Phía bên ngoài chuyền đến. Một gia nhân cho biết, Thiên Vũ và Mạc Lâm đã đến có chuyện cần báo cáo. Nhưng không ngờ Tử Nguyệt đã ngủ, nhưng Ỷ Thiên không nỡ đánh thức cậu dậy nên đã nhẹ nhàng để cậu ngủ trên ghế. Nhưng không quên là mang tất tần tật những thứ cần thiết khi ngủ. Cậu mang gần như cả một chiếc giường ngủ với tất cả tiện nghi cho cậu, và tất nhiên là trừ cái giường. Y ra ngoài gặp mặt hai người kia.
Sáng hôm sau cậu bật dậy với tình thế không thể bàng hoàng hơn. Cậu lao ra như bay, lập tức đến đại điện. Khung cảnh bất ngờ trước mắt, Mạc Lâm cùng Thiên Vũ và một người nữa, chính là Tử Đàn, con trưởng của Tử Hiên người đã làm chiếc cài áo hình con hưu cho Tử Nguyệt. Tuy bọn người làm loạn có ý định chống đói nhưng với sự diễn thuyết của Tử Đàn gần như không cho bọn người kia có cơ hội đáp trả.
- Với sự việc như vậy! Chúng tôi rất lấy làm tiếc vì đã gây ra thiệt hại cho các vị. Nhưng chúng tôi đang điều tra vụ việc sẽ cho mọi người một kết quả chính sát. -Tử Đàn.
- Bao lâu! Các người... -Bọn họ không muốn cho đường lui., nhưng lại bị cắt lời.
- Mọi người yêu cầu thời gian nhanh nhất, chúng tôi vẫn đang tích cự điều tra. Nếu mọi người cứ đến làm phiền như vậy. Kết quả liệu có mang lại lợi ích. -Tử Đàn nhấn mạnh.
- Các người muốn...
- Chúng ta đã điều tra và biết được vài việc khá là hay ho. Cùng chờ kết quả nhé. -Thiên Vũ đứng nhìn mà đanh thép chua ngoa ngắt lời.
- Các người... Ta muốn gặp gia chủ của các người! -Một tên lúng túng tìm đường đánh trống.
- Các người có thể gặp ta! -Tử Nguyệt bình bĩnh, lấy lại phong thái chỉnh chu bước vào.
Nhanh chóng thu hút sự chú ý, cậu tiến đến chào hỏi Tử Đàn ca rồi cùng bọn người nói lý lẻ. Rất nhanh chóng bộ ba Đàn Vũ Nguyệt chiếm lợi thế, thuật lợi tốn bọn họ ra ngoài.
Theo như những gì Thiên Vũ và Mạc Lâm thu thập được đứng phía sau tất cả là Liêu gia, có lẻ vì cái chết cũng một thí sinh họ Liêu trong cuộc thi vừa rồi có liên quan đến Tử Nguyệt. Biết được điều này cậu không khỏi tự trách bản thân. Tử gia mua chuộc bọn người này dùng tiền để mua trang sức tại Tử Gia ở tất cả các cửa hiệu, rồi nhanh chóng làm giả lại để vưu oan. Thiện hại của Tử Gia hiện tại là trên đồng vàng. Tử Đàn định dùng ngân khố còn lại để chi trả nhưng bị Tử Nguyệt ngang cảng và cậu nhất định phải làm rõ chuyện này.
- Mang người lên đây! -Mạc Lâm ra lệnh, một người nữ nhân bị mang đến.
- Đây là ai? -Tử Nguyệt
- Là người đã nhận tiền và sự uy hiếp của Liêu gia!
- A... -Tử Đàn.
- Nói xem ngươi có muốn thuật ý ta không? -Tử Nguyệt vừa nói vừa cười.
- Ta sẽ xử lý chuyện này. -Tử Hiên.
- Không!!! Đệ sẽ xử lý,cứ giao cho đệ! Hư...hứ!! -Cậu cười lạnh lùng ngoan độc.
Trong căn phòng biệt lặp của Tử Gia, một nữ nhân hơn tuổi bị hai người mỹ nam thay nhau tra tấn. Nói đúng hơn chỉ có Tiểu Nguyệt ra tay. Bằng kiến thực vốn có về tra tấn từ phim cổ trang đến phim hiện đại cậu, Tiểu Nguyệt dùng goi da đánh liên tiếp vào eo, tay và chân của ả. Tạo ra những vết thương gớm máu, có vết còn rỉ máu. Dùng ma lực tấn công ả, dùng tia sét tê liệt rồi tra khảo. Nhưng ả lại cố nói dối, lại một lần nữa đem mình vào nguy hiểm, ả cũng nghỉ đến việc mình sẽ chết dần mà không nói gì. Nhưng không ngờ cậu lại dùng một phương pháp khác, cậu dùng linh đan và thuỷ nguyên tố cùng Thiên vũ chữa lành mọi vết thương trên người ả. Sau nữa canh giờ, cho ả ăn uống dù pải cưỡng ép. Sau khi phục hồi cậu lại tiếp tục tra tấn, lần này cậu dùng sắc nung để dí vào da thịt ả. Tiếng la hét, cầu xin cái chết vang vọng khắp nơi ở Tử Gia. Thãm cảnh trước mắt hai người thật sự quá đỗi khiếp hãi Thiên Vũ cũng không dám trược tiếp nhìn, Tử Nguyệt dù là thương tiếc nhưng lòng báo thù của cậu vẫn lấn áp nhân tính lúc bấy giờ. Tuy là trị thương nhưng những vết máu trên sàn không xóa mà cậu cố tình để lại. Vì trong hoàng cảnh sống không được mà chết cũng không thể làm ả ta phải nói ra sự thật, và việc gì đến cũng đến.
Sau ba canh giờ, Tử Nguyệt đã cùng Thiên Vũ tra hỏi ả ta. Cuối cùng ả ta cũng phải viết ra giấy, từng chữ một kẻ về sự việc Liêu gia muôn chuộc rồi tự mình đóng dấu tay. Không ngờ con của con ta chính là nguyên nhân cho sự cứng cỏ này. Bị Liêu gia uy hiếm, mạng sống của gia đình trong đó của đứa bé chưa được tuổi. Ả định tự cắn lưỡi tự sát thì nhanh chóng bị Tiểu Nguyệt làm bất tĩnh.
- Ta đã có chứng cứ và nhân chứng. Vật đi thôi! Đồi lại công đạo. -Thiên Vũ hào hứng.
- Vẫn chưa! Chưa đủ. -Mạc Lâm.
- Đúng vậy! Chúng ta vẫn chưa thể hành động. -Tử Nguyệt.
- Nói vậy là ý gì? -Thiên Vũ khó chịu.
- Viện một gia tộc đang trên đà xụp đổ lại tố cáo một đệ nhất gia tộc. Chẳng khác nào lấy trưng đội đá, châu chấu đá vôi. -Tử Nguyệt.
- Vậy chúng ta cần thêm gì nữa? -Thiên Vũ.
- Là một điểm tựa. -Ỷ Thiên từ bên ngoài đi vào.
- Vĩnh Thế huynh, điểm tựa là như thế nào? -Thiên Vũ.
- Là một thứ chống lưng, một đồng minh to lớn. -Mạch Lâm.
- Vĩnh Thế gia của ta... -Ỷ Thiên.
- Không! Huynh không nên ra mặt. Ta biết có một nơi có... -Mạc Lâm âm trầm.
- Mạc huynh! Huynh cuối cùng đã quyết định. -Ỷ Thiên.
- Ta sẽ trở về đó! Nơi mà ta nghỉ sẽ không trở về. -Mạc Lâm.
- Nếu đã có phương án vậy ta cần chuẩn bị tiếp. Ỷ Thiên huynh giúp ta điều tra và bảo vệ gia đình của ả nữ nhân kia! -Tử Nguyệt.
- Ta đã sớm bố trí. -Thiên Vũ.
- Tốt! Không chỉ có ả ta, mà chúng ta còn cần thêm một kẻ đến từ Liêu gia, phung ra tất cả trước mặt người chúng ta sẽ trông chờ.
- Ta đã rõ. Bây giờ ta sẽ lặp tức xuất phát. -Mạc Lâm bỏ lại Thiên Vũ, nhanh chong thoát ly khỏi đám người.
- Tử Đàn huynh bằng mọi giá phải khống chế được bọn người làm loạn! -Tử Nguyệt.
- Ta sẽ làm được! -Tử Đàn kiên định.
- Ta vẫn thất mắc! Mạc Lâm... huynh ấy...
- Đệ nghỉ xem. Huynh ấy mang họ gì??? -Ỷ Thiên
- Là... Mạc...