Càng là cái loại đứng đầu loạn quân.
Ba tháng trước, vừa bị Mộ Nhung Trưng tiêu diệt.
Người này gần , háo sắc, tham tài, tàn nhẫn độc ác, không biết có bao nhiêu cô gái tuổi trẻ xinh đẹp bị hủy hoại trên tay hắn.
Cho tới nay, hắn bị gọi thành cái u ác trong quân đội------Chỉ vì trên người hắn có công trong quân, lại không đủ chứng cứ xử hắn, cho nên, tổng tư lệnh bên kia nhiều năm nay chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Cho đến ba tháng trước, người này tội danh buôn lậu súng ống đạn dược bị chứng thực, hắn phụng mệnh tiêu diệt, cuối cùng đem xử bắn tại chỗ.
Lại không nghĩ người này từng tư tưởng nhúng chàm Úy Ương.
Thử nghĩ một chút: Một tên là tên khốn thích hái hoa bắt bướm, một người là thiếu nữ dung mạo hoa nguyệt mềm như đậu hũ, Úy Hổ trong lòng tồn tại cái tư tâm gì, quá là rõ ràng.
"Úy đại công tử, ngươi lại thật sự biết leo cao a, Mã Trung Hà con mẹ nó cũng dám leo?"
Tiếng nói âm trầm đáng sợ, trực tiếp khiến Úy Hổ cảm thấy như bảo kiếm kề cổ, gấp đến độ mồ hôi ứa ra, liên tục xua tay phủ nhận nói:
"Không có chuyện đó, không có chuyện đó, lần đó, Mã Trung Hà đem quân vào thành, họ Mã đó biết gia viên ta tốt, muốn tới thăm quan, vừa hay gặp phải em Ba vừa đi học về..
Không phải ta muốn giới thiệu, tuyệt đối không phải, chỉ là vừa khéo, ta tận lực ngăn chặn rồi, thật đó..
Đó là lão du côn không có chuyện ác gì không làm, em Ba vừa lúc thanh xuân, loại truyện đưa cừu vào miệng hổ như thế, sao ta có thể làm ra được?"
Ai da uy, thật là cái bình nào không nhắc nhắc đúng cái bình này, Mã Trung Hà là người hắn cực kỳ hối hận kết giao, cái bà cô này như thế nào liền cố tình nhắc tới cái người ngàn vạn muốn giết này?
"Không phải a, anh họ, em cảm thấy cái người họ Mã kia thật sự rất thân thiết rất nhiệt tình a, em còn chưa từng gặp qua sư trưởng mà hòa nhã ôn tồn như thế, đối với ta như em gái ruột, đáng tiếc về sau cũng không thấy quay lại.."
Úy Ương một bộ ngây thơ, đầy miệng tiếc nuối.
Đương nhiên không thể quay lại rồi, sớm bị cái người Mộ Tứ thiếu này diệt rồi.
Cũng may bị hắn diệt rồi, nếu không, cô liền xúi quẩy.
"Úy Ương, về sau đừng nhắc lại tên họ Mã này nữa..
Đó là một tên ác nhân, đừng nhắc nữa..
Đừng nhắc nữa.."
Úy Hổ hướng thẳng cô nháy mắt, trong lòng gấp muốn chết.
Cái người này là không thể trước mặt Mộ Nhung Trưng nhắc tới, ngươi hiểu hay không hả?
Đúng là con nha đầu ngốc.
Sao lại ngốc như thế a!
Úy Ương lại vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, "Nhưng lúc đó anh họ không có nói như thế nha! Anh nói, đó là người anh kết bái huynh đệ, anh lại là anh họ em, cho nên sư trưởng Mã cũng là anh trưởng của ta, còn bảo ta hiếu thuận tốt với hắn, nghe hắn dạy bảo, hắn bảo ta làm gì ta liền làm cái đó, anh quên rồi sao?"
"Anh..
Anh còn có việc..
Đi trước nhé."
Úy Hổ nhìn thấy cô nghe không hiểu, sắc mặt Mộ Nhung Trưng càng ngày càng trầm, sợ hãi, trực tiếp chạy trối chết.
"
" Đứng lại.
Cầm đầu loạn quân ngươi cũng dám kêu huynh gọi đệ, lợi hại a, Úy đại công tử? "
Mộ Nhung Trưng híp mắt, quát chói tai, nào dễ dàng để hắn chạy thoát.
" Cái gì? Cầm đầu loạn quân? "Úy Ương kinh ngạc, vội vàng che miệng, kinh hãi kêu:" Thật hay giả vậy? "
" Người là tự tay ta thủ tiêu, giả được sao? "Mộ Nhung Trưng hừ lạnh một tiếng:" Nhưng phàm là cấu kết của cầm đầu loạn quân, buộc bắn là bắn, buộc chém là chém.
Đây là cấp trên truyền lệnh xuống dưới, Úy đại công tử, ngươi nói, ta nên xử lý ngươi thế nào a? Ân? "
Từ cuối cùng, tràn ngập mùi vị uy hiếp.
Úy Hổ tức khắc quỳ gối, sắc mặt trắng bệch, liên tục dập đầu:" Chồng em Ba khoan dung độ lượng, chồng em Ba khoan dung độ lượng a..".