Nghe thế trong đầu Khương Vệ lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, cảnh giác nhìn Lộ Mã Lực, không biết vị này muốn chơi trò gì đây.
Chủ tịch Khương có thể chê trách? Cũng giống con ông trợn tròn mắt chờ câu kế của Lộ Mã Lực.
Mã Lực nhìn hai cha con tròn mắt cười nói: “Trọng tâm tập đoàn chúng cháu hiện giờ chuyển hướng về thành thị loại , gần đây mới lấy hai mảnh đất liền nhau trong khu vực nội thành mới. Trong đó một mảnh muốn làm thành nhà ở để bán, đã sắp tới giai đoạn kết thúc, bởi vì hướng tới thị trường cấp cao, cho nên chọn dùng kiến trúc sư Đức. Không biết chủ tịch Khương có ý hợp tác hay không?”
Hiện tại chủ tịch Khương đã coi Mã Lực quả thực là thần tài. Nghe thế lập tức cười đến mặt mày hớn hở: “Nếu là công trình của cậu, tôi khẳng định sẽ giảm tới giá thấp nhất, coi như giúp cậu, thế nào?”
Mã Lực cười nói: “Cảm ơn chủ tịch Khương, sau này nghiệp vụ giữa chúng ta khẳng định tới tấp, con người cháu đối với cộng sự rất soi mói, không bằng để Khương Vệ phụ trách công việc phân bổ này đi!”
Lần này Khương Vệ nhanh tay lẹ mắt, thừa dịp bố già chưa mở miệng liền giành nói trước: “Cái đó tổng giám đốc Lộ, anh quá đề cao tôi rồi. Nhưng mà tôi gần đây có việc quan trọng muốn làm, chỉ sợ nhất thời không giành được thời gian để…”
Lão Khương còn không biết con trai mình sao? Có chuyện gì quan trọng chớ? Chỉ là làm trò trước mặt người ngoài thôi, cũng không muốn lật tẩy con trai, đành phải hàm hồ nói, sẽ phái quản lý chuyên nguyện phụ trách hạng mục này.
Tổng giám đốc Lộ nghe xong, cũng không nói gì, nhưng có thể thoáng nhìn ra vẻ không hài lòng, chờ ổn định lại tâm tình, cũng không lưu lại lâu, chỉ nói nếu đã như thế, vậy lại cân nhắc.
Chờ cơm trưa kết thúc, liền mượn cớ còn có công việc chớp mắt cáo từ.
Đưa tiễn thần tài xong, lão Khương xoay người kéo hỏi con trai con mẹ nó giả bộ cái gì? Có nghiệp vụ gì khiến mày lao tâm lao phế hả?
Khương Vệ vội vàng nói những lời đã luyện một ngày ra, ý trọng tâm chính là muốn đi Đức đào tạo thêm, chăm chỉ học tập, ngày ngày hướng về phía trước.
Lão Khương thở dài nói: “Con trai à, không phải là cha tiếc tiền, con thật sự không phải loại đọc sách! Hiện tại cơ hội tốt như vậy bày ra trước mắt con, Lộ Dao đó! Con trai, con muốn lấy cô ấy, cha còn sầu cái gì? Có chỗ dựa vững chắc như vậy lại không dựa, con đi Đức làm cái gì chứ!”
Khương Vệ cũng nóng nảy: “Cha, người đừng nghe Lộ Mã Lực kia lừa gạt, Lộ Dao cha cũng không phải chưa từng gặp qua, cô ta có thể coi trọng con sao? Trong mắt cô ta làm gì có con.”
Cha Khương nghĩ lại dáng vẻ tinh anh xã hội của Lộ Dao, con trai ngốc nhà mình thật đúng là không bằng được người ta, hơi thở dài, con trai nói cũng đúng, nàng dâu như vậy chuẩn bị tiến vào cửa, không chịu khuất phục cũng là việc lớn đây.
“Thật đáng tiếc, có điều… con gái nhà người ta con không động đến, vậy công trình kia nhất định phải giữ cho cha.”
“Thế nhưng cha, chuyện con đi Đức…”
Lão Khương trừng mắt: “Chờ cha chết, mày lên trời cũng không ai quản! Bây giờ thành thành thật thật ở trên địa cầu cho cha đi!”
Sau khi bị cha mình một búa đóng đinh, Khương Vệ uể oải rời khỏi công ty, đi xuống bãi đỗ xe ngầm, tựa trên cửa xe mình, rút di động ra gọi vội cho Hàn Dục.
Sau khi Khương Vệ nói tình hình cụ thể, Hàn Dục bên kia cũng trầm mặc hồi lâu.
“Hàn Dục, em không muốn xa anh… Nếu không anh đừng đi Đức…”
Lời ra khỏi miệng, Khương Vệ liền hối hận, vị trong lòng mình này, cũng không phải vật trong ao (chỉ người không có hoài bão lớn), lần này đi du học đã dày công chuẩn bị rất lâu, mà câu yêu cầu bốc đồng vừa nãy của mình có bao nhiêu không hợp chứ? Nói vậy lúc này trong lòng Hàn Dục chắc hẳn lúng túng.
Đang muốn nói thêm gì đó, bên kia Hàn Dục đã lên tiếng: “Tôi cho dù đi Đức, cũng không có gì đáng ngại, tiền vé máy bay đi đi về về, với tôi mà nói cũng không phải vấn đề, nếu thật sự không được, hàng tháng tôi về thăm em một lần. Cha em đã không cho em đi, vậy đừng nghĩ nhiều, buổi tối em qua chỗ tôi, an ủi ông chủ của tôi.”
Khương Vệ ghét suy nghĩ chuyện quá phức tạp, nếu Hàn Dục đã đưa ra cách giải quyết, tuy trong lòng phảng phất đối với việc một tháng chỉ có thể gặp một lần hơi bất mãn, nhưng đối với việc “an ủi” ban đêm lại tràn đầy chờ mong.
“Vậy đêm nay anh để em ở mặt trên nhé!” Khương Vệ cảm thấy mình rất đàn ông, dựa vào cái gì chung quy bị y đặt ở phía dưới? Ngấp nghé muốn chủ động đã không phải ngày một ngày hai, thừa dịp Hàn Dục không có thời gian nói, lập tức chộp lấy thời cơ đưa ra yêu cầu không an phận.
Đầu bên kia điện thoại hơi ngừng một chút, rồi truyền tới tiếng cười âm trầm: “Được, buổi tối em chờ đấy!”
Một ngày không quá tốt đẹp cuối cùng cũng có hy vọng, thoải mái cần phần thưởng trong tay, Khương Vệ khấp khởi ngắt điện thoại, xoay người đang muốn mở cửa xe, lại sợ đến hét to “Aaa” một tiếng.
Không biết tự lúc nào, Lộ Mã Lực đáng lẽ đã rời đi đang dựa vào bên kia xe, cười mỉm nhìn mình.
Bãi đỗ xe rất yên tĩnh, âm lượng di động Khương Vệ cũng đủ lớn. Không biết cuộc trò chuyện triền miên vừa nãy, vị tổng giám đốc Lộ này nghe được bao nhiêu.