Tu La Thần Công

chương 47: ma quỷ hoa mê loạn tâm thần

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kể ra công lực của Phùng Linh thì chẳng sợ gì trùng độc, nhưng mùi hương Ma Quỷ hoa tràn ngập trong một thời gian khá lâu mà bà hít phải cũng khiến cho công lực giảm bớt. Tuy bà không sợ mà vẫn lo cho con gái. Đồng thời hoa Ma Quỷ đột nhiên nở ra trong chùa khiến bà không khỏi lấy làm quái dị.

Phùng Linh lập tức ngấm ngầm vận nội lực, phong tỏa những huyệt đạo, thi triển công phu “Bát Bộ Cản Thuyền” rượt theo về phía trước.

Giữa lúc ấy mé Đông nam văng vẳng có tiếng quát tháo vọng lại.

Đó chính là phía mà Thúy Vi tiên tử phái Thanh Thành cư trú. Mà cũng là nơi đệ tử các phái tỷ võ cùng Đào Vĩnh Trạch.

Phùng Linh là tay võ học cao thâm, dù tiếng đánh giết từ đằng xa vọng lại bà cũng nghe rõ bọn người này đều không phải hạng tầm thường và phân biệt được cả lộ số không giống nhau.

Bà càng kinh hãi hơn tự hỏi :

- “Đây là bọn Đào Vĩnh Trạch đột nhiên phái thêm nhiều cao thủ đến hay là các đại sư bên này nhất tề kéo ra”.

Lại nghe những tiếng còi hiệu khẩn cấp vang lên. Nếu lời đoán sau của bà mà trúng thì càng tỏ ra bất lợi. Nếu không nguy ngập tất nhiên những tay võ học đại sư các phái không đồng thời xuất mã.

Phùng Linh chẳng khi nào nghĩ tới đoàn người này không phải là những tay cao thủ trợ giúp cho Đào Vĩnh Trạch, cũng chẳng phải là những đại sư võ học các phái.

Đó là bọn áo vàng do Vương Trung Thuyên chia hai đường dẫn tới một toán để phá cuộc đại hội tỷ võ do phái Thanh Thành triệu tập. Còn một toán ít hơn thì đến quấy nhiễu phá hủy chùa chiền.

Toán này có bốn người thì hai người là Bạch Lương Kỳ và một tên áo vàng đã tiến vào vườn sau. Còn hai tên áo vàng nữa ở trên cây dòm ngó Phùng Linh.

Bản lãnh Phùng Linh há phải tầm thường. Bà vừa cảm thấy có điều khác lạ, chỉ ngưng thần một chút đã nghe rõ chỗ hai người áo vàng ẩn thân.

Phùng Linh lập tức giơ tay lên thi triển khí công thượng thặng “Phi Hoa Lạc Diệp”. Ta bà đã nắm một nắm lá vàng tung ra.

Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, bỗng nghe tiếng cười the thé nổi lên. Một bóng người vọt lại nhanh như chớp.

Đó là một người áo vàng thân thể cao lớn. Hắn xòe bàn tay lớn bằng cái quạt lá bồ nhằm chụp xuống đầu Phùng Linh. Ngón tay út hắn gần chạm tới thì một mùi máu tanh xông vào lỗ mũi bà.

Bà đã luyện nội công đến trình độ xuất thần nhập hóa mà ngửi phải cũng không khỏi buồn nôn, rất là khó chịu.

Phùng Linh khi nào lại để đối phương chụp trúng? Bà thi triển thân pháp thấp thoáng vọt đi. Đồng thời bà bẻ một cành cây vạch ngang trên không một cái nhằm đâm vào trước ngực người áo vàng bằng một chiêu rất kỳ dị.

Nội lực Phùng Linh đã đến trình độ có thể liệng hoa là đả thương hay đánh chết địch nhân tức khắc. Vậy cành cây ở trong tay bà so với đao kiếm thông thường còn lợi hại gấp mười.

Bà phóng ra một chiêu kiếm mộc mà tiếng gió rít lên veo véo như tiếng khí giơi. Thủ pháp rất là kỳ dị.

Bỗng nghe đánh vèo một tiếng. Người áo vàng né tránh, mũ hắn bị cành cây khều lên để lộ cái đầu trọc lóc, thì ra hắn là một nhà sư.

Hắn vừa lùi lại thì một bóng người khác đã nhảy xổ tới. Người này thân hình ngũ đoản, thấp hơn người thường ít ra là một cái đầu.

Người này sử cây phất trần quét một cái gần tới lưng Phùng Linh.

Phùng Linh thay đổi phương vị. Tay trái bà cầm một sợi dây tung ra.

Phất trần bị cuốn vào dây. Hai bên liền giựt mạnh một cái mà cả hai người đều không rung động.

Phùng Linh lại phóng cành cây đâm tới.

Người áo vàng vội buông phất trần ra, thi triển thân pháp “Hạc Tử Phiên Thân” lộn ra ngoài.

Bỗng nghe đánh vù một tiếng. Chiếc mũ trên đầu người áo vàng liền bị hất ra để lộ búi tóc buộc cao trên đỉnh đầu. Hắn là một đạo sĩ.

Cả hai người áo vàng này đều thân thủ mau lẹ lướt qua lướt lại nhanh như gió. Chúng đã là những nhân vật hiếm thấy trong võ lâm.

Không ngờ Phùng Linh còn mau lẹ hơn địch nhân một bực. Nào bẻ cành cây, nào cởi dây lưng, nào né tránh, nào phản kích. Những động tác thành thế liên tiếp và nhanh như điện chớp.

Hai người áo vàng đánh một chiêu không trúng liền lùi lại bày thành thế ỷ dốc, trong lòng ngấm ngầm kinh hãi.

Phùng Linh ngó lại cành cây thấy đoạn đầu bị gãy một khúc như đao chém thì bà cũng hơi run sợ.

Dưới ánh trăng tỏ, bà nhìn thấy một tăng một đạo, trên mặt đều dính mấy miếng lá cây.

Nhà sư nở một nụ cười quái dị. Còn đạo sĩ vẻ mặt rất khó coi, nhưng cả hai đều không có chút huyết tích nào.

Vẻ mặt hai người trơ như gỗ không biến đổi, dưới ánh trăng càng tỏ ra kỳ bí đáng sợ, coi như chẳng khác bộ mặt ma quỷ.

Công phu “Phi Hoa Trích Diệp” của Phùng Linh có thể đánh chết người. Thế mà trên mặt hai người áo vàng còn dính mấy mảnh lá cây mà không chút vết máu, miệng chúng cũng không bật tiếng rên, khiến Phùng Linh không khỏi lấy làm kinh dị.

Bà tự hỏi :

- “Da mặt chúng sao dầy đến thế? Hay là không phải bộ mặt bằng da thịt”.

Nhà sư cao lớn bật lên tiếng cười the thé đưa bàn tay to tướng ra chụp xuống người Phùng Linh.

Chưởng phong của hắn tiết ra một mùi máu tanh so với đạo sĩ còn có phần khó ngửi hơn.

Cành cây dùng làm kiếm của Phùng Linh đâm ra, nhưng nhà sư đã phòng bị từ trước nên đâm không trúng. Bà lập tức thi triển tuyệt kỹ “Phi Ưng Phốc Kích” nhảy vọt lên cao.

Đạo sĩ thấp lùn dường như đã liệu trước đối phương có thể tấn công bằng cách này. Hắn nhảy lên trước và vọt cao hơn Phùng Linh. Hắn vung cây phất trần tỏa ra như tấm lưới từ trên không chụp xuống đầu bà.

Phùng Linh sử dụng môn khinh công mà bà đã được một dị nhân ở đất Tạng truyền thụ cho. Lúc người còn ở trên không cũng có thể biến đổi phương hướng.

Đạo sĩ thấp lùn đã chiếm được tiên cơ. Giả tỷ là người khác thì không tránh được thế công của hắn. Nhưng Phùng Linh đối phó một cách dễ dàng. Bà vừa thấy phất trần chụp xuống, lập tức xoay mình chuyển hướng, đồng thời miệng thổi ra một hơi chân khí.

Cây phất trần của đối phương lập tức bị hất đi.

Bỗng nghe đánh chát một tiếng. Đạo sĩ đã bị trúng một mũi kiếm mộc vào đầu vai. Hắn bị rách áo và máu tươi nhỏ giọt.

Nhà sư cao lớn thấy đồng bạn bị nguy liền phóng ra hai phát chưởng cách không.

Phùng Linh đang chơi vơi trên không chẳng thể duy trì tư thế này được lâu.

Phát kiếm thứ hai chưa kịp phóng ra thì người bà đã theo đạo sĩ hạ xuống đất.

Đạo sĩ thấp lùn bị trúng kiếm ở vai chảy máu. Những mảnh lá dính ở mặt hắn đã bị Phùng Linh thổi bay hết, những chỗ mặt đó chỉ lõm vào chứ không thấy giọt máu nào chảy ra mới thật là kỳ.

Phùng Linh động tâm lên tiếng :

- Té ra các ngươi là lũ quái vật bất tử đến đây trá hình dã quỷ để hăm người. Địch đại hiệp dung dưỡng các ngươi, chứ ta quyết chẳng dung tha...

Nguyên hai lão áo vàng này thì lão đạo lùn thấp đạo hiệu là Quy Linh Tử.

Còn nhà sư cao lớn là một Hồ tăng. Lúc vào Trung Quốc lão mới dùng pháp hiệu Thích Đạo An.

Hai người này gặp nhau ở dọc đường kết bạn xuống Mông Cổ. Chúng định dựng chùa ở Mông Cổ để thu đồ đệ.

Chúng bị Hồng giáo Lạt ma làm khó dễ nên liên kết với nhau và đã sát hại bảy tay cao thủ Hồng giáo.

Hồng giáo pháp vương phái đệ tử lên núi Thiên Sơn cầu viện Địch Long.

Địch Long một là nể mặt Pháp vương, hai là nghe nói hai người này đã làm nhiều việc bại hoại ở vùng Mông Tạng nên khẳng khái xuống núi, một mình đi phó hội. Địch Long ỷ vào tuyệt nghệ cùng hai tên ma đầu kịch đấu suốt một ngày trời.

Địch Long đã sử dụng thanh kiếm Du Long chặt đứt ngón tay vô danh bên trái Quy Linh Tử, lão lại phóng Thiên Sơn thần mang bắn thương Thích Đạo An.

Từ đó hai người mai danh ẩn tích, tính đến nay gần hai chục năm.

Phùng Linh đã được nghe Địch Bình Thạch kể chuyện này, nhưng vì cách lâu ngày nên lúc hoảng hốt bà không nghĩ ra là bọn họ.

Hai người này một cao một thấp, hình dong cổ quái. Sau khi giao thủ, Phùng Linh lại phát giác lộ số võ công của bọn họ không giống võ công các phái ở Trung Nguyên. Đồng thời bà phát giác tay trái đạo sĩ thấp lùn khuyết một ngón nên đoán ra lai lịch bọn chúng.

Hai lão áo vàng bị Phùng Linh nói huỵch toẹt lai lịch mình ra lại nhớ đến mối thù xưa liền đùng đùng nổi giận.

Thích Đạo An cười khành khạch nói :

- Bần tăng đang định tìm đến phái Thiên Sơn để trả hận, không ngờ lại gặp mụ đây để thử chưởng lực của nhà Phật thì còn gì hay bằng?

Quy Linh Tử cũng cười lạt nói :

- Chưa biết ai chẳng tha ai. Tăng huynh! Bần đạo nhận ra con yêu tinh già này là tiểu di của Địch Long. Chúng ta hãy bắt lấy mụ thì lo gì Địch Long chẳng dẫn xác tới. Như vậy đỡ cho chúng ta khỏi phải lên núi Thiên Sơn.

Phùng Linh ghét cay ghét đắng kẻ nào bảo bà tuổi già làm dáng, trong lòng sát khí đằng đằng. Lập tức bà sử ngay thần chiêu về Thiên Sơn kiếm pháp của phái Thiên Sơn đánh ra.

Kiếp pháp này hư thực khó biết, biến ảo khôn lường. Một cành cây khô mà tựa hồ biến thành mấy chục thanh kiếm gỗ.

Quy Linh Tử và Thích Đạo An thấy bốn mặt tám phương đều có hình bóng Phùng Linh thì không khỏi giật mình kinh hãi.

Quy Linh Tử la lên :

- Nguy to rồi!

Bỗng nghe đánh “soạt” một tiếng. Da mặt hắn bị thanh kiếm cây đâm thủng một chỗ. Nhưng lúc này đột nhiên Phùng Linh cảm thấy mùi máu tanh xông vào mũi.

Tuy bà né tránh đã mau nhưng cũng bị đầu ngón tay của Thích Đạo An chí vào đầu vai.

Chỉ trong khoảnh khắc trên áo bà có in hai vết ngón tay đỏ hồng.

Quy Linh Tử bị đứt miếng da mặt, cặp mắt to nhỏ không đều của hắn hoàn toàn lộ ra.

Nguyên hai lão này đều đeo mặt nạ. Quy Linh Tử có ý để cho Phùng Linh vạch một nhát kiếm cây vào mặt nạ của mình thì Thích Đạo An mới có thể nhân cơ hội thanh kiếm cây chưa thu về kịp mà hạ thủ.

Giả tỷ trong tay Phùng Linh cầm thanh kiếm thật thì hắn không dám mạo hiểm như vậy.

Phùng Linh vì khinh địch mà xuýt nữa bị thảm hại. Lúc đứng vững thân hình thì hai lão áo vàng đã đoạt được lợi thế.

Hai lão áo vàng liên thủ đối địch đã chiến đấu được suốt một ngày với Địch Long thì công lực của chuyện không phải tầm thường.

Phùng Linh kiêm thông võ nghệ các phái, nhưng lộ số võ công của bà rất phức tạp. So với Địch Long bà còn sút kém một bực.

Giả tỷ chiến đấu theo cách thông thường thì mình bà chọi với hai người haoạc giả còn có thể giữ được thế quân bình. Nhưng bữa nay bà bị mùi hương Ma Quỷ hoa xâm nhập thế phủ lại bị độc huyết chưởng của Thích Đạo An chí vào vai. Nếu còn kéo dài tất nhiên bà phải kém thế.

Huyết độc chưởng của Thích Đạo An là một môn công phu rất lợi hại của phái tà. Uy lực của nó tuy chưa hẳng Tu La thần công, nhưng mỗi khi chưởng xô ra mùi tanh là có thể khiến cho người ta trúng độc ngay.

Phùng Linh ngầm vận thần công. Cách một khoảng thời gian bà mới thay đổi hơi thở. Tuy bà không đến nỗi trúng độc ngay, nhưng hít phải mùi huyết tanh hôi bà không buồn nôn.

Chính vì thế mà bà nghe rõ tiếng Cảnh Quyên Quyên cùng Ngụy Tô đánh nhau ở vườn sau, bà không dám mở miệng kêu gọi con gái.

Theo nhận xét của Phùng Linh thì Bạch Lương Ký và lão áo vàng kia đã đánh với Cảnh Quyên Quyên cùng Ngụy Tô, bất quá chỉ ở vào thế quân bình là cùng. Bà định bụng hạ hai lão áo vàng này rồi hãy vào vườn sau thu thập bọn kia.

Dè đâu Thích Đạo An và Quy Linh Tử càng đánh càng hăng. Chẳng những bà khó bề thủ thắng mà còn lâm vào thế kém.

Cảnh Quyên Quyên cùng Ngụy Tô vì công lực tương đối kém hơn nên không chịu được mùi hương của hoa Ma Quỷ liền bị địch nhân bắt sống.

Lúc Phùng Linh nghe thanh âm con gái kêu la, bất giác bà rối loạn tâm thần.

Phùng Linh vừa lên tiếng đáp liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng nhộn nhạo cả lên.

Nguyên bà rối loạn tâm thần, chânkhí không khỏi tiêu tan.

Giữa lúc khẩn cấp này bà mở miệng, mùi hương hoa Ma Quỷ và màu máu tanh ở huyết chưởng Thích Đạo An lùa vào phủ tạng.

Phùng Linh xây xẩm mặt mày, biết là nguy rồi.

Giữa lúc thời gian chớp nhoáng này Quy Linh Tử vung cây phất trần cuộn lấy cành cây của Phùng Linh.

Thích Đạo An đưa hai ngón tay ra cặp lấy sợi dây lưng của Phùng Linh, đồng thời vung c chưởng đánh vào trước ngực bà.

Phùng Linh đầu óc bâng khuâng nhìn thấy bị độc chưởng của đối phương đánh trúng đến nơi. Dè đâu một chuyện bất ngờ xảy ra đột ngột.

Thích Đạo An bỗng la hoảng. Tiếp theo Quy Linh Tử cũng rú một tiếng điên cuồng. Hai tiếng kêu rú này khủng khiếp như tiếng gầm của dã thú bị thương.

Phùng Linh chưa hiểu đã phát sinh sự gì quái lạ thì hai người chịu bỏ bà vọt qua tường chạy trốn.

Phùng Linh định thần lại thở phào một cái, nhưng chỉ thấy trăng sao đầy trời, cánh hoa rung động. Ngọn cây lắc lư một chút. Bà nhìn khắp chỗ mà ngoài mình ra chẳng có bóng người thứ hai nào.

Phùng Linh ngơ ngẩn chẳng hiểu ra sao. Bà coi tình hình này chỉ biết là nhất định có cao nhân ngấm ngầm giải cứu mình.

Bà tự hỏi :

- “Người cứu ta sao lại không xuất hiện? Người này vừa ra tay đã khiến cho hai tên ma đầu bị thương trốn chạy thì bản lãnh họ cao cường hơn cả Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư”.

Bà nghĩ tới nghĩ lui thì trên đời nay họa chăng chỉ một mình Đào Vĩnh Trạch là có bản lãnh xuất quỷ nhập thần. Nhưng chẳng đời nào hắn lại cứu bà. Ngoài Đào Vĩnh Trạch khắp võ lâm không còn nhân vật nào như vậy.

Phùng Linh ngơ ngẩn hồi lâu rồi nghĩ thầm :

- “Bất luận y là ai, nhưng rốt cục vẫn là người phe mình. Y đã ngấm ngầm giúp ta thì dĩ nhiên cũng ám trợ Quyên nhi”.

Bà tự nhủ :

- “Thích Đạo An và Quy Linh Tử bản lãnh ghê gớm là thế còn không tránh khỏi một đòn của người bí mật thì bọn Bạch Lương Ký hai người khỏi cần nói đến việc gì ta phải lo lắng về Quyên nhi?”

Phùng Linh đoán như vậy thật là có lý.

Ngờ đâu bà vào tới vườn sau tìm khắp mọi chỗ vắng chẳng thấy bóng Cảnh Quyên Quyên và Ngụy Tô đâu. Bà lại vào sục tìm trong tịnh thất thì Lãnh Sương Quân cũng mất tích hồi nào.

Người nào đó đã ám trợ Phùng Linh sao lại không cứu Ngụy Tô và Cảnh Quyên Quyên?

Phùng Linh giật mình kinh hãi. Bà nghĩ mãi mà không sao tìm ra được đáp án.

Sau một hồi suy tưởng bà kết luận :

- Ba người này bị mất tích chỉ có hai trường hợp. Một là bị địch nhân bắt. Hai là bị cao nhân trong bóng tối đem đi. Điều thứ hai có phần hợp lý hơn...

Phùng Linh cho là nếu bọn họ được cao nhân đưa đi thì sau này tự nhiên sẽ biết, chứ bây giờ có rượt theo cũng bằng vô dụng.

Góc Tây bắc trong vườn bỗng có tiếng lách cách vọng lại.

Phùng Linh đột nhiên tỉnh ngộ. Nơi đó là nội điện chùa Huyền Nữ. Mười hai người bị thương hiện đang điều trị tại đó. Chín người trong bọn là đệ tử phái Võ Đang.

Bọn này bị độc hỏa của Đỗ Minh Chiêu đốt thương và thương thế rất trầm trọng. Tuy nhiên họ đã được rịt thuốc Kim san thánh dược, không nguy gì đến tính mạng. Có điều họ không thể khôi phục công lực lại được trong một thời gian ngắn. Vạn nhất định nhân tìm đến bọn này thì hậu quả khó mà lường được.

Bỗng nghe văng vẳng có tiếng sột soạt dường như bọn này đang bò vậy.

Phùng Linh không khỏi chấn động tâm thần, bà tự hỏi :

- “Tại sao bọn họ muốn bò vậy? Phải chăng có địch nhân lẻn vào? Hay họ đã phát giác ra tông tích địch nhân?”

Phùng Linh liền bỏ đi ý nghĩ rượt theo con gái, vội đến Huyền Nữ điện.

Đang lúc thảng thốt bà chưa kịp bảo rõ thân thế đã đẩy cửa bước vào.

Vừa khoa chân qua cửa bà liền bị hai mũi trường kiếm trỏ vào trước ngực.

Đây là hai môn hạ phái Võ Đang, Tùng Thạch đạo nhân và Quách Gia Huệ.

Bản lãnh hai người này còn kém Phùng Linh xa, dĩ nhiên không làm cho bà tổn thương được. Có điều nhân lúc hấp tấp, xuyét nữa bà bị hai người đâm trúng.

Mũi kiếm chỉ còn cách người ba tấc, bà hốt hoảng phất tay áo một cái đẩy được mũi kiếm chếch sang một bên.

Hai người kia phát giác ra Phùng Linh lập tức dừng tay lại.

Phùng Linh trông vào trong điện thấy chín tên đệ tử phái Võ Đang đều chống kiếm đứng vững. Chúng đã bày thành Cửu Cung kiếm trận.

Còn ba người bị thương nữa thì đã khỏi hẳn rồi. Họ cầm binh khí đứng ở giữa trận để điều động.

Phùng Linh còn nhận thấy Tùng Thạch đạo nhân và Quách Gia Huệ ít ra đã phục lại năm thành công lực.

Vụ này chẳng có chi kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ trong làn không khí có mùi thanh hương thoang thoảng. Đó là mùi hương của Thiên Sơn tuyết liên.

Phùng Linh lấy làm kinh dị vội hỏi :

- Vụ này là thế nào đây?

Tùng Thạch đạo nhân cũng rất lấy làm lạ hỏi lại :

- Phùng lão tiền bối! Vừa rồi bọn tại hạ hôn mê đi sao lão tiền bối không tới đây?

Phùng Linh đáp :

- Hừ! Đạo trưởng cùng bọn ta không ở trong một môn phái. Dù lão thân có nhiều hơn mấy tuổi, đạo trưởng bất tất phải xưng hô như vậy. Cứ “tiền bối” hoài khiến cho lão thân phát ngán.

Tuy bà gần sáu mươi tuổi nhưng nét mặt chỉ bằng người mới bốn chục. Vả lại từ thuở nhỏ tự tâm tự tính không thích người ta kêu mình là hạng tuổi già.

Tùng Thạch đạo nhân chưng hửng, bẽn lẽn nói :

- Té ra người ngấm ngầm cứu tỉnh bọn bần đạo lại là nhân vật nào khác.

Phùng Linh hỏi :

- Dĩ nhiên là người khác. Nhưng sự tình xảy ra làm sao? Nói mau đi!

Tùng Thạch đạo nhân đáp :

- Lúc trời tối, bọn bần đạo nghe bên ngoài dường như có tiếng chiến đấu toan gắng gượng đứng dậy thì thấy một mùi hương rất kỳ quái khiến toàn thân nhũn ra rất là khó chịu...

Đạo nhân ngừng lại một chút rồi tiếp :

- Mùi hương lúc đó so với mùi hương còn lưu lại trong điện, khí vị thật khác nhau xa.

Phùng Linh nói :

- Lão thân biết rồi. Ban đầu các vị ngửi thấy mùi hương của Ma Quỷ hoa...

Đoạn bà nghĩ thầm trong bụng :

- “Tùng Thạch đạo nhân ở phái Võ Đang bản lãnh cũng xấp xỉ với Lôi Chấn Tử. Thảo nào y hít mùi hương Ma Quỷ hoa, rồi vẫn còn cử động được”.

Tùng Thạch đạo nhân nói :

- Bần đạo cố gắng cựa quậy nhưng người nhũn ra không sao dậy được.

Trong đại viện cũng im bặt. Thực là một sự hiu quạnh ghê hồn. Bần đạo đảo mắt nhìn quanh thì thấy bọn sư đệ mắt nhắm cày cạy như người hôn mê.

Tùng Thạch đạo nhân nói tiếp :

- Bần đạo hoang mang lại hít một hơi hương khí nữa thì lập tức cảm thấy đầu nhức mắt hoa rồi đi từ chỗ lờ mờ đến chỗ toàn thân mất trí giác.

Phùng Linh nghĩ bụng :

- “Giả tỷ lúc đó địch nhân lẻn vào trong điện thì hậu quả khó mà lường được. Nếu xảy chuyện bất ngờ thì ta chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thấy Lôi Chấn Tử cùng Thống Thiền hòa thượng nữa”.

Tùng Thạch đạo nhân nói tiếp :

- Không hiểu thời gian trôi qua đã bao lâu, bần đạo lại ngửi thấy mùi thanh hương thấm vào phế phủ và trong người dường như có một luồng hơi ấm áp chu lưu rất dễ chịu. Trong lúc mê man, bần đạo cảm thấy dường như có người đứng bên mình. Nhưng đến khi mở mắt ra được thì lại không thấy ai cả. Chẳng bao lâu bọn sư đệ cũng lục tục tỉnh dậy. Họ cũng nói là có cảm giác như vậy.

Tùng Thạch đạo nhân ngừng lại một chút rồi kể tiếp :

- Chỗ bị thương không thấy đau đớn gì nữa. Mọi người chỉ vận công lực thì ai cũng cảm thấy đã khôi phục được đến bốn năm thành, chứ không li bì như trước.

Tùng Thạch đạo nhân hít mạnh một hơi thở nói tiếp :

- Lúc bọn bần đạo tỉnh táo cả lại rồi thì nghe rõ bên ngoài có tiếng hô hoán biết là địch nhân đã tiến vào chùa. Vì vậy mà bọn bần đạo bày Cửu Cung kiếm trận này để chuẩn bị đối phó với địch nhân nếu chúng tới đây, không ngờ lại là Phùng tiền bối. À quên, Phùng nữ hiệp tiến vào thành ra vô ý mạo phạm.

Tùng Thạch đạo nhân thuật chuyện xong hỏi :

- Có phải địch nhân lẻn vào chùa đã bị Phùng nữ hiệp đuổi chạy rồi phải không?

Phùng Linh đỏ mặt đáp :

- Đây là hương khí của Thiên Sơn tuyết liên mọc trên tuyết núi Thiên Sơn. Chắc khi các vị bị hôn mê có người nhét Bích Linh đan vào miệng. Nhưng người ấy là ai thì hiện giờ chưa đoán ra được. May ở chỗ các vị đã đi lại được. Chúng ta đi kiếm Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư. Hoặc giả hai vị này có biết manh mối gì chăng?

Phùng Linh liền dẫn bọn này ra đi. Dọc đường ai cũng nghi ngờ trong dạ.

Nên biết Bích Linh đan chế bằng một thứ sen mọc trên tuyết ở núi Thiên Sơn.

Chỉ phái Thiên Sơn là có thứ thuốc này.

Trong mình Phùng Linh chỉ có hai viên Bích Linh đan mà số người bị thương lên có đến mười hai người không đủ phân phát, nên bà không cho họ uống.

Phùng Linh tự hỏi :

- “Chẳng lẽ thư phu ta tới đây? Nếu không phải y thì còn ai có nhiều Bích Linh đan đến thế? Nhưng nếu y tới đây thì sao lại không ra mặt cùng mình tương kiến? Nhất là y xưa nay vốn không phải hạng người đùa cợt thì tất không giở trò giỡn chơi với mình”.

Phùng Linh tuy thông minh mà không nghĩ ra được chỉ vì bà tưởng Lăng Trung Ngọc chết rồi nên không nghĩ tới vụ này có thể do chàng mà ra.

Lăng Trung Ngọc sau khi ở ngoài hoang đảo trở về đã một lần lên núi Thiên Sơn để ngấm ngầm thăm Cảnh Quyên Quyên.

Chàng ở trên núi ba ngày mà không ai phát giác ra.

Trong ba ngày đó chàng đã ngó trộm thấy Cảnh Quyên Quyên mấy lần mà lần nào cô cũng đi liền với Ngụy Tô.

Lăng Trung Ngọc còn phát giác ra Ngụy Tô có mối tình rất tha thiết với Quyên Quyên. Còn Cảnh Quyên Quyên tuy vẫn giữ mối tình sâu xa với chàng, nhưng cô với Ngụy Tô cũng là tình sư huynh, sư muội.

Cứ hiện tình mà xét, Lăng Trung Ngọc tiên đoán nếu chàng không lộ diện, Cảnh Quyên Quyên không hiểu chàng còn sống ở nhân gian thì lâu dần hai người đó có thể thành đôi bạn tình.

Vì Lăng Trung Ngọc có quan niệm như vậy, nên trong kỳ đại hội tỷ võ ở núi Thanh Thành, chàng chỉ ám trợ Lôi Chấn Tử, ám trợ Phùng Linh rồi ám trợ Băng Xuyên Thiên Nữ. Thủy chung chàng cũng không lộ diện để đấu với Đào Vĩnh Trạch.

Thời kỳ chàng ở núi Thiên Sơn ba ngày, tiện đó chàng hái mười mấy trái tuyết liên ở núi Thiên Sơn về chế luyện được ba mươi hạt Bích Linh đan. Không ngờ nhờ cái đó mà cứu được cho bọn đệ tử phái Võ Đang.

Phùng Linh đến gặp đại hội rồi, bà trò chuyện với Thống Thiền hòa thượng mới biết con gái mình không phải bọn này cứu và Địch Long cũng không tới.

Thống Thiền hòa thượng và Hoa Quang đại sư cũng phát giác ra có người nấp trong bóng tối để viện trợ, nhưng không biết người ấy là ai mà không phỏng đoán ra được chút manh mối nào hết.

Lãnh Sương Quân, Cảnh Quyên Quyên và Ngụy Tô ba người lâm vào tình trạng nào thành một vấn đề khiến mọi người điên đầu và xao xuyến trong lòng.

Nhưng hiện giờ đại địch đang ở trước mắt khiến bọn họ không rảnh để mở cuộc điều tra.

Phùng Linh đành đi theo mọi người đến chùa Thiếu Lâm rồi đóng tại đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio