"Tôi cũng đi đây."- Sau khi Hồ Như Thủy rời đi thì Phụng Cơ cũng định đi, nhưng cô bị anh kéo lại, Phụng Cơ nhíu mày khó hiểu nhìn anh. Trịnh Vỹ Thần thở dài: "Muốn đi đâu? Em định về khách sạn ngủ bỏ tôi ở đây một mình à?"
Phụng Cơ mở to mắt nhìn anh, chợt nghĩ ra một ý: "Để tôi gọi Ngô Thành đến trông anh."
"Nhưng cậu ấy đang bận lo cho buổi đấu gia ngày mai, chắc là thâu đêm đó."
"Vậy thì Gary."
"Gary là con gái, em cũng là con gái sao em không ở đây?"
"Tôi..."- Phụng Cơ cứng họng nhìn anh, đây có thể xem là tự tìm chỗ chết không?
Trịnh Vỹ Thần bật cười, xem như là trả thù cái tội dám lơ mình. Trịnh Vỹ Thần ngồi xuống uống ly mật ong nóng, hoàn toàn không để ý đến cô.
"Được rồi, tôi ngủ ở ghế cũng được."- Chính cô cũng không ngờ là sẽ có ngày mình thỏa hiệp với một người nào đó, quá vi diệu.
"Không được, nếu lỡ cổ em bị trẹo một bên thì tôi sẽ phải bồi thường bảo hiểm đó, em cũng biết tân Trịnh Thị của tôi đang trên đà thành lập, không thể hao tốn tiền tùy tiện đâu."
Phụng Cơ nghiến răng, rốt cuộc trong đầu anh ta đang nghĩ gì vậy? Sao cô luôn có cảm giác mình đang bị Trịnh Vỹ Thần dẫn dắt đi theo một hướng khác.
"Vậy tôi ngủ ở đâu?"- Lại hạ giọng, dù gì thì cô cũng là người khiến anh ra nông nỗi này, phải chịu trách nhiệm chứ, Phụng Cơ cô trước giờ là người phân rõ ràng mọi chuyện, cô hiểu mình đã vô tình khai quật nỗi đau của Trịnh Vỹ Thần nên cũng có chút áy náy.
Trịnh Vỹ Thần đảo mắt một vòng, đưa tay gãi cằm có vẻ đang suy nghĩ gì đó rồi búng tay một cái nói: "Trên giường."
"Tôi ngủ trên giường vậy anh ngủ ở đâu?"
"Cũng ở trên giường."
"Hả, cái gì?"
Trịnh Vỹ Thần bất ngờ bày ra bộ dáng rất mệt mỏi, anh đưa tay xoa nguyệt thái dương, uể oải nói: "Tôi vừa mới trải qua một chuyện kinh hoàng, tôi mệt lắm, không lẽ em nhẫn tâm để tôi ngồi ghế ngủ? Tôi không muốn đền tiền bảo hiểm lại càng không muốn đem tính mạng của mình ra đùa, chỉ còn cách là em và tôi ngủ chung giường, vậy là tốt nhất."
"Chuyện này..."
Phụng Cơ có chút do dự không biết làm gì thì Trịnh Vỹ Thần đứng lên sau đó anh lảo đảo như sắp ngất xỉu, Phụng Cơ hốt hoảng đỡ lấy cả cơ thể to lớn của anh. Trịnh Vỹ Thần mệt mỏi nói: "Nếu em không thích thì cứ để tơi ngủ ở ghế cũng được, không sao đâu."
"Được rồi, được rồi, chúng ta đi ngủ, xem như tôi nhường anh."- Lại thỏa hiệp, dù gì thì cô cũng là người khiến anh... haiz, thôi bỏ đi.
Phụng Cơ dìu Trịnh Vỹ Thần nằm xuống giường sau đó mình cũng nằm kế bên, ha, lần đầu nằm chung giường với người khác mà lại còn là đàn ông làm cô cảm thấy không khí này thật ái muội đi. Cố gắng xóa bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, cô xoay lưng về phía anh, quá mười một giờ nếu không cho cô ngủ thì chắc chắn cô sẽ trở nên rất bực bội.
Trịnh Vỹ Thần nằm cạnh thấy Phụng Cơ vô cùng yên tĩnh, không hề có dấu hiệu gì bất thường thì hỏi: "Nè, nằm ngủ với đàn ông mà em vẫn bình tĩnh vậy à?"
Phụng Cơ không quay lưng nói: "Chứ tôi phải làm sao?"
Trịnh Vỹ Thần không biết trả lời làm sao, anh chỉ muốn nhìn thấy cô gái này lúng túng nên mới dụ cô ngủ chung với mình, nào ngờ cô ấy bình tĩnh như chẳng có gì, Thất vọng quá.
"Giấc ngủ với em quan trọng vậy sao?"- Trịnh Vỹ Thần hỏi một câu mà anh cũng không nghĩ là Phụng Cơ sẽ trả lời, chỉ đơn giản là một câu hỏi mang tính than vãn thôi. Nào ngờ, cô thật sự trả lời, giọng nói nhỏ vừa đủ nghe vang lên trong khi cô vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Giấc ngủ đối với tôi rất quan trọng, ngoài để nghỉ ngơi ra thì đôi với tôi lúc ngủ chính là lúc giải thoát tạm thời, tôi sẽ đến một nơi khác, ở đó tôi không cần phải giết người, không cần phải làm nhiệm vụ, không phải suốt ngày tiếp cận người khác vì một mục đích nào đó. Phiền phức sẽ không đến với tôi, tôi luôn tìm những điều mình muốn nhìn thấy trong lúc ngủ."
Trịnh Vỹ Thần kê hai tay lên đầu, anh nhìn lên trần nhà, không nói gì một lúc lâu, cho đến khi anh thấy cô không động đậy, Trịnh Vỹ Thần cho là Phụng Cơ đã ngủ thì anh mới nói: "Thật ra, nếu cô không muốn thì sẽ không ai có thể ép cô làm chuyện mình không thích. Cô có thể chọn từ bỏ, lúc đó không phải suốt ngày giành lấy sự sống trên sinh mạng của người khác, tôi biết cô chỉ mới tuổi, vẫn chỉ là một cô gái mới lớn, thật ra cô còn thời gian để quay đầu."
Những tưởng sẽ không có hồi âm nhưng ngay sau đó Phụng Cơ xoay người, bắt chước anh cũng gác hai tay lên đầu và nhìn lên trần nhà, hôm nay sao lại khó ngủ vậy nhỉ? Có lẽ là không quen bên cạnh có người, cứ hít thở là mũi lại xộc vào hương bạc hà dịu nhẹ của người đàn ông này.
Phụng Cơ cười nhạt: "Thế giới mà anh lớn lên không giống với tôi, anh có thể không muốn làm những gì mình không thích nhưng tôi thì không. Tôi không thể từ bỏ bởi vì tôi là sát thủ, tôi sinh ra và lớn lên ở Kim Điêu Môn, ở thế giới của tôi, sự lương thiện không đổi lấy được gì hết, tôi và tất cả mọi người ở đó phải giẫm đạp lên cái gọi là lương thiện đó mà sống. Anh có thể cho rằng tôi là một kẻ ngu xuẩn, nhưng giết người chính là phương thức để tôi có thể sinh tồn."
Trịnh Vỹ Thần hơi nghiên đầu, anh nhìn thấy một vẻ chua xót trong ánh mắt của cô. Tự nhiên trong lòng lại cảm thấy không dễ chịu, cô đang tâm sự với anh sao? Cô tin tưởng nên mới nói ra những lời này với anh phải không? Trịnh Vỹ Thần tự hỏi, liệu rằng ngoài mình ra, còn có ai có thể nhìn thấy được bộ dáng tịch mịch kia của Phụng tỷ luôn cao ngạo kia không?
"Em thật sự rất ngu xuẩn, chỉ những người nào có trái tim biết yêu thương thì họ mới có thể thấy được vẻ đẹp của cuộc đời."
Phụng Cơ mỉm cười, không trả lời, cô lưỡng lự một lúc rồi quay sang nhìn Trịnh Vỹ Thần: "Trịnh Vỹ Thần, tại sao anh biết mình bị sợ độ cao mà lại liều mạng chạy lên tầng thượng." - Thật ra cô rất muốn hỏi, vì sao ngay lúc tôi nguy hiểm nhất chính là anh đã bất chấp tính mạng để cứu lấy tôi?
"Vì nếu tôi không chạy lên đó, thì sẽ không còn gì cả."
Cô nghiên đầu đụng phải ánh mắt mị hoặc đầy ấm áp của anh, cô có thể nhìn thấy hình bóng mình trong đó, cô thật sự muốn chạm vào gương mặt anh tuấn kia xem nó có ấm áp như cách mà anh luôn dùng để đối mặt với cô không?
Thấy Phụng Cơ nhìn mình chăm chú, Trịnh Vỹ Thần liền thêm vào: "Nếu tôi không lên đó thì giờ em đã trở về cát bụi, không còn gì cả."
Phụng Cơ bật cười, lườm anh một cái sau đó không nói gì nữa, cô luôn kiệm lời như vậy, Trịnh Vỹ Thần biết rõ nên cả hai cùng im lặng rồi thiếp đi lúc nào không hay. Ở trong giấc mơ luôn tồn tại những gì mình muốn trong thấy, đó chính là sự giải thoát tạm thời, nhưng khi gặp ác mộng thì giấc ngủ đó cũng giống như là một sự dày vò hiển nhiên, hoặc là một đoạn băng nhắc nhở về những bi kịch mà ta từng chứng kiến.
----------... ----------
"Bà chủ, số tiền chúng ta chuyển đi cho nhị thiếu gia đến giờ cậu ấy vẫn chưa hề động tới."
Lôi để xuống bàn bản thông báo mà ngân hàng vừa gửi tới, Trịnh Phần mở ra xem sau đó chau mày khó hiểu, đáng lý ra thì Trịnh Phần phải rút nhanh số tiền đó để chuẩn bị cho việc đấu giá, việc này làm sao có thể lơ là như vậy.
"Nó định làm gì đây?"
Trịnh Vỹ Khang ngồi phía xa xem laptop cũng lên tiếng : "Mẹ không biết chuyện Vỹ Thần muốn thành lập công ty riêng sao? Nghe nói là Tân Trịnh Thị gì đó."
"Tân Trịnh Thị? Nó nói với con sao?"
"Vâng, con vừa liên lạc bên chủ thầu, quả thật Vỹ Thần đăng ký tham gia đấu giá với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị của Tân Trịnh Thị."- Trịnh Vỹ Khang nói rồi đem laptop đến cho Trịnh Phần xem, bà tức giận đập bàn đứng phắt dậy sau đó loạng choạng ngã xuống ghế, Trịnh Vỹ Khang thấy vậy liền hốt hoảng chạy đến đỡ bà.
"Mẹ không sao chứ?"
Trịnh Phần không trả lời, nhịp thở nặng nề hơn, Lôi đem đến một tách trà nóng, Trịnh Vỹ Khang nhận lấy đưa cho Trịnh Phần nhưng bà không nhận lấy, chỉ tức giận nói:
"Nó điên rồi, điên thật rồi, sao không nghĩ đến nếu Trịnh Thị thất bại thì tất cả sẽ sụp đổ, nó đâm sau lưng mẹ mình như vậy, thằng phản bội, tôi đúng là đã nuôi ong tay áo mà."
Trịnh Phần hoàn toàn phẫn nộ, điều này đối với bà không khác gì sự phản bội. Trịnh Vỹ Khang thấy vậy liền vỗ lưng bà, ở bên cạnh chậm rãi nói: "Thật ra Vỹ Thần cũng có chí hướng riêng, cứ để nó đi theo hướng mà nó đã chọn đi mẹ. Thật ra Trịnh Thị đâu chỉ có một người gánh vác, còn có con mà."
"Vỹ Khang, ý con là..."
"Mẹ chuyển bốn triệu đô qua cho con, Trịnh Vỹ Khang sẽ dùng tư cách chủ tịch Trịnh Thị để đi đấu giá, thế nào?"
Trịnh Phần đứng lên, trầm tư một lúc rồi thở dài: "Xem ra chỉ còn cách này."