Trong lòng Úy Ương lạnh lẽo đến đáng sợ - mẹ gả cho một nhà như thế nào vậy, nhiều năm như thế, luôn ức hiếp cô nhi quả phụ hai người cũng thôi đi, bây giờ còn muốn trừ khử hai người bọn họ không một tiếng động, chỉ vì đạt được cái danh thừa hưởng di sản của họ.
Quá đáng sợ rồi.
Thật sự là quá đáng sợ rồi!
"Úy Ương, cái nên nói, anh đều nói rồi.. Anh thề, sau này, anh cũng không có suy nghĩ bậy bạ nữa đâu.."
Úy Hổ dơ tay lên thề.
Úy Ương lại cười lạnh một cái, dơ chân, hung hăng đạp một cái, Úy Hổ lại lần nữa bị đá xuống dưới, treo giữa không trung, còng tay gắt gao thít chặt tay hắn, đau đớn muốn đứt ra, hắn không nhịn được kêu thảm thiết ra tiếng.
"A.. Úy Ương, mày cái con tiện nhân, mày nói lời không giữ lời.."
Lấy điện thoại từ trên tay Tư Tiểu Băc, hướng xuống chụp ảnh, lưu lại một cái cười lạnh trên môi nói, "Đối với loại âm hiểm ác độc gian trá như anh, xin hỏi, tôi cần nói lòng tin không?"
"Dì Hai, cứu cháu cứu cháu, cháu là độc đinh của Úy gia đấy, nếu cháu có mệnh hệ gì, đợi dì trăm tuổi rồi, làm sao đi nhìn Chú Hai ở dưới đây.. Dì Hai.."
Người này thấy Úy Ương đã không màng tình nghĩa nữa, lập tức chuyển phương hướng tới Trình Ân hạ thủ, từng tiếng tru tréo lên thê thảm.
"Bạn học Úy, bạn muốn xử lý như thế nào?"
Tư Tiểu Bắc thấp giọng nói.
Hắn không cho rằng Úy Ương sau khi trọng sinh lại có lòng nhân từ nương tay muốn tha cho ác nhân.
"Không thể thả hắn không như thế được." Úy Ương đạm mạc nói: "Mở còng tay cho hắn, ném từ trên đây xuống dưới, nếu chết thì đó là mệnh của hắn, nếu không chết ngã nửa thân bất toại mới là tốt nhất.."
"Mày không thể đối với tao như thế, mày không thể đối với tao như thế.. Tao là anh mày, tao là anh mày đấy.."
Úy Hổ không ngờ tới cô thế nhưng tàn nhẫn độc ác như thế, nhìn xuống phía dưới đen như mực, hắn không khỏi hoảng sợ mà kêu lên.
Nhưng Tư Tiểu Bắc không nói hai lời trực tiếp mở còng tay, kệ hắn rơi từ tầng xuống.
Một âm thanh phanh đến rung động, người kia phát ra một tràng kêu thảm thiết xong thì bắt đầu thống khổ rên rỉ.
Úy Ương không nhìn thêm một lần, xoay người vào phòng, nhìn thấy Trình Ân vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, ánh mắt xa lạ như vậy, khẽ thở dài: "Úy Ương, đó là.. Đó là anh họ cả con.."
"Vậy thì thế nào? Mẹ, lúc hắn liên kết với người ngoài muốn hại chết chúng ta, nhưng không hề nghĩ chúng ta cũng họ Úy, là một phần của Úy gia. Lúc trước, con có thể không nhịn được mà thương xót, sau này, con chỉ biết ăn miếng trả miếng."
Úy Ương mặt không biểu tình mà chặn đứng sự mềm lòng của mẹ.
"Cứ như thế, hắn càng không tha cho chúng ta đâu!"
Trình Ân vẻ mặt sầu lo.
Tính cách này của mẹ chính là quá nhu nhược, cô của lúc trước chính là quá giống mẹ, lúc nhỏ mới chịu nhiều ủy khuất như thế.
"Không tha thì không tha.. Bao nhiêu năm nay, chúng ta nhịn lại nhịn, anh em họ có từng đối xử tử tế với chúng ta chưa? Mẹ xem hắn coi nhe cháu trai, hắn thì làm gì? Úy gia những người gọi là người nhà kia, khi nào giống người nhà chưa?
Càng nghĩ càng phẫn nộ khó chịu.
Trình Ân lại thở dài, cũng không có nói thêm gì.
" Em tàn nhẫn độc ác không? "
Úy Ương xoay người hỏi Mộ Nhung Trưng.
Đàn ông phần lớn thích phụ nữ đơn thuần đáng yêu, mà cô thời khắc này, không nghi ngờ là một độc phụ có thể khiến đám đàn ông tránh xa.
" Anh muốn bắt hắn. "Đáp án của Mộ Nhung Trưng càng ác, duỗi tay khẽ đỡ hai vai cô, ánh mắt trầm định," Nếu em muốn khiến hắn sống dở chết dở, cũng tốt, khiến hắn chết dễ dàng thế, ngược lại tiện nghi hắn rồi.. Tuy anh rất hy vọng làm một người phụ nữ đơn giản một chút, nhưng cái này không đại biểu anh thích do dự không quyết đoán.. "
Không đợi hắn nói xong, cô liền duỗi tay ôm hắn thật chặt.
Cái ôm rắn chắc, nhiệt độ cơ thể ấm áp, rất nhanh vây quanh cô, tư vị bị hắn ôm trong lòng, cô lại lần nữa cảm nhận được sâu sắc, có hắn ở đây, thật tốt.
Hắn hiểu cô, hắn cổ vũ cô, hắn đáng được tin tưởng cùng ỷ lại, loại cảm giác này, thật quá!
" Được rồi, không sao rồi! "
Hắn đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó vỗ vỗ hai vai cô, trấn an một câu.
" Đỡ mẹ xuống cho tốt, về thôi.. Về đến nhà, để em ôm đủ! "
A, cái người này a, lại tự luyến rồi.
" Vâng! "
Cô ngoan ngoãn đáp, xoay người đỡ mẹ, đi ra ngoài.
Lấy đèn pin chiếu sáng, từ từ đi xuống dưới tầng.
Đợi xuống tới tầng, gặp mẹ Dương đón.
" Xảy ra chuyện gì thế? Úy Hổ sao từ tầng rơi xuống dưới? "
Mẹ Dương kinh ngạc kỳ quái cực kỳ.
Úy Ương không đáp, chỉ nói:" Mẹ Dương, bà đỡ mẹ ta, ta đi xem. "
Trên tay mẹ Dương cũng có đèn pin, soi trên người Trình Ân, thấy trạng thái thảm hại, đáy lòng liền hãi, bất quá, bà cái gì cũng không hỏi, theo đó đỡ lấy.
Úy Ương đi tới Úy Hổ.
Mộ Nhung Trưng them phía sau.
Cách rất xa, liền có thể nghe thấy tiếng rên rỉ của người kia, có vẻ bị thương không nhẹ.
Đi tới gần, Úy Ương lấy đèn pin chiếu vào, ánh mắt lạnh như Lệ Quỷ, cười lạnh nhìn gần nói," Úy Hổ, món nợ anh với tôi, còn chưa xong, đợi đó, tôi bây giờ chưa muốn cái mạng của anh, nhưng nếu anh lại dám duỗi tay tới đây, tôi sẽ khiến anh thân bại danh liệt, chết già trong ngục. "
Úy Hổ vừa đau vừa hãi, hận không thể đem con nha đầu chết tiệt này đánh chết, chỉ có thể giận dữ trừng hai mắt, nghiến răng nghiến lợi kêu thành tiếng:" Úy Ương, chỉ cần tao không chết, sớm muộn tao cũng đánh mày xuống tầng địa ngục.. A.. "
Không hề khách khí, Úy Ương một chân hướng tới chỗ đã gãy ra của hắn đạp xuống, đau tới múc kêu lên thảm thiết.
" Ai nha, thật ngại quá, tối lửa tắt đèn, không cẩn thận đạp nhầm chỗ rồi, thứ lỗi a! "
Cô ngồi xổm xuống, vỗ thật mạnh nơi đạp xuống kia," Em gái phẩy sạch cho anh, hy vọng anh đại nhân không thù tiểu nhân.. "
" A a a.. "
Úy Hổ đã đau tới nói không ra lời rồi, chỉ có thể thở gấp.
Úy Ương cười lạnh, quay về hướng Mộ Nhung Trưng đứng cách đó mấy bước, ôm lấy hắn, đi ra ngoài, không quan tâm sống chết của Úy Hổ nữa.
Về đến nhà đã giờ, Trình Ân nói muốn đi tắm, Úy Ương vặn nước cho bà, vốn cô muốn ở với bà, nhưng Trình Ân không cho - Người phụ nữ này quật cường cắn chặt răng, không khóc nữa, mà nỗ lực vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Trình Ân sau khi tắm xong, liền lên giường ngủ.
" Mẹ, mẹ Dương nấu mì, mẹ ăn mì rỗi hẵng ngủ! "
Úy Ương bê mì lên, mùi vị rất thơm.
Trình Ân lắc đầu, cả người hốt hoảng, rúc vào trong chăn, lẩm bẩm nói:" Mẹ muốn ngủ một chút, cond dừng lo cho ta, nhanh đi nghỉ ngơi đi.. "
Úy Ương canh một lúc.
Trình Ân ngủ sâu rồi, hơi thở trở lên bình tĩnh cực kỳ.
Ngây ngốc, Úy Ương nhìn mẹ chằm chằm rất lâu, hồi thần lại đã sắp giờ.
Cô đi xuống lầu, thấy Mộ Nhung Trưng đang ngồi ở phòng khách, sau khi thấy cô thì đứng lên, đón phía trước, hỏi:" Mẹ ngủ rồi.. "
" Vâng.. "
" Vậy em cũng tắm rửa ngủ đi! Mệt cả ngày rồi, ngủ một giấc thật ngon, ngủ ngon rồi, lại xử lý sự tình khác tiếp.."
Không đợi nói xong, cô đột nhiên dựa sát ôm eo tinh tế của người đàn ông này.
Mộ Nhung Trưng tức khắc ngậm miệng.
Loại động tác tràn ngập ỷ lại này, thật sự là khiến hắn thụ sủng nhược kinh quá rồi, đáy lòng càng sinh ra vô hạn vui mừng.