Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê

chương 229

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một câu nói đơn giản, hoàn toàn lộ bộ mặt thật của Hà Hoan: Không có chút bản lĩnh, muốn thì lại rất nhiều, loại người này không hiểu được mất, đáng đời bị người lợi dụng.

Tuy rằng tình cha con không nên vứt bỏ, nhưng trong cảnh khốn cùng, có những quan hệ không đáng, thì phải có được có mất.

"Được, mình biết rồi. A Tô, anh đưa cô ấy xuống đi!"

Ngữ khí của Úy Ương đột nhiên trở nên rất lạnh lùng.

"Rõ."

Tô Triết quay đầu túm một nhát vạt sau của Hà Hoan xong đem ra ngoài, không để cô ta lại nói thêm câu gì nữa.

"Ài, Úy Ương, Úy Ương, cậu rốt cuộc giúp hay không giúp mình a.. Úy Ương.."

Âm thanh của Hà Hoan ngày càng xa.

Úy Ương rơi vào trầm mặc.

Quyền Trân bên cạnh chống tay trên má, trầm mặc một lúc lâu xong mới đẩy đẩy Úy Ương, ánh mắt thâm sâu hỏi: "Úy Ương, cậu không phải là muốn giúp Hà Hoan cứu cả nhà bọn họ đấy chứ!"

Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ cảm thấy đây là cách nghĩ quá điên cuồng, nhưng hiện tại, cô lại cảm thấy bạn học Úy Ương này, trên người có một cỗ năng lượng thần kỳ, hoàn toàn có thể làm chuyện mà cô thấy gần như là không thể hoàn thành được.

Giống như hiện tại, bên cạnh cô xuất hiện một tùy tùng không thể tưởng tượng vậy.

"Cậu có biết cha của Hà Hoan là làm cái gì không?"

Úy Ương không đáp mà hỏi lại.

"Không biết. Mình với Hà Hoan mới học cùng chưa được một năm, chưa bao giờ thấy cha mẹ cô ta tới trường bao giờ, họp phụ huynh thì phụ huynh cô ta luôn vắng họp."

Từ điểm này có thể thấy, cảnh ngộ của Hà Hoan đích thực thảm hơn các cô.

Ít nhất cô với Úy Ương còn có phụ huynh tới họp phụ huynh - Cha cô dù có bận, họp phụ huynh vẫn sẽ tới.

"Một kẻ vô lại hoành hành thôn xóm, không chuyện ác nào không làm. Nếu mình có một người cha như thế, sớm đã đoạn tuyệt với hắn rồi. Nhưng Hà Hoan lại vẫn muốn dựa vào tiền bố thí của cha để duy trì cuộc sống." Úy Ương hừ một tiếng, đưa ra kết luận: "Cha cô ta không cứu được, cô ta cũng không cứu nổi nữa."

"Ồ.. Cậu.. Sao cậu biết rõ như thế, không phải là âm thầm điều tra cô ta đấy chứ?"

Quyền Trân ánh mắt sáng quắc, nói toạc ra, vừa nãy Hà Hoan nói nhiều như thế, cô kinh ngạc vô cùng, nhưng biểu cảm của Úy Ương rất bình tĩnh, dường như sớm đã biết rồi.

"Đúng, mình điều tra rồi.." Úy Ương đáp đến thản nhiên, "Lúc trước, mình từng nói với cậu, mỗi lần thi mình đều sẽ cố ý làm không ra gì, nguyên nhân là: Mình bị người uy hiếp.."

Theo đó, cô đem chuyện xảy ra lúc tuổi, cùng với những bức thư nặc danh sau này từng cái từng cái toàn bộ nói hết ra.

Quyền Trân cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới Úy Ương cư nhiên gặp phải sự tình ly kỳ quỷ dị như thế, khó trách lúc trước cô ấy sợ này sợ kia.

Ân, lạ quá, bây giờ sao cô ấy không sợ nữa thế?

Nguyên nhân là vì cái người tên Tô Triết này đang âm thầm giúp cô ấy sao?

"Vu oan hãm hại ở phòng thể dục, chính là kẻ kia an bài, vẫn may mình có phòng bị, không để hắn thực hiện được."

"Đoạn thời gian gần đây, mình luôn âm thầm nghĩ khẳng định hắn có chiêu sau, kết quả lâu như thế cũng không có động tĩnh, vừa động cái liền tới một cái chiêu lớn.

" Hôm chủ nhật đó, mình liền buồn bực, sao Hà Hoan đột nhiên đề nghị đi tới trường, nói là muốn đi phòng nhảy lấy đồ..

"Nghĩ mà xem a, ngày hôm sau liền là thứ hai, cô ta đại thể có thể hôm sau đi lấy, lại nhất quyết hôm đó đi là vì cái gì? May mà mình để ý, không có một mình ở cùng cô ta. Cô ta đi phòng nhảy lấy đồ, mình lấy cớ đau bụng, đi nhà vệ sinh trong thư viện."

Phòng nhảy chính là ở tầng hai của phòng thể dục. Hà Hoan là phó đội trưởng của đội nhảy trong trường, có chìa khóa bên đó. Thường đi bên đó luyện nhảy. Nói ví dụ, cô ta thời gian gần đây thường bớt thời gian luyện tập vũ đạo liên hoan cuối kỳ, sẽ rơi đồ vật, cái lý do này cũng nói ra được. "

" Đúng là quá âm hiểm. "Quyền Trân khẽ kêu một tiếng," Nếu cậu không dừng ở trong thư viện mấy phút như thế, thật đúng là có lý nói cũng không lại rồi.. "

Úy Ương cười cười, không nói ngoài ra cô còn có nhân chứng. Bất quá, lời này, cô không nói.

Có những chuyện, càng nói càng phức tạp, không bằng không nói.

" Ài, Úy Ương, nếu không đem chuyện này nói với thầy Lôi? "Quyền Trân chợt nghĩ tới chuyện này," Nếu có một thầy giáo có thể có lực, chuyện này điều tra ra sẽ dễ dàng hơn. "

" Tạm thời không cần, chỉ dựa vào lời phiến diện của Hà Hoan, không đủ để tin. "

" Lại nói, La Lạc Lạc kia, cha cô ta tuy rằng là người làm quan, mẹ cũng là người mở công ty, so với người thường, gia cảnh là không tầm thường, nhưng là với những hào môn quý tộc chân chính so sánh, thực ra nhỏ không đáng nói. "

" Người với người a, chỉ có so sánh rồi mới biết sai biệt. Rễ cỏ với tiểu tư sản, tiểu tư sản với trung lưu, trung lưu với quý tộc, quý tộc với quyền quý cấp cao, trong này có quá nhiều sai biệt, La gia cao nhất tính là gia đình giai cấp trung lưu. "

Úy Ương đem khoảng cách giai cấp giữa người với người phân chia tương đối tỉ mỉ.

" Lại nói chú Nguyên Chiêu của La Lạc Lạc kia, tuy là xã hội đen, bất quá cũng chính là một tên xã hội đen có tên tuổi nhỏ.

"Mình cảm thấy, bọn họ không đủ phân lượng có thể điều khiển thầy Nghiêm vì bọn họ mà làm việc."

"La Lạc Lạc hẳn là một con rối, cái tên gọi là Nguyên Chiêu, nhiều nhất cũng là chỉ là chân chạy. Chuyện này khẳng định có nội tình khác nữa."

Vừa nãy một hồi phân tích, cô đã có kết luận.

Quyền Trân nhất thời lộ ra sắc mặt kinh ngạc: "Cậu là nói, La Lạc Lạc với Nguyên Chiêu sau lưng còn có người?"

"Đúng. Hình tượng của kẻ kia hẳn là so với La Lạc Lạc càng hoàn mỹ, gia cảnh càng tối, lai lịch càng lớn. La Lạc Lạc chỉ là nghe lệnh của hắn mà thôi.."

Giống như Đỗ Việt cũng là chịu tội thay như thế, La Lạc Lạc này cũng thế.

Những người kia không tình nguyện tự động thủ làm bẩn bản thân, chỉ biết sai khiến kẻ khác.

"Trời ạ, rốt cuộc là ai, muốn hại cậu như thế?"

Quyền Trân càng nghĩ càng thấy ớn, lông tơ dựng đứng.

"Không sao, La Lạc Lạc cũng lôi ra rồi, tiếp theo, cái kẻ sau màn kia cũng nên lộ mặt rồi."

Cô cười nhàn nhạt.

Nếu đối phương chịu đựng, không động, cô có thể coi như hắn hết cách, chỉ cần kìm nén không được, hành động rồi, tóm lại sẽ có sơ hở lộ ra, càng nhiều tơ nhện dấu tích sẽ càng nối gót mà tới.

Quyền Trân lại đột nhiên trầm mặc, thấy ánh mắt của cô đột nhiên trở nên cực kỳ kỳ quái.

"Sao thế?"

Úy Ương thấy rồi, bất giác sờ mặt mình.

"Trong lòng mình có quá nhiều nghi hoặc, không biết có nên hỏi không."

Quyền Trân khẽ nói.

"Cậu hỏi đi."

Úy Ương mơ hồ biết được cô ấy muốn hỏi cái gì, biểu tình rất thành khẩn.

"Sao cậu nghĩ tới điều tra Hà Hoan? Người tên Tô Triết kia với cậu lại là quan hệ gì? Còn có, người Tô Triết nói Tứ thiếu kia lại là ai?"

Quyền Trân hỏi một mạch ba câu, từng câu từng câu lộ ra nghi vấn.

Cái nên tới tóm lại vẫn là phải tới.

Quyền Trân là một người thông minh, tâm tư rất là mẫn cảm, chỉ cần cô ấy suy nghĩ kỹ một chút, tóm lại sẽ nghĩ tới vài cái gì đó.

"Quyền Trân, là như thế này, mình sợ có người mượn cơ hội tiếp cận mình, sau đó hung hăng cắm một nhát dao sau lưng mình, cho nên, lúc trước, mình không những bảo Tô Triết điều tra Hà Hoan, mà còn cả cậu nữa.."

Lúc nói ra câu này, Úy Ương không hề ngạc nhiên nhìn thấy ánh mắt Quyền Trân lộ ra sắc thái kinh ngạc.

"Quyền Trân, trong chuyện này, mình nhất định phải nói một tiếng xin lỗi với cậu. Nhưng, mình không thể không làm như thế, bởi vì mình sợ chỉ cần sơ xuất một cái liền mắc mưu. Cho nên, phàm là người thân cận với mình, mình đều cho người đi điều tra, để đề phòng chẳng may."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio