Mẹ Khương vừa nghe, lập tức tỉnh táo tinh thần: “Người què kia là ai vậy? Có thể khiến Lộ Mã Lực động mông rời khỏi ổ tiền của gã, không dễ dàng nha!”
Cha Khương nhếch miệng nói: “Ai biết, nói không chừng là người từng bị gã đùa giỡn, bây giờ bị người ta lừa gạt đi? Hiện tại các công ty bất động sản đều nhìn chằm chằm con thuyền lớn Khang Hoa của bọn họ. Thay đổi không tốt sẽ rách thuyền rồi chìm xuống đáy đấy!”
Hàn Dục không nói ra, gắp một cọng rau cần vào miệng nhai.
Khương Vệ liếc mắt lia nhanh xong liền hơi sửng sốt, cách ăn của Hàn Dục còn cậu ấm hơn cậu, ngoại trừ rất soi mói tay nghề nấu nướng, rau cần cũng là một trong những món y vô cùng ghét. Nhưng vừa nãy anh bạn nhai rau cần xào miến lại như ăn thịt bò khô, không biết lúc này trong đầu y đang cân nhắc cái gì đây!
Sau khi bữa tiệc gia đình kết thúc, Hàn Dục ấy thế mà không có ý muốn đi, nhìn Khương Vệ súc miệng, y liền huých nhẹ Khương Vệ sang một bên, mở tủ để vật dụng trong toilet, lấy một bộ bàn chải, cốc nước đã dùng qua rồi bắt đầu đánh răng. Khương Vệ lười tranh giành với y, liền quay về phòng nằm. Lúc này Hàn Dục lại xe chạy đường quen đi tới phòng Khương Vệ. Sau khi cởi áo, liền mở tủ quần áo của Khương Vệ, thay một cái quần cộc rồi nhàn nhã tựa ở đầu giường, kề sát Khương Vệ xem TV.
Khương Vệ trợn tròn mắt, cũng quá nhập gia tuỳ tục đi!
Sau khi cậu đi làm, liền dọn ra ngoài ở. Dù cha mẹ lưu lại phòng cho cậu ở đây, nhưng không có mấy bộ quần áo, cái quần lót CK kia căn bản không phải của cậu. Xem ra Hàn Dục đã ở Khương gia không chỉ một buổi tối.
“Cha mẹ ta đều đang ở trong phòng khách xem TV đấy, mi có ý gì?”
Hàn Dục xoay người đặt Khương Vệ dưới thân, dùng mũi ngửi mùi kem đánh răng vị trà xanh thoang thoảng trong miệng Khương Vệ.
“Thật thơm, mùi của vợ đúng là dễ ngửi.” Nói xong miệng liền phụ hoạ, không chút khách khí hôn. Khương Vệ bất mãn giật giật tóc Hàn Dục.
“Đừng giật, đau là tôi kêu lên đấy! Lúc làm mẹ em sẽ nghe được!”
Nếu không trong lịch sử cận đại sao Trung Quốc lại bị kiềm chế thế chứ? Ở ngay trong nhà mình còn không có sức chống lại sự xâm lấn của cường quốc, thật sự là vô cùng nhục nhã!
Khi thấy Hàn Dục ấy thế mà lôi ra một bộ áo mưa Durex từ trong tủ đầu giường của mình, Khương Vệ thật muốn “Hổ môn tiêu yên” (chỉ sự kiện tập trung tiêu huỷ thuốc phiện ở Quảng Đông, sau trở thành ngòi nổ khơi mào chiến tranh thuốc phiện lần thứ nhất), đem tên đại lưu manh trên người mình và bộ bảo hiểm, đốt sạch.
Khương Vệ rất nhanh đã bị lột thành trứng gà luộc, miếng thịt trắng nõn chờ người hưởng dụng.
Sợ mình phát ra âm thanh, khi Khương Vệ tách rộng hai chân ra, còn cố ý cắn góc chăn. Dáng vẻ hơi híp mắt kiềm chế quả thật khiến máu người ta sôi sục.
Hàn Dục dũng sĩ như vậy, nhưng lại không vội vàng, Khương Vệ ở dưới thật muốn nuốt cây bông.
Cha mẹ ở ngay ngoài phòng khách, chỉ cách một vách tường, tần suất của Hàn Dục có chút mau, mình thì bị húc đến trời đất rung chuyển, bên tai đều là tiếng mạch máu chảy mạnh, cũng không biết cái giường gỗ lim này của mình có phát ra tiếng “kẽo kẹt” hay không.
“Khương Vệ… Khương Vệ, cục cưng, vợ yêu…” Hàn Dục vừa động vừa ở bên tai Khương Vệ gọi một tiếng như vậy, giọng nói kia được bọc nhiệt khí, giống như đầu lưỡi ẩm ướt chui vào trong tai trêu chọc màng tai.
Khương Vệ cảm thấy cái Hàn Dục làm bây giờ không phải là thể xác mình, mà là linh hồn, mỗi tế bào, mỗi sợi lông trên người cậu đều có dấu vết của Hàn Dục.
Cuối cùng Khương Vệ buông góc chăn, tiếng nghẹn ngào phát ra cũng rất nhanh bị môi lưỡi Hàn Dục nuốt vào. Khi Khương Vệ rốt cuộc co người lại, làm bẩn tấm chăn dưới thân, cậu biết mình yêu người đàn ông bá đạo này, tuy rằng lần nọ cùng với Lộ Mã Lực cũng đạt tới khoái lạc, nhưng chỉ là sự đáp lại máy móc của cơ thể, căn bản không có cảm giác run rẩy cả người đều bị chọc thủng này.
Thế nhưng vì sao lúc này mình được Hàn Dục ôm vào lòng, làm chuyện tình thân mật nhất lại vẫn cảm thấy tịch mịch chứ?
Khoé mắt lại bắt đầu chứa đầy lệ: “Ta không phải vợ mi! Đầu óc ta không tốt, không có tiếng nói chung với mi. Mi muốn bán ta cũng được, khỏi cần trông cậy ta kiếm tiền cho mi! Ta… ta không phải mấy bà mẹ, giới tính của ông đây cũng có thể làm chủ gia đình!”
Hàn Dục im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết tâm nói: “Sau này đều nghe lời em, trong nhà mua giường gì, thêm đồ gì chỉ cần em nói một câu, bất kể sứt mẻ xấu xí thế nào, tôi đều làm theo, đảm bảo em sẽ có uy phong được làm chủ gia đình!”
Khương Vệ đang thổi nước mũi sầu não, nghe Hàn Dục cam đoan như vậy, tức đến phế quản cũng muốn nổ tung. Đàm phán với cường quốc đều là điều khoản nhục mất nước, ông Mao đã nói, ‘thương can tử lý xuất chính quyền’. Người ta bây giờ đã là người nhiều tiền khí thế bất phàm, không phải chó nhà có tang dựa vào tiền tiêu vặt cứu tế của mình ngày xưa nữa. Mình thế mà lại không biết tự lượng sức kêu gào chủ gia đình gì đó? Quả đúng là truyện tiếu lâm của thời đại.
Khương Vệ đẩy y ra, mặc áo tắm đi tắm rửa. Hàn Dục vẫn dính sát lấy cậu. Nửa đêm, hai ông bà ở ngoài phòng khách sớm đã về phòng nghỉ ngơi, trong phòng khách tối đen như mực, Hàn Dục vẫn để trần cái mông, ngay cả bao cũng chưa lột xuống, cùng Khương Vệ đi về phía nhà tắm, định bụng lại một phen uyên ương dục!
Đột nhiên đèn phòng khách “tách” cái sáng choang. Lão Khương mặc đồ ngủ, trợn mắt hà mồm nhìn Hàn Dục để trần cái mông cùng con trai chơi điệu Tango đêm khuya, nhất là do cái bao trên thứ rũ xuống giữa hai chân Hàn Dục, khuôn mặt già nua nhất thời biến thành màu gan lợn.
“Hai đứa chúng mày! Cút ra ngoài ngay cho tao!”
Không thể trách lão Khương nổi trận lôi đình. Trong nhận thức của ông, “con trai chơi giai” và “bị giai chơi”, kém nhau xa lắm!
Lão Khương sau khi nghe nói con trai bao dưỡng Hàn Dục, liền chắc mẩm cho rằng, giữa hai người hẳn là con trai mình đi cầm thú người ta.
Tận sâu trong nội tâm ông cụ đối với thanh niên đầy triển vọng Hàn Dục này, còn tương đối áy náy.
Một đứa nhỏ có tiền đồ đó! Nếu không bị con trai mình ngắm trúng, tiếp đó bao dưỡng, vậy có bao nhiêu cô gái tranh nhau vỡ đầu chứ?
Nhưng không ngờ, thế mà lại là con trai để người ta chơi đùa. Nào có chuyện đuổi theo tìm người thượng chứ! Đây không phải là ti tiện sao?
Ông lão lại càng giận, trong đêm đá hai đứa ra ngoài.
Khương Vệ cũng xấu hổ khôn tả, mặc quần áo xong, liền kéo Hàn Dục chạy trối chết.
Thế là từ khoảnh khắc ra khỏi nhà, Khương Vệ hận không thể mắng Hàn Dục đến nằm đơ trên mặt đất. Nếu không phải y vô lại chít chít muốn rửa dã điểu gì gì, sao có thể để cha thấy một màn sinh mãnh như vậy được? Cũng chả biết mạch máu não của bố già có tốt không nữa? Đừng bị cái thứ bẩn bọc áo mưa gì đó của Hàn Dục làm nứt toác đến xuất huyết não là được.
Ngay khi hai người tới bãi đỗ xe lấy xe, Khương Vệ chợt sợ đến hét to “Oaaa” một tiếng.
Chỉ thấy một bóng người bên cạnh xe lén vụt qua.
Hàn Dục vội vàng kéo Khương Vệ ra phía sau.
“Ai!”
Bóng đen kia đầu tiên là rụt lại một chút, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh Hàn, là em!”
Khương Vệ trốn phía sau Hàn Dục, mắt sắc phát hiện, bóng dáng xuất hiện kia, bước đi hơi mở, chân hơi bị lệch.