Ra khỏi khu rừng, cậu ngạc nhiên khi có người đứng ngăn phía trước. Cậu dừng lại thăm dò thì kẻ ấy lại là kẻ mà cậu sớm chán ghét. Kỳ Thuẫn đã đứng phía trước tự bao giờ, khi thấy cậu tiến đến, hắn háo hức nhưng lại lo lắng nhìn cậu.
- Ngươi cuối cùng là muốn như thế nào.
- Ta...ta, ta rất nhớ đệ.
- Ngươi muốn gì?
- Ta muốn đi cùng đệ.
- Làm càng.
Cậu tiến đến dùng hỏa nguyên tố tấn công hắn nhưng lại có chút lưu tình, không muốn ra tay. Đột nhiên một làn nước dập tắt ngọn lửa của cậu, một bóng đen khác ngăn cậu lại. Là Hoàng Kỳ Thiên Vũ và Mạc Lâm, hai người đang ở đây.
- Hai người là đang làm gì vậy?-Tiểu Nguyệt khó chịu-
- Tiểu Nguyệt sao ngươi lại nỡ ra tay với một nam nhân tuấn tú như vậy?-Thiên Vũ bực mình từ phía Kỳ Thuẫn đáp trả-
- Tiểu Nguyệt, đệ bình tĩnh lại một chút đi, hắn ta rõ ràng không muốn đối đầu với đệ.-Mạc Lâm-
- Sao lại đến đây? - cậu thất mắc -
- Ta lo cho ngươi nên đến đây, Mạc Lâm lại lo cho ta nên cùng đến. Nguyệt Nguyệt!! chúng ta cùng nhau trở về thôi, ta nói này ta đã là Nguyệt còn Mạc Lâm là Nhật của hội rồi đấy. - Thiên Vũ đổi giọng hướng tiểu Nguyệt làm nũng. -
- Đừng có đánh trống lảng. - Tiểu Nguyệt bài khuôn mặt của một tên rừng già với giọng nói mỉa mai -
- Ơ... - Thiên Vũ đơ người -
Cuối cùng cậu cũng bỏ qua cho hắn một lần nữa rời đi mà không ngoảnh mặt nhìn hắn, cùng Mạc Lâm dần dần biến khỏi tầm nhìn của Kỳ Thuẫn.
- Ngươi tên gì? - Thiên Vũ có vẻ thích thú tên này -
- Đa tạ lòng tốt của ngươi nhưng ta muốn được chết dưới tay của đệ ấy. - Kỳ Thuẫn trầm mặt -
- Ta hỏi ngươi tên gì? - Cậu có chút khó chịu -
- À... ta là Kỳ Thuẫn.
- Ngươi nợ ta một mạng, sau này ta sẽ tìm người đòi trả ơn. KỲ THUẪN!
- Ta...
- Thiên Vũ, nhanh đi thôi. Tiểu Nguyệt sắp bỏ mặt chúng ta rồi. - Tiếng Mạc Lâm từ xa truyền đến -
- Đến đây! Tạm biệt ngươi.
Trên đường về Thiên Vũ không biết đã dùng bao nhiêu cách để tâm trạng Tiểu Nguyệt vui lên. Còn Mạc Lâm cứ như kẻ không biết gì làm Thiên Vũ điên tiếc. Cuối cùng cậu ta bỏ ra hơn đồng vàng để may cho Tiểu Nguyệt một bộ trang phục, mà bên Thiên Vũ sớm đã khóc không ra nước mắt với giá của bộ y phục ấy, với giá ấy có thể xây ra một căn nhà tầm trung cho người ở. Được làm bằng lụa vàng kim và gấm thượng hạng, có viền đen trên thêu những đóa hoa hồng trắng thanh nhã mà quyền lực, vi diệu mà mê hoặc, bộ y phục còn kèm theo một đai lưng đen có trang trí bạch ngọc hình hoa hồng cùng một đôi hài màu đen thêu hoa hồng trắng. Có thể nói đây là một bộ trang phục dành cho vương tộc nếu có người nói đây là y phục của Hoàng Đế cũng sẽ có người tin. Tiểu Nguyệt hết lời khen ngợi thì bên Thiên Vũ không thể nói ra một lời. Bộ y phục khá lớn nên Tiểu Nguyệt đành đem đặt trong trữ không nhẫn. Nhìn thấy cảnh tượng ấy Mạc Lâm không biết nên làm gì chỉ có thể một mình cười thầm vì độ trẻ con của hai người này.
Về đến hội, chưa vào trong hội quán thì tiếng ồn đã truyền ra tận bên ngoài.
- Hội ta lúc nào cũng vậy. - Tiểu Nguyệt bất lực nhìn hội quán đang diễn ra những trò chơi bạo lực mà chịu thiệt hại lớn nhất lại là hội quán, hội quán tháng nào cũng phải bỏ ra hơn đồng vàng để tu sửa. -
- Như vậy mới có không khí của hội chứ! Nào chúng ta vào thôi.
- Chúng tôi về rồi đây!!! - cả ba đồng thanh đẩy cửa đi vào -
Một cái bàn dài vô tình bay thẳng vào mặt của ba người, trên nét mặt chịu đựng của cả ba hiện lên một tia lửa hận cực lớn. Chưa thể nói gì thì một làn nước lạnh tạt thẳng vào người làm y phục ướt sũng. Chuyện gì đến rồi cũng đến cả nổi cơn điên bay thẳng vào trận chiến làm cả hội quán nghiên ngã cả một khoảng thời gian. Cho đến khi... một người con gái xuất hiện, à mà đúng hơn là một phụ nữ trẻ đẹp, nhưng mang theo một sát khí cực lớn từ phía trên lầu từ từ bước xuống từng bậc thang. Nhóm người đang đánh nhau bằng tay không thì đột nhiên rùng mình ớn lạnh, nhóm người đang chuẩn bị đánh nhau bằng ma lực thì dừng lại trên nét mặt hiện lên sự thống khổ, nhóm người đang cãi nhau long trời lở đất thì bị thứ gì đó nghẹn bứ ở cổ họng. Mọi thứ yên lặng tới ghê người thì một giọng nói mang theo sự giận dữ, điên tiếc cùng uy lực phát lên.
- BỌN NHÓC CÁC NGƯƠI ĐỊNH PHÁ HỦY NƠI NÀY HẢ!!!!!! - Hội trưởng Vương Chiêu Quân đứng trước mặt mọi người mặt nổi gân xanh đầu tóc dựng đứng -
- Mỗi người các ngươi mang ra một đồng vàng bồi thường cho ta. - bà hạ giọng nguy hiểm -
- Cái gì....??? - Mọi người đồng thanh bất ngờ với độ mê tiền của bà -
Mọi chuyện rồi cũng qua, mọi người đóng phạt đồng vàng, còn phải cùng nhau tu sửa hội quán. Tuy là như vậy nhưng ai ai cũng cười nói vui vẻ, cùng nhau sửa chữa hội quán.
- Các người đúng là quá đáng, làm nhiệm vụ thì phá hủy của công, về đến hội thì cùng nhau đập phá. - nói đến đây bà dừng lại rồi hét lên - Hội đồng khiếu nại ta đòi bồi thường các ngươi quả là tai họa thiên nhiên mà!!!!
Tuy hội trưởng bà ấy luôn la hét bọn họ nhưng bà luôn là người đứng ra chịu trách nhiệm với tất cả những người trong hội, xem bọn họ như người một nhà.
Ngày Đại hội ma thuật diễn ra là một tháng sau, lúc này mọi người trong hội dùng hết chí khí vào việc luyện tập gia tăng sức mạnh và thăng cấp. Lúc bình thường họ nhàn nhã lười biếng nhưng khi luyện tập lại rất chăm chỉ có quyết tâm. Do năm nay diễn ra ở Kinh Thành nên họ phải chuẩn bị sớm, trước ngày đại hội họ phải đến kinh thành chuẩn bị.