Tử Nguyệt cùng mọi người vừa trở về sau khi xem tình hình Cửu cửu. Vừa đến cửa một uy lực nhè nhẹ phát ra tiếng bên trong làm mọi người đột nhiên tĩnh lặng.
Hiểu được vấn đến cả bốn người lấy bình tĩnh tiến vào. Hậu viên hôm nay lạnh lẽo đến đáng sợ, gió thổi không nguôi còn mang theo nhiều uy lực.
Liêu Khánh Băng ngồi đấy, một mình ngước mặt về Trăng. Bọn người Tử Nguyệt nhìn thấy nàng ta không khỏi có chút sợ hãi. Lại có chút gì đó xinh đẹp không diễn tả bằng lời.
Nàng ta thân mật y phục đen, thứ nổi bật hơn là thần thái và sự sinh đẹp tuyệt sắc của nàng ta, thứ còn lại là mái tóc dài đung đưa theo gió. Nàng ta đẹp, đẹp theo vẻ lạnh lùng cao ngạo đẹp của một cường giả uy vũ bật nhất đế quốc. Đôi mắt to tròn như đượm buồn, chân mài thanh trúc nhưng sắc xảo, môi đỏ như cánh hồng vừa nở làn da mịn màng trắng hồng khuôn mặt trái tim như mì xinh đẹp nhưng mang vẻ lạnh lùng cao ngạo. Cơ thể cao có chút gầy thân hình không quá quyến rủ nhưng lại mảnh mai hút hồn.
- Trăng hôm nay, không bằng Trăng của hôm quá nhỉ! -Cô nàng nhẹ nhàng như lại có tiếng thở dài rất nhỏ phát ra.
- Liêu Khánh Băng! -Thiên Vũ đột nhiên phát lên.
- Về rồi đấy à!! Làm ta chờ khá lâu. -Cô quay mặt lại nhìn về phía bốn người. À! Hình như còn thiếu một??
- Vĩnh Thế huynh phải về phủ, không biết Liêu gia chủ đến đây vì việc gì? Hay là muốn... -Tử Nguyệt trong lòng có chút rung sợ nữ nhân trước mặt này, nhưng quyết phải bình tĩnh.
- Trăng đẹp nhưng cũng có chu kì đen tối. Chỉ có bầu trời mới là chốn nương thân. Trăng là Trăng, bầu trời là bầu trời, Trăng dù có sáng có đẹp cũng không thể cho ta nơi sinh sống, chỉ có ảo tưởng. -Cô nàng lại ngước lên Trăng thì thầm.
- Cô ta đến trả thù?? -Tử Đàn hồi hợp có vẻ khá hoảng sợ.
- lá cây trong vườn điều bị thứ gì đó sắc bén cắt đứt mà không phát ra cả một tiếng động. -Mạc Lâm chú ý đến hiện trường xung quanh.
- Vào đây đi! Bốp bốp!! -Hai tiếng vỗ tay của cô ta làm cả khu vườn phải chịu tác động.
Hàng loạt người mang theo những chiếc rương đồng loạt bay vào hậu viện. Tất cả là chiếc, để rương lại nhận lệnh từ Liêu Khánh Băng và rút lui không để lại dấu vết.
- Tất cả là đồng vàng! Ta không ngại việc chi tiêu công ích! -Liêu Khánh Băng cười nói nhẹ nhàng.
- Ngươi... -Thiên Vũ có chút nóng lòng nhưng lại bị Mạc Lâm níu tay lại.
- Các người như ý rồi chứ?? Hửm?? -Vừa đẹp vừa mạnh lại vừa khiêu khích.
Đáp trả lại hành động của nàng ta là sự im lặng đến bất thường của của người. Nàng ta xem sự im lặng đấy là ngoan ngoãn không ý kiến.
Toàn thân cô ta loé sáng một đôi cánh màu xám bạc hiện lên, đột ngột phi thăng lên vài met.
- Là cánh...??? -Tử Đàn ngước nhìn xuýt nữa thì ngã.
- Cường giả Đế quốc... -Tử Nguyệt thoáng thấy bất lực trước sức mạnh của đối thủ.
Những người còn lại chỉ có thể nhìn mà không thể nói. Chỉ có hổ thẹn mà không thể oán.
- Mọi người vào trong đi... Ta muốn một mình. - Tử Nguyệt mệt mỏi tiến đến chiếc ghế đá mà cô ta rời bỏ tựa lưng.
- Chúng ta đi! -Thiên Vũ đưa mọi người vào trong để lại sự yên tĩnh cho Tử Nguyệt.
Đột nhiên một cơn lốc xoáy nhỏ càng quét hậu viện làm cậu phải nhấm mắt vì bụi và lá cây. Khi mở mắt ra thì mọi thứ đã thay đổi, trước mắt cậu là một thứ làm cơ thể cậu vô thức rung lên.
Cậu cười mỉm ngước lên bầu trời: "Trăng và Trời vì nhau mà tồn tại" Cậu phất tay một làn gió khác từ phong nguyên tố cuống tất cả cỏ rác bay mắt để lại hậu viện sạch sẻ như mọi hôm.