Nhà của Úy Ương, nằm tại số đường lớn Đông, đó là khu ở của người giàu thành phố Ôn, cũng được gọi là: Phố Hàn Lâm
Nghe nói nơi này sinh ra nhiều quan văn nhất phẩm.
Tổ tiên Úy gia, cũng có thể tính là gia đình dòng dõi thư hương, trong nhà có một khu khuôn viên lớn lưu truyền tọa lạc tại đây.
Tổ mẫu lão thái thái Úy gia là đại tiểu thư của võ tướng thất thế, thời trẻ, vì gia thế sa sút, gả cho Úy lão tiên sinh.
Tổ tiên vị Úy lão tiên sinh này từng có nhiều thế hệ là đế sư, bất quá sau này quốc gia dần dần cải cách, gia đạo ngày càng sa sút, đến thế hệ này, chỉ có thể chuyển về nguyên quán, ở nội bộ chính phủ thành phố Ôn làm bộ trưởng bộ văn hóa, bất quá hai năm trước đã qua đời.
Úy lão tiên sinh tổng cộng sinh hai nam một nữ.
Anh trưởng tên Úy Văn, hiện đang làm cục trưởng tài chính thuế thành phố Ôn, đó cũng coi như là một cái công việc béo bở.
Con thứ tên Úy Võ, từng làm lính, đảm nhiệm vệ trưởng đội thị vệ đặc chủng hoàng gia, sau này sau một hồi đảo chính vì tổ quốc mà hy sinh.
Con gái thứ ba tên Úy Họa, gả cho một phú thương có tiền.
Ở cái nhà này, Úy Văn sinh được một trai một gái, cong trai tên Úy Hổ, hiện tại làm phó đội trưởng đội thị cảnh, cong gái Úy Lan là hoa khôi, tiểu thư khuê các, cầm kỳ thi họa đều biết, là sự kiêu ngạo của Úy Văn.
Nghe nói, Úy Lan lúc nhỏ từng đi cầu thẻ, đó là thẻ cực tốt, trên thẻ nói, cô ta là mệnh phượng hoàng, tương lai tất đại phú đại quý.
Cho nên mấy năm gần đây, Úy Văn đập một số tiền lớn trên người cô ta, trông ngóng đứa con gái này về sau bay lên thành phượng hoàng, gả cho con rể rùa vàng chọn ra một trong ngàn dặm, vì Úy gia bọn họ đoạt lại một phần vinh quang trở lại.
Còn Úy Võ, chính là sinh ra một người con gái là Úy Ương, đáng tiếc a, lúc con gái tuổi hắn liền hy sinh rồi, lưu lại một đôi cô gia quả nữ, giống như cỏ dại, ở Úy gia đại viện kia chỉ là tiểu viện không dám ngẩng đầu, khó khăn sống qua ngày.
.
Mẹ Úy tên Trình Ân, từ lúc chồng qua đời, vẫn luôn ở góa, không có tái giá, có hai nguyên nhân.
Một, Úy lão thái thái không cho phép bà mang theo con gái đi cùng khi tái giá.
Hai, bà sợ mình gả đi, con gái một mình lưu lại Úy gia, càng thêm bơ vơ không nơi nương tựa, bị người ức hiếp, hổ thẹn với vong hồn chồng cũ.
Úy Ương từ lúc hiểu chuyện, liền ở tại Tây viện Úy gia.
Cái viện này, vừa nhỏ vừa nát, mùa hè nóng nực, mùa đông lạnh lẽo.
Bất quá, Trình Ân ở trong viện trồng rất nhiều hoa cỏ, mùa xuân mỗi năm, trăm hoa khoe sắc; Mỗi khi tới mùa đông, hoa trà tranh sắc, hoa mai ngạo nghễ trong tuyết, viện tuy nhỏ tuy nát, lại lộ ra sức sống bừng bừng.
Úy Ương chưa bao giờ chê bai chỗ này, ngược lại cảm thấy nơi này là gia viên đẹp nhất.
Cô lớn lên ở đây, tại đây học chữ đọc sách, ở trong hương hoa năm này qua năm khác, trổ mã thành một thiếu nữ ngọc ngà xinh đẹp.
Ngày thánh không có cha, bất luận là Úy Ương hay là Trình Ân, đều thật sự quá vất vả.
Ở Úy gia, hai người mẹ con bọn họ không hề có địa vị: Thường xuyên chịu sự châm chọc mỉa mai của đại bá, đại mẫu, lão thái thái nếu là tâm tình không tốt, càng sẽ đem mẹ Úy gọi tới sỉ nhục một trận phát tiết, hoàn toàn không coi hai mẹ con họ là người.
Úy Ương hồi tưởng lại những ngày khổ cực đó, trong lòng càng nói không nên lời: Trước khi gả đi, chịu đủ sự ức hiếp của gia tộc, cảnh ngộ một đời như thế, thực sự thảm không nỡ nhìn.
Hiện giờ, sống lại lần nữa, cô bất luận như thế nào cũng không thể lại để bản thân chịu ức hiếp nữa.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng; Người hủy ta một tấc, ta đoạt người ba đấu.
Đây coi như tín điều nhân sinh hoàn toàn mới của cô.
Ngồi trong xe, cô nhìn ra ngoài cửa, nụ cười trên mặt sáng ngời.
Cô tin rằng, tương lai, nhất định sẽ trở nên lộng lẫy chói mắt.
.