Như thường lệ mỗi buổi sáng Trịnh Vỹ Thần đều sẽ chuẩn bị điểm tâm trong bếp, có điều hôm nay khi bước vào bếp Phụng Cơ đã bắt đầu cảm thấy không vui khi nhìn thấy có người đã ngồi vào bàn.
Trong bếp, Trịnh Vỹ Thần quay lưng bận rộn thái thịt còn Trương Luyến Tâm yên tĩnh ngồi vào vị trí, thấy Phụng Cơ bước vào cô ta thoáng qua nét sợ hãi rồi cúi gầm mặt xuống.
Phụng Cơ nhíu mày, giọng nói có chút lớn tiếng nhìn cô ta rồi lại nhìn sang anh: “Trịnh Vỹ Thần anh đừng cho rằng anh muốn làm gì cũng được, ai cho anh đem cô ta ra đây?”
“Ngồi xuống ăn đi.”- Trịnh Vỹ Thần cũng ngồi vào vị trí, anh dùng dao chia nhỏ miếng thịt bò ra.
“Anh!”
“Cơ Cơ.”- Trịnh Vỹ Thần nâng mắt nhìn cô, ngữ khí của anh rất ôn hòa, chỉ cần anh dịu dàng gọi cô như thế cũng đủ khiến Phụng Cơ bình tĩnh lại, Trịnh Vỹ Thần nhìn cô: “Học cách khoan dung với người khác đi.”
Phụng Cơ nở nụ cười nhạt, bi ai. Khoan dung? Hai từ này lần đầu cô nghe thấy, nhưng liệu đây có phải là lúc để cô cố chấp không? Cô mệt rồi, hận cũng rất mệt...
Trịnh Vỹ Thần kéo ghế nhìn về phía cô mỉm cười, Phụng Cơ chần chừ một lúc rồi ngồi xuống đối diện Trương Luyến Tâm. Cả buổi ăn Không ai nói với ai lời nào, Trịnh Vỹ Thần đem phần thịt bò đã cắt ra đẩy về phía cô, bao trùm xung quanh là bầu không khí tĩnh mịch đến dị thường.
Sau khi ăn, Trịnh Vỹ Thần đưa Trương Luyến Tâm ra sofa ngồi rồi đưa mắt quay sang nhìn Phụng Cơ, anh bước tới đứng cạnh cô một lúc, anh nghĩ cô sẽ trách anh vì tự tiện đưa Trương Luyến Tâm ra khỏi phòng, anh biết mục đích Phụng Cơ nhốt cô ta trong căn phòng toàn màu trắng đầy bức bách đó thứ nhất là muốn dằn vặt tâm lý của cô ta thứ hai là không muốn Trương Luyến Tâm nghĩ quẩn, Trịnh Vỹ Thần đã quan sát căn phòng đó vài ngày này, anh phát hiện có máy camera giám sát, chắc chắn thuộc hạ của Phụng Cơ luôn để mọi động thái của Trương Luyến Tâm trong tầm mắt.
Nhưng hôm nay anh muốn giu Trương Luyến Tâm giải thoát đồng thời cũng muốn giúp cô từ từ quay lại bản chất thật sự của mình, anh muốn cô đơn thuần là cô gái tuổi bình thường. Nhưng Phụng Cơ bây giờ quá mức tĩnh lặng, khiến anh khó hiểu.
Đột nhiên Phụng Cơ lên tiếng.
“Còn nhớ câu chuyện vịt và rồng của tôi không? Là thật đấy, vịt chính là tôi rồng cũng là tôi. Vịt con lúc đầu luôn muốn hóa thành thiên nga, tôi cũng vậy... từ nhỏ, từ lúc ý thức được mình đang sinh tồn ở đâu thì tôi đã được dạy rằng thế giới này xấu xa ra sao, nghiệt ngã thế nào, lòng dạ con người là thứ còn đáng sợ hơn cả quỷ thần. Nhưng tôi không tin điều đó, vì ít ra bên cạnh tôi còn có một Hà Tư Dĩnh.”- Phụng Cơ nhìn Trịnh Vỹ Thần chậm rãi nói từng chữ một.
Anh đứng cạnh nghiêm túc nhìn cô, im lặng...Trịnh Vỹ Thần biết đây là lần đầu tiên cô nói ra câu chuyện luôn khiến mình dằn vặt. Nhìn bộ dáng bi thương đến yếu ớt của cô anh cảm thấy rất đau lòng, chỉ muốn bước lên ôm lấy cô mà thôi.
Phụng Cơ, tôi luôn chờ một ngày em đủ can đảm để nói ra mọi chuyện, đủ dũng khí đối mặt với vết thương của mình.
Phụng Cơ thở dài, hơi thở cũng có chút run rẩy: “Tư Dĩnh vừa là anh trai, vừa là người tôi thích, bất cứ lúc nào anh ấy đều đứng ra bảo vệ tôi, anh ấy đối tốt với tôi đến nỗi tôi đã gần như muốn được gả cho anh ấy, nói ra thì có chút buồn cười nhưng thật sự lúc đó tôi đã nghĩ như vậy. Mọi chuyện ngày hôm nay sẽ không xảy ra nếu cô ta không xuất hiện.”- Cô nhìn Trương Luyến Tâm đang ngây ngốc ngồi ở sofa lẩm nhẩm bài hát.
“Từ lần đầu tiên Tư Dĩnh cứu Trương Luyến Tâm ở hội chợ, anh ấy hình như rất nhớ về cô ta, anh ấy cũng không quan tâm tôi như lúc trước nữa...”
Trương Luyến Tâm vốn dĩ là con gái họ Trương giàu có, quyền lực bật nhì thành phố, Tư Dĩnh không dám mơ mộng nhiều nhưng hình như suy nghĩ này không do anh điều khiển. Lần thứ hai gặp lại Trương Luyến Tâm đã khiến Tư Dĩnh hoàn toàn mất hồn, anh bắt đầu chểnh mảng nhiệm vụ, bỏ bê tổ chức khiến Nguyễn Long Tuyết để tâm tới chuyện này. Sau một thời gian, Trương Luyến Tâm và Hà Tư Dĩnh ngày càng thân mật hơn, cho đến khi...
Ánh mắt Phụng Cơ đột ngột ẩn lên tia tàn nhẫn, ngữ khí lạnh lẽo như muốn đâm thủng một sinh mạng: “Cho đến khi ba con tiện nhân kia biết đến chuyện này, luật lệ của nhà họ Trương là rể phải môn đăng hộ đối, bọn chúng vì muốn chiếm lấy sản nghiệp muốn loại bỏ đi trở ngại lớn nhất là Trương Luyến Tâm nên cố tình giả mạo hẹn Tư Dĩnh và Trương Luyến Tâm cùng một địa điểm để lão già Trương Sa có thể bắt quả tang. Nhưng cuối cùng nhà kho đó phát nổ, tôi chạy tới đó không kịp, tôi chỉ thấy trong đám lửa lớn Tư Dĩnh đã liều mạng che chắn cho cô ta, anh ấy cố hết sức đẩy cô ta ra khỏi đám cháy, anh ấy, anh ấy...”
Nhìn thấy vẻ mặt cô càng lúc càng tệ, Trịnh Vỹ Thần nhịn không được bước lên ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô.
“Đừng nói nữa, tôi hiểu rồi.”
Hóa ra đây không chỉ là nỗi đau mà còn là ám ảnh tâm lý, nếu không sao lúc nhắc đến chuyện này tâm trạng của cô không hẳn là đau lòng, mà Trịnh Vỹ Thần chỉ nhìn thấy được, sự hoảng sợ, kinh hoảng và ám ảnh.
Một người đứng nhìn người thân của mình bị bom nổ chết trước mặt mình, dù có tâm lý mạnh mẽ thế nào đi nữa, chắc gì không để lại một ám ảnh. Mà Phụng Cơ trước giờ luôn đem ám ảnh này ra dằn vặt mình, cô mặc nhiên đem nó trở thành thù hận để có thể giải tỏa sự bất lực trong lòng. Cô muốn mình trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ rồi thì cô có thể bảo vệ người mình yêu thương.
Phụng Cơ lắc đầu, giọng nói run rẫy: “Tôi muốn nói ra, ít nhất...”- Phụng Cơ ngẩn đầu, không hề phản kháng mà mặc kệ để anh ôm cô: “Trịnh Vỹ Thần, tôi cảm thấy anh là người thích hợp để tôi có thể kể ra chuyện này.”
Thật ra hai năm nay cô rất mệt, hóa ra hận cũng không vui vẻ gì, cô chỉ chờ một ngày mình có thể bước ra được cái cuộc sống tanh máu này.
“Lúc đó chủ thượng đã nói toàn bộ mọi việc với tôi, bà nói chính nhà họ Trương bày mưu hãm hại Tư Dĩnh vì vậy tôi mới giết từng người một trong số bọn họ. Đầu tiên tôi bắt Trương Luyến Tâm, tôi không giết cô ta là vì đã hứa với Tư Dĩnh, tiếp theo là Trương Thanh Thanh, cô ta thích ăn chơi, thích hút chích được thôi trong giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi đã cho cô ta toại nguyện, cuối cùng Trương Thanh Thanh chết vì dùng thuốc lắc quá liều, hoàn toàn là một tai nạn.”
Năm đó cũng là lần đầu cô giết người, cảm giác rất khủng hoảng.
Trịnh Vỹ Thần kinh sợ không phải vì cách thức cô dùng để giết người bởi anh cũng từng chứng kiến không biết bao nhiêu về lòng dạ con người, nhưng anh kinh sợ là vì thái độ lạnh lùng ẩn giấu sự bất lực của cô.
“Có thật là vì Hà Tư Dĩnh nên em mới không giết Trương Luyến Tâm? Hay là trên thực tế em vốn hiểu rõ Trương Luyến Tâm không đáng chết, cô ta yêu Hà Tư Dĩnh mà Hà Tư Dĩnh cũng có tình cảm với cô ta.”
“Không phải.”- Phụng Cơ có chút nóng nảy trả lời: “Cô ta quả thật không đáng chết nhưng Tư Dĩnh không yêu cô ta, anh đừng nói bậy.”
Trịnh Vỹ Thần cười khổ, vẫn là thái độ u mê này, Hà Tư Dĩnh ơi Hà Tư Dĩnh, trong giây phút cuối cùng cậu vẫn không nói với Phụng Cơ rằng cậu yêu ai, cậu cho cô ấy hy vọng rồi lại gián tiếp biến cô ấy thành sát thủ giết người không chớp mắt. Tuy tôi không phải cậu, nhưng tôi biết tâm tư cậu vốn dĩ không thuộc về Phụng Cơ, chỉ đáng tiếc cô gái này đối với chuyện này vẫn cố chấp không thừa nhận.
Thật khiến người khác vừa đau xót vừa tức giận.
Phụng Cơ thấy anh im lặng thì nói tiếp: “Tiếp theo đó là Trương Duệ Tiết, tôi vốn là định năm sau mới giết cô ta, nhưng do bản thân cô ta quá hấp tấp, buổi trưa hôm Trương Thanh Thanh xảy ra chuyện cô ta liền sáp nhập cổ phần của Trương Thanh Thanh vào cổ phần của mình, điều này làm tôi có cảm giác như tôi vừa giúp con tiện nhân đó một việc lớn vậy. Trương Duệ Tiết thích bơi lội, được rồi tôi sẽ cho cô ta toại nguyện, tôi chỉ cần giở một chút thủ đoạn trong đồ uống của cô ta, lúc cô ta bơi lội sẽ đột ngột đột quỵ, chết do tai nạn. Vậy là trong ngày tháng của một năm, Trương gia xảy ra hai vụ tai nạn rất hợp lý.”
Ba chữ cuối cùng được cô thốt ra một cách chậm rãi, Phụng Cơ nâng mắt, cả người hơi dịch ra xa một chút nhìn Trịnh Vỹ Thần: “Không phải anh chơi thân với cảnh sát sao? Không phải anh vẫn luôn tò mò về chuyện án mạng tháng sao? Tôi cho anh biết hết rồi, anh định làm gì tiếp theo? Kêu cảnh sát bắt tôi?”
Trịnh Vỹ Thần nheo mày trở về bộ dáng cà lơ phất phơ, anh lui ra sau rồi ngồi lên bàn ăn đối diện cô, ngữ khí ôn hòa: “Em sợ à?”
Phụng Cơ bật cười nhưng giọng không hè lộ rõ sự vui vẻ: “Anh biết không, chỉ bằng ba chữ đó của anh đã khiến tôi muốn phi dao rồi.”
Trịnh Vỹ Thần thu lại nụ cười, anh bước lên gần cô, đương lúc Phụng Cơ không đề phòng thì anh đã nhấn người xuống, hai tay chống lên bếp, gương mặt cận mặt cô, âm thanh tà mị: “Tôi đã từng nói, em là một sự tồn tại đặc biệt, vì vậy ngoại trừ tôi, người khác muốn tổn thương em e là một chuyện rất khó.”
“Cơ Cơ, em là sát thủ ắt hẳn sẽ biết xã hội vốn dĩ có những chuyện không nằm trong phạm vi của cảnh sát, huống hồ Kim Điêu Môn mỗi năm cũng cung phụng không ít cho ngài cảnh sát trưởng Anselme, cho dù tôi bắt em giao cho cảnh sát thì có cho vàng bọn họ cũng không dám làm gì em.”
Phụng Cơ im lặng có chút bối rối giơ tay muốn đẩy anh ra như anh lại cúi người càng áp sát cô hơn, mặt anh cọ cọ vào gương mặt nhỏ của cô, giọng nói đầy mê hoặt: “Cơ Cơ, trong một tháng này em phải nghe lời tôi, quan tâm đến tôi, nhìn về phía tôi, tôi sẽ không làm khó dễ mà giao Khóa Kim Cương cho em.”
...
“Phu nhân, bà tìm gì thế?”- Lôi vừa bước vào thì kinh hoảng nhìn căn phòng bị Trịnh Phần bới tung cả lên, đồ trên kệ sách cũng rơi xuống, chiếc máy laptop thường dùng cũng bị bà tháo tung các vi mạch ra.
Trịnh Phần không trả lời, tiếp tục tìm kiếm, quay qua quay lại một lúc, trên gương mặt hiền từ dần mất bình tĩnh, bà tức giận hét lên rồi cầm chiếc laptop quăn mạnh về phía vách tường khiến nó vỡ tung tóe.
“Phu nhân, có chuyện gì vậy? Đừng kích động coi chừng bệnh tình bộc phát.”- Lôi nóng ruột bước lên đỡ bà, người bị bệnh tim đặc biệt là suy tim thì không nên kích động.
“Tránh ra, cút ra ngoài!”- Trịnh Phần hất tay Lôi, hét lớn.
“Phu nhân bà...”
Lôi im lặng lui ra sau vài bước rồi đi ra ngoài. Trịnh Phần mệt mỏi ngồi xuống ghế, quá kinh khủng...
Vừa rồi lúc bước vào phòng bà đã nhìn thấy, trên tường, trên cửa, trên kệ sách thậm chí máy tính cũng bị hack. Mà nội dung toàn là hình ảnh về vụ thảm sát trong tù của bác trai, những bức ảnh nude của bà, trong ảnh là một khung cảnh kích tình, bà và người đó trần như nhộng quấn lấy nhau...
Trịnh Phần vò đầu, đầy đều là chuyện ở quá khứ, bà rất muốn hét lên, rất muốn đi tìm chị ấy.
“Nguyễn Long Tuyết, chị muốn làm gì?”