Lý Hoài Cẩn hoàn toàn không xem kẻ thù ra gì, tâm tình có vẻ rất tốt còn mỉm cười với cô: "Khanh Khanh, em xem ánh trăng đêm nay thật đẹp.
"Ừm! Cô ngẩng đầu nhìn, đúng là đẹp thật, chiếu sáng cả bầu trời.
Bất giác khóe môi cô bật cười.
"Em cười còn đẹp hơn ánh trăng.
Lý Hoài Cẩn nhỏ giọng.
Nhan Khanh nghe thấy nhưng vẫn giả bộ nghiêng đầu nhìn: "Anh nói gì đấy, em nghe không rõ.
Thời nay ai còn mượn trăng tỏ tình, thật quê mùa.
Anh ta tưởng mình là thi sĩ chắc! Hèn chi ánh trăng sáng chẳng thèm ngó ngàn đến anh ta.
Cũng không phải khen mình đẹp, đây rõ ràng là nhìn cô thấy bóng dáng người tình trong mộng của anh ta.
Nhan Khanh nỗ lực nhớ kĩ cảm xúc vỡ mộng này, đồng thời cảm thấy giao dịch giữa mình và Lý Hoài Cẩn đáng giá.
Lúc trước đạo diễn và biên kịch có giảng giải như nào cô cũng không thể hiểu được, vậy mà bây dễ lại dễ dàng nắm bắt được cảm giác chờ mong, hen mọn, đố kị của Như Ái.
Hai người ngồi xuống ghế đá ven đường, đã lâu không đi bộ khiến hai chân cô như nhũn ra.
Cô mở khẩu trang hít chút gió đêm, đặt mèo nhỏ giữa băng ghế, hai tay không ngừng xoa bóp chân.
Lý Hoài Cẩn đột nhiên quỳ xuống: "Để tôi giúp em.
Anh ta định cởi giày, Nhan Khanh vội co hai chân lên ghế đá, nhắc nhở: "Anh quy phạm điều một rồi!
Lý Hoài Cẩn nhìn vào mắt cô, ngừng mấy giây, mới trở về vị trí ngồi: "Là tôi thất lễ, tôi chỉ muốn giúp chân em bớt đau thôi.
Nhan Khanh có chút cừng đờ, anh ta nói chuyện lịch sự, lại còn có phong thái của đàn ông trưởng thành khác hẳn bộ mặt đanh đá cãi nhau lúc nãy.
Cô vội lắc lắc đầu, loại bỏ suy nghĩ này.
May mà cô đã nhìn thấu tâm tư gã đàn ông này nếu không bị hành động nho nhã của anh ta chinh phục.
Ở bên tên tra nam có kỹ thuật này nhất định phải tỉnh táo.
Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành thắng lợi.
Cùng quý ngài tư liệu sống đi siêu thị, nấu ăn, đi dạo diễn đủ trò làm hài lòng anh ta.
Mệt chết đi được! Làm thế thân thật ủy khuất!
Nhan Khanh giả bộ bâng quơ hỏi thăm: "Anh từng có người mình thích chưa?
Quý ngài tư liệu sống tựa lưng vào ghế: "Em có người trong lòng à?
Không moi được thông tin của đối phương lại còn bị vặn hỏi ngược lại, Nhan Khanh có chút khó chịu: "Tôi không có.
"Tôi không rõ chỉ nhớ mang máng có một người luôn đứng dưới tán cây anh đào đợi tôi.
Anh vươn tay chạm vào cành hoa anh đào gần đó, mân mê nhẹ.
Nhan Khanh ngây người nhìn quý ngài tư liêu sống dưới tán cây anh đào: "Vậy sao anh không đi tìm người đó.
Lý Hoài Cẩn không thèm để ý đến cô, khẽ vân vê cánh hoa đào trong tay.
Người này quá cố chấp đến mức bin thái, không tìm được ánh trăng sáng liền tìm một người có nét tương tự thay thế.
Người may mắn đó chính là Nhan Khanh.
Lọt vào mắt anh ta không biết là phúc hay họa.
Mặc dù cuộc hẹn với quý ngài tư liệu sống mang tính chất chiến lược sự nghiệp nhưng nói thật đêm nay Nhan Khanh đã thu lời lớn.
Thu được một đống thịt hộp, hai người chỉ ăn một miếng thịt bò nên toàn bộ đồ ăn đi siêu thị cô đều mang về nhà.
Nằm trên giường lướt điện thoại, cô nhấn like tấm hình Tư Hà vừa đăng.
Vẫn là bộ dạng như người cõi dưới đang lướt sóng vi vu trên biển.
Nhan Khanh có chút hâm mộ, địa điểm quay của cô bạn đa số đều ở nông trường ngoại ô, hoang đảo hay rừng rậm.
Đã lâu rồi Nhan Khanh không ra khỏi thành phố, nơi cô đến nhiều nhất chắc là trường quay với về nhà.
Quá là nhàm chán!
Nhan Khanh nhìn tấm hình mang đầy hơi thở biển tươi mát, cô dường như có thể cảm nhận được độ mặn của biển, tiếng sóng vỗ mạnh.
Cô để lại một bình luận dưới bài đăng cô bạn Sau khi nhấn nút enter lập tức thoát khỏi trang cá nhân để tránh bị fan Tư Hà chửi banh xác.
Nhan Khanh lướt một vòng bạn bè nhàm chán nhập tên Lý Hoài Cẩn vào thanh tìm kiếm, muốn tra thêm một ít thông tin về người này.
Bên cạnh chuỗi dự án kinh doanh cao ốc có một tiêu đề hết sức bắt mắt
Ey…không còn là duy nhất đâu bởi vì cô đã được chọn cho chụp hình sổ tay hướng dẫn.
Không biết khi cô ấy biết tin tức này trong lòng cảm thấy như thế nào?
Nhan Khanh biết người này, là người đứng đầu giới ca sĩ sống rất kín tiếng.
Năm nay hai mươi tám tuổi, đã tổ chức chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới, là niềm tự hào nước nhà.
Người này đặc biệt giống mình, đặc biệt là cái mũi, góc nghiêng mặt, đôi mắt, dưới khóe mắt còn có nốt ruồi son.
Khi trước có rất nhiều nguười đem cô ra so sánh với Lâm Ấu Vi, một bên là bình hoa, một bên thực lực.
Xét về nhan sắc thì cô có phần hơn còn xét về thực lực…cô nhận thua.
Vụ này khiến cô bị mắng một thời gian dài.
Nhan Khanh khi đó không phục thường lập nick ảo bình luận: [Chuột đầu trọc: Nếu chị nhà thuộc hàng đỉnh lưu sao mấy bạn cứ hay hơn thua với đứa mới vô nghề.
Mà cũng cảm ơn mấy bạn kéo Khanh Khanh nhà mình lên ngồi ngang hàng nhé.]
Tuổi tác xấp xỉ quý ngài tư liệu sống, có khi bọn họ là thanh mai trúc mã bỏ lỡ nhau, sớm muộn cũng quay lại.
Chỉ là thời gian này cô đang cần ngài tư liệu, tuyệt đối không để hai bọn họ gương vỡ lại lành.
Nhan Khanh gửi một tấm hình của Lâm Ấu Vi cho Tư Hà.
Chắc vì ốc đảo sóng mạng yếu nên tận nửa tiếng sau bạn thân mới phản hồi tin nhắn [OMG, tên đó có mắt như mù mới xem cậu là người thay thế.
Nhan Khanh tự tin lên, cậu đẹp hơn ả đó nhiều.]
Bình hoa Nhan Khanh cười như điên trong lòng, ngắm khuôn mặt xinh đẹp trong gương, thế thân thì sao, bà đây vẫn đẹp hơn ánh trăng sáng một bậc.
Há há há há!
Đang tự sướng trong lòng, đột nhiên trợ lý đi vào phòng cô: "Khanh Khanh.
Nhan Khanh vẫn còn nằm trên giường, biếng nhác: "Có chuyện gì vậy?
Trợ lý xoa bóp tay cô nịnh nọt: "Chị có mua bánh ngọt ở cửa hàng em thích ăn nhất, chị đặt trong tủ lạnh lát nữa nhớ ăn nhé!
Với thái độ ân cần này cô thừa biết đã xảy ra chuyện lớn.
Chẵng lẽ hành động đùa Tư Hà là người cõi dưới bị chỉ trích, đây không phải lần đầu cô nói giỡn, tuyệt đối không phải chuyện lớn.
Nhan Khanh có chút sốt ruốt, rà soát lại loạt bình luận của mình, chuyện mình tạo nick ảo phân bua với fan Lâm Ấu Vi đã bị lộ rồi sao? Công ty thấy mình không có tài lại không có đức nên muốn hủy hợp đồng với mình?
Thảm vậy sao? Đây là chuyện từ bốn năm trước, Nhan Khanh nằm lăn lộn trên giường sợ muốn phát khóc, họa từ miệng mà ra đến tìm cô tỉnh xổ rồi!
Cô đâu nặng lời, chỉ là phân tích rõ ràng với fan đàn chị một chút thôi.