Thổ nguyên tố phát động, một khối đất khổng lồ từ bầu trời đổ xuống. Cậu biết tránh không kịp, nhanh chóng vận ma lực lôi hệ tập trung vào lòng bàn tay.
- Nhất lôi trảm.
Bầu trời lóe lên tia chớp, thiên thạch vỡ làm đôi, cậu mất nhiều ma lực. Chưa kịp phản ứng chiếc đuôi của tử xà tiến đến phải vận phong nguyên tố tránh né quanh Bạch Tử Linh xà, đòn tấn công của con vật kết thúc. Thì từ miệng nó phun ra nọc độc. “Muội tử, chắc Tử Linh xà nguy hiểm nhất là gì thì ngươi chắc giờ đã rõ”,“Là độc”,”Đúng, là độc”. Cậu lại vận ma lực tạo ra thổ chi thuẫn, lớp đất bị bào mòn bởi độc tố rồi dần biết mất. Làm nó tròn mắt.
- Đa hệ ma thuật sư, tam hệ, một kẻ như ngươi thật đáng tiếc khi phải chết, nhưng quá nguy hiểm nếu để ngươi sống.
- Hư!! Ngươi là của ta. -Cười nhạt.
- Còn sức chống cự. –Nó tiến lên tấn công, thì bất ngờ.
- Ngũ Tinh Lôi giới, khai!!!!
Một vòng tròn ma thuật xuất hiện trên nền đất, hình ngôi sao năm cánh bằng sấm hiện ra, ở giữa là Bạch Tử Linh Xà, đang bị pháp trận vây khốn. Nó rào thét vì đau đớn.
- Bắt đầu thôi.
- Từ khi nào, kết giới, ngươi cố ý tránh đòn chạy quanh ta là tạo kế giới. Ngươi muốn là gì? Khà…xì..(tiếng kêu của tử xà, mình không biết miêu tả bằng từ gì mọi người thông cảm nhé).
“Tỷ này!! Vận liên kết triệu hồi trận như thế nào?”
“Ngươi đúng thật là, để nguyên tố của của ngươi bao quanh con vật”
“Hiểu rồi”
Pháp trận kết thúc, con vật căm phẫn lần nữa liều mạng tấn công.
- Liên kết triệu hồi trận, xuất.
- Nhân loại ngươi là triệu hồi sư!!!! –Con vật oán hận gào thét, đối với quái thú bị liên kết làm vũ khí của con người là vô cùng hạ đẳng, chúng thà chết quyết không chịu phục.
Xung quanh Tử xà là luồng nguyên tố:thổ, thủy, hỏa, phong, lôi. Có loại lại đặc biệt là hỏa và thủy, hỏa thì ánh kim vàng lấp lánh, thủy lại lạnh lẽo âm hàn cùng nhau xuất hiện, tạo nên một pháp trận đủ màu sắc, bên trong là Tử Linh xà đang bị xích chặt ở giữa. Năm luồng nguyên tố cùng nhau vây lấy Tử xà, trông rất đẹp mắt nhưng nạn nhân lại không nghĩ vậy. Luồng sáng làm quái thú cấp thấp xung quanh chạy tán loạn, tiếng hét của Tử Linh xà làm cả khu rừng ngập tràn nguy hiểm, quái thú cấp cao hơn cũng không dám bén mạng tới gần.
- Nhân loại, ngũ hệ!!!- Nó đột nhiên thay đổi. Hahaha!!! Một tên đứng giữa cấp và cấp như ngươi làm sao có thể triệu hồi liên kết với ta được, ngu ngốc!!
- Câm miệng!!! -Nó hét lớn toàn bộ ma lực một lần nữa dâng lên, nhưng không như trước luồng ma lực thứ xuất hiện.
- Mộc hệ, nguyên tố phục sinh, nhân loại ngươi không phải con người. Ahhh!!!!
Sau tiếng hét luồng nguyên tố hợp lực, dưới tác động của mộc hệ nhanh chóng vây quanh con vật, hoàn thành liên kết, một chiếc nhẫn ngọc trắng hình rắn tinh xảo, hiện lên ôm lấy ngón tay của cậu rồi biến mất.
- Thấy vui rồi chứ muội muội, là nhẫn liên kết.
- Cũng vui, nhưng tốn quá nhiều ma lực, cơ thể ta mệt lã người luôn rồi.
- Sao không gọi nó ra.
- Nó? Ak được rồi.
Cậu triệu hồi chiến nhẫn và sau đó là một linh thú với vẻ đẹp tuyệt trần xuất hiện.
- Chủ nhân cho gọi ta.
- À ngươi là giống đực hay cái vậy?
- Theo cách gọi của con người là nam thưa chủ nhân.
- À...Ra là vậy, tốt!! Mà nè ngươi cho ta xem hoa văn trên mang ngươi đi.
- Vâng thưa chủ nhân.
Bạch Tử Linh Xà phùng mang quay người về phía cậu. Đấy là hoa văn màu ánh kim, mà đặc biệt nhất chính là hoa văn mang hình ảnh của chiếc vương miện xung quanh được tô vẻ bởi những hoa văn uốn lượng trong quyền lực mà mê hoặc.”Hình gì vậy Nguyệt muội”,”Là vương miện”,”Vương miện chẳng phải là…”-”Là vương, vương xà.”-”Thật không ngờ”.
- Chủ nhân đấy là hình gì vậy?
- Ngươi không biết.
- Vâng, ta không chú ý nó lắm, nên không biết.
- Là một văn hoa rất đẹp.
- Tạ chủ nhân khen thưởng.
- Phải đặt tên cho ngươi nữa. Để xem nên gọi là gì nhỉ, hay là Tử Linh.
- Tạ chủ nhân ban tên.
- Được rồi ngươi trở về đi.
- Vâng!! -Tử Linh trở về nhẫn liên kết, nơi đây là không gian đủ lớn để chứa được cả một ngọn đồi nhỏ.
- Mình cũng phải trở về rồi.
Đến bìa rừng, nhận thấy còn vài người có lẽ tuổi cũng hơn cậu độ khoảng -, nam và nữ, đang có ý định đi vào Phù Lâm Sơn. Thấy cậu từ trong khu rừng đi ra, chúng ngạc nhiên chạy đến. Một cô gái cất giọng:
- Xem ai đây, thì ra là cậu bé giúp việc nhà lão Văn dược sư đây sao. Ngươi đến đây làm gì?
- … -Cậu im lặng đi tiếp, lúc này toàn thân cậu dính đầy bụi đất do trận chiến vừa rồi, cả khuôn mặt cũng lấm lem.
- Thì ra là bị câm, á mà còn điếc nữa. Hahaha!!!
- Mịch Nhi tỷ, tỷ có hơi quá đáng rồi đấy.- một đứa khác khuyên ngăn.
- An Ninh ngươi thật nhát gan, nhìn xem hắn ta cùng lắm là tuổi ngươi xem ngươi tuổi, còn là ma thuật sư cấp , sao còn ngu ngốc thế.
- Nhưng…
- Kỳ Thuẫn, Lâm Nhạc người đứng đó làm gì, huynh nhanh giúp ta dạy dỗ tên này.
- Mịch Nhi ta thấy hay là thôi đi, đệ ấy cũng chỉ là trẻ con thôi.-Kỳ Thuẫn.
- Ta thấy có gan bước vào khu rừng này thì không còn là trẻ con.-Lâm Nhạc.
- Kỳ Thuẫn huynh không phải muốn bảo vệ muội sao? Huynh không giúp muội.- Dương Mịch Nhi.
- Ta…ta...- Kỳ Thuẫn.
- Lâm huynh, huynh giúp ta giải quyết chuyện này đi.
- Được, chỉ là một đứa bé, ta tuổi đã là chiến sư bậc ba, trong trấn này thực lực của ta khá cao rồi. Một đứa bé thì có là chi. Xem ta đây
Lâm nhạc dùng lực của chiến sư bậc để tấn công cậu. “Chưởng lực bậc , xem thường ta quá đấy”. Cậu nhanh như chớp né chưởng lực. "Không thể nào, nó chỉ là đứa trẻ, sao có thể” -Lâm Nhạc.
- Lâm huynh nhất định phải dạy dỗ nó.-Mịch Nhi
- Muội yên tâm. -Lâm nhạc. “Lần này sẽ là chưởng lực bậc , dám đùa giỡn ta”
Chưởng lực đánh tới, vẫn như trước, xoay người nhẹ, chưởng lực không có mục tiêu. Lần này hắn không còn kiên nhẫn dùng hết sức ra đoàn quyết định, có gió nhẹ nổi lên, ma lực tập trung vào chưởng lực của hắn, hắn định lấy mạng cậu.
(Truyện còn nhiều lỗi mong các tình yêu bỏ qua cho mình.)