với ông lão kia, tuy rằng ông lúc đó chẩn đúng là không sai.
Thịnh Khâu tiếp tục nói: "Hỏi một chút vấn đề cần chú ý thời gian mang thai còn có bảo đảm an toàn."
Thân Đông đột nhiên mở mắt ra, một mặt giật mình.
Thịnh Khâu sờ sờ đầu cậu, nói: "Em ngủ trước một lát đi."
Thân Đông: "..."
Có người muốn đi thỉnh giáo người khác làm sao ăn được cậu đấy! Cậu làm sao có khả năng ngủ được!
Cậu kéo lấy Thịnh Khâu nói: "Không cho hỏi!"
"Anh tự tra ở trên mạng, ở tình huống bình thường không cần thiết tận lực tránh sinh hoạt vợ chồng, phương diện tư thế cũng có kiến nghị, so với bây giờ chúng ta có thể chọn dùng XXXX, XX hoặc là mặt đối mặt, khi tiến vào XX và xx..."
Hắn nói êm tai như sách giáo khoa, mặt không đỏ không thở gấp. Mặt Thân Đông đỏ bừng lên, ánh mắt từ bắt đầu không dám tin tưởng đến lúc sau suy tư đến cuối cùng kinh ngạc nhảy nhót... Nhảy nhót cái quỷ gì!
"... Như vậy sẽ thu được khoái cảm khá mạnh mãnh liệt."
Thịnh Khâu uống nước ở đầu giường, đôi môi ướt át kề sát vào cậu, thấp giọng nói: "Động lòng chưa?"
Động lòng...
Thân Đông quay lưng qua: "Muốn hỏi cậu tự mình đi hỏi."
Thịnh Khâu bò lên giường ôm cậu vào trong lồng ngực, khàn giọng nói: "Em thật là mỹ vị."
"Cút!"
Thịnh Khâu muốn hỏi là đi hỏi thật, hắn đưa Thân Đông đến chỗ bác sĩ Trầm kiểm tra thân thể một chút, cùng bác sĩ Trầm nói thầm cái gì, lúc ra cửa một mặt như gió xuân ấm áp.
Thân Đông ở trong xe nhìn thấy bộ dạng này của hắn, máy trò chơi cầm tay mua chín tệ chín nghe đâu không phóng xạ cho thai phu trên tay đột nhiên đánh rơi trên đùi.
Thịnh Khâu ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn cậu, nhào tới ôn nhu cắn đôi môi cậu một chút: "Có thể coi là ăn được."
Thân Đông nhặt máy chơi game lên tiếp tục chơi xếp hình, tâm lý vừa ảo não vừa mong đợi.
Ảo não là bởi vì những ngày qua Thịnh Khâu chưa bao giờ buông tha dục vọng của mình, vốn là dựa vào thường thức thời gian mang thai không thích hợp sinh hoạt vợ chồng tự kiềm chế cũng suýt nữa xoạc cậu, bây giờ phát hiện thường thức kia bị lật đổ, khẳng định không trốn nổi.
Mong đợi là bởi vì... Thì, thì mong đợi thôi! Ai không có dục vọng chứ.
Buổi tối Thịnh Khâu đặc biệt làm một bàn đầy món ăn thịnh soạn. Thân Đông rất khó chịu, cái này làm cho cậu có loại cảm giác bữa tối cuối cùng.
Thịnh Khâu dịu giọng nói: "Bổ sung thể lực."
Thân Đông: "..."
Thời điểm lên giường Thân Đông vẫn như cũ căng thẳng lại mong đợi, buồn bực lại hưng phấn. Thịnh Khâu ôm cậu nhẹ nhàng hôn tai sau cậu, dường như đang làm trò vui khởi động. Thân Đông không thích bị động, lộn lại hôn hắn, tương cứu trong lúc hoạn nạn hôn môi, lẫn nhau cũng dần dần có cảm giác. Kết quả Thịnh Khâu lại đột nhiên nói: "Ngủ đi."
Thân Đông: "???"
"Bác sĩ Trầm nói em bởi vì ngươi quãng thời gian trước uống rượu, thai vẫn còn yếu, bây giờ còn rất yếu đuối, phải uống thuốc điều trị một quãng thời gian mới được, không thì sẽ gặp nguy hiểm."
"..." Thân Đông đập một quyền vào trên mặt hắn, thô bạo nói: "Đờ mờ cậu!"
Cậu phẫn nộ xoay qua chỗ khác, Thịnh Khâu ở phía sau cậu cười ra tiếng: "Dùng tay vẫn được, em có muốn không?"
"Cút!" Thân Đông một cước đá hắn xuống giường.
Thịnh Khâu nằm úp sấp ở bên giường, cười nói: "Ngày mai đi chụp ảnh đi, anh đã hẹn thợ chụp ảnh trước rồi, chụp hai tấm ảnh kết hôn dùng trong lễ cưới, chờ sang năm chúng ta lại ra nước ngoài chụp chân dung."
Thân Đông che đầu, không muốn nói chuyện với hắn.
Thân Đông thích chụp ảnh, cậu rất ăn ảnh, ở trước ống kính luôn có thể thành thạo điêu luyện, tư thái tùy ý. Thợ chụp ảnh nhìn thấy cậu là kiến nghị ảnh chụp của cậu có thể đi thi phong cách gợi cảm, lại bất ngờ bị Thân Đông phủ quyết.
"Tùy tiện chụp hai tấm, không cần quá phiền phức."
"Ảnh kết hôn cậu còn sợ phiền phức..."
Thân Đông liếc mắt một cái qua đi, khí tràng quá mạnh, thợ chụp ảnh nhất thời ngậm miệng.
Thời điểm Thân Bỉnh gọi điện thoại tới bọn họ đang sắp đi ra studio, lần này gọi không phải điện thoại di động của Thân Đông, mà là Thịnh Khâu. Thịnh Khâu vô cùng bất ngờ: "Bác trai?"
Ý thức được là ai, Thân Đông liếc mắt nhìn sang.
Thịnh Khâu nhìn Thân Đông một cái, nói: "Vâng, cháu biết rồi, chúng cháu sẽ đến đúng giờ."
Cúp máy, Thân Đông cau mày: "Ông ta làm gì?"
"Nói bảo chúng ta chọn ngày, còn có đặt khách sạn, yến tiệc các thứ... Còn nói hi vọng trước lễ cưới gặp ba mẹ anh."
Thân Đông cau chặt mày: "Liên quan gì đến ông ta?"
Thịnh Khâu cười cười, dịu giọng nói: "Tóm lại là ba em, không thể không lui tới chứ?"
"Vậy thì thế nào, lần này ông ta gọi điện thoại khẳng định không có ý tốt."
Thịnh Khâu không nói tiếp nữa.
Chuyện hai người bọn họ cũng đã công khai, hiển nhiên Thân Bỉnh cũng không thể làm gì, chỉ có thể bị ép tiếp thu. Lúc này ông muốn nhúng tay lễ cưới, đại khái là lo lắng Thịnh Khâu đặt khách sạn không đủ phô trương, yến tiệc không đủ thể diện, không xứng với thân phận Thân Đông, còn gặp cha mẹ Thịnh Khâu... Thịnh Khâu chỉ hy vọng thời điểm đó không xảy ra sự cố gì.
Chuyện đó Thịnh Khâu nghĩ ra được, Thân Đông cũng hiểu được, lẫn nhau rõ ràng trong lòng, lại không thể nói thẳng ra, cho nên hai người đều trầm mặc.
Thân Đông thật sự không muốn đi gặp Thân Bỉnh, mà Thịnh Khâu nhất định phải đi. Nếu cậu cáu kỉnh không đi, Thân Bỉnh còn không biết sẽ nhục nhã Thịnh Khâu thế nào, ông ta chung quy là trưởng bối, thời điểm đó Thịnh Khâu đại khái chỉ có thể chịu.
Nghĩ tới đây, Thân Đông lại lên tinh thần.
Thịnh Khâu bây giờ là đàn ông của cậu, cậu chọn, cha đẻ cậu cũng đừng mơ bắt nạt.
Thân Đông đổi y phục nhàn nhã, thấy Thịnh Khâu mặc chính trang, không quá vui vẻ: "Làm gì cần chính thức như vậy."
"Đây nhiều ít cũng coi như là anh và ba em chính thức gặp mặt, vẫn là sạch sẽ tốt hơn."
Thân Đông đi tới lôi ca-ra-vat một chút, hơi chỉnh lý cùng hắn nhìn nhau một phút chốc, quay mặt nói: "Đi thôi."
Thân Bỉnh đặt trước một phòng riêng, thời điểm Thịnh Khâu và Thân Đông đi vào ông ta vẫn chưa tới. Thân Đông lúc này cười lạnh một tiếng: "Nhìn thấy không, cho cậu tự cao tự đại đấy."
Thịnh Khâu cảm thấy không đáng kể: "Ông ấy là trưởng bối, chờ chút là được."
"Cậu cũng rộng lượng đấy."
Thịnh Khâu lắc lắc đầu.
Thân Đông nhìn thần sắc hờ hững của hắn. Từ việc nhỏ xem người, cậu không thể không thừa nhận Thịnh Khâu có thành tựu như bây giờ cũng không phải là ngẫu nhiên, tính tình của hắn, lòng dạ đầu óc đều quyết định thành công của hắn, hơn nữa chắc chắn sẽ không vẻn vẹn như thế.
Hắn sẽ càng ngày càng ưu tú.
Thân Đông ngồi ở bên cạnh hắn, uống nước sôi hắn rót cho, nhìn mặt bàn trống rỗng, tâm tình phiền não.
Cái thái độ này của Thân Bỉnh lại còn muốn gặp cha mẹ Thịnh Khâu?!
Ông ta không nghĩ tới, làm mất mặt Thịnh Khâu như thế, sau này cậu kết hôn với Thịnh Khâu, ở Thịnh gia làm người thế nào.
Lão già khốn kiếp.
Thân Đông nghiến răng.
Cửa vào lúc này bị người đẩy ra, Thân Bỉnh dẫn trước đi vào, đằng sau có Mạc Vân Phân Thân Mạc còn có Mạc Liên Phi.
Thịnh Khâu đứng lên lễ phép nói: "Bác trai."
"Bác trai cái gì mà bác trai." Thân Đông tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Giấy lấy rồi, mặt cũng gặp, gọi ba chắc không ai có ý kiến chứ?"
Thân Bỉnh cười cười, nói: "Không ý kiến."
Thịnh Khâu biết nghe lời phải, "Ba, mời."
Hắn mở ghế tựa ra cho Thân Bỉnh ngồi xuống, lễ tiết không có chút khuyết điểm gì.
Thông báo nhân viên phục vụ mang món ăn, thấy Thân Bỉnh xem bốn phía, Thịnh Khâu nói: "Con đã nói cho ba mẹ, họ đang trên đường tới, ngày khác con làm một bàn cùng trò chuyện."
Thân Bỉnh gật gật đầu, hỏi: "Xác định ngày chưa?"
"Vẫn chưa xác định, nhưng mẹ con chọn ba ngày trong tháng sau, bảo tự chúng con quyết định."
"Ba ngày nào?" Thân Bỉnh nói: "Ba và dì cũng chọn được ba ngày, cũng là tháng sau."
Thịnh Khâu nói ba ngày, Mạc Vân Phân để ly xuống cười nói: "Đúng dịp, ba và dì cũng nói ba ngày này đẹp, các con chọn thế nào?"
"Ngày mùng tháng đi." Thịnh Khâu cùng Thân Đông nhìn nhau một cái, nói: "Mười tám tháng bảy âm, Đông Đông thích ngày này."
Sau khi định ngày, Thân Bỉnh hỏi Thịnh Khâu chuẩn bị khách sạn, Thịnh Khâu nói: "Còn chưa đặt, ba xem cái nào được?"
"Ba thấy Hoàng Triều không tệ." Thân Bỉnh cực kỳ thích khách sạn này, vật giá cao, lúc thường còn có thể dùng để chiêu đãi chính khách nước ngoài, là khách sạn phi thường đỉnh cấp, Thân gia dùng cũng vừa vặn.
Thịnh Khâu còn chưa nói, Thân Đông đã chặn trước: "Không đi."
Người một bàn nhìn cậu.
Thân Đông nói: "Bà hai tổ chức sinh nhật ở đấy, chỗ bà ta dùng qua, con không muốn."
Mạc Vân Phân biến sắc, Thân Bỉnh nhàn nhạt nói: "Vậy thì Tôn Duyệt, được không?"
Tôn Duyệt nổi danh như Hoàng Triều, đủ đẳng cấp, có danh tiếng, ông lúc thường mời người ăn cơm đều thích ở đó, đồng dạng vật giá cao.
Thân Đông lại nói: "Ba đưa bà hai ăn cơm ở đó rồi, không đi."
Thân Bỉnh nhăn lông mày lại, kìm nén nói: "Danh Sĩ thì sao?"
Danh Sĩ so với Tôn Duyệt và Hoàng Triều đều hơi hơi chênh lệch chút, nhưng miễn cưỡng đúng quy cách, một ít phú nhị đại thích đi đặt phòng.
"Chỗ hạ lưu, không đi."
Thân Bỉnh tức giận: "Vậy con muốn đi đâu?"
"Thần Hồ không tệ." Thân Đông nhàn nhạt nói: "Thanh sơn lưu thủy, hoàn cảnh nhã trí, chỗ lại lớn, cơm nước cũng hợp khẩu vị."
Thân Bỉnh còn chưa nói, Mạc Liên Phi đã phụt cười ra tiếng, "Chẳng lẽ Thịnh Khâu ngay cả năng lực làm tiệc cưới cũng không có? Vậy mày theo nó làm gì, còn không bằng tìm Phòng Bân, lúc này nếu mày phá đi, nó còn nguyện ý muốn mày đấy."
Thân Đông và Thịnh Khâu liếc mắt nhìn sang, hai đôi mắt, đôi trước sắc bén như dao, đôi sau lạnh lẽo âm trầm như đao. Mạc Liên Phi rùng mình lạnh lẽo.+
Thân Đông lạnh lùng nói: "Ai cho kẻ bắt gà trộm chó này vào? Cút ra ngoài."
"Thân Đông!" Mạc Vân Phân không thể nhịn được nữa vỗ bàn đứng dậy: "Con chú ý lời nói cho dì!"
"Tôi nói, ai thả kẻ bắt gà trộm chó vào." Cậu quay mặt sang nhìn Mạc Vân Phân, nhíu mày nói: "Bà à?"
Không cho Mạc Vân Phân chút mặt mũi nào, cậu nói: "Vậy thì cút ra ngoài."