Cô ấy cúi đầu tựa như đang rơi vào trầm tư, năm giây sau mới nói: “Có thể.” Rồi lại nhàn nhạt nở nụ cười: “Nhưng cũng không còn ý nghĩa gì nữa.” Cô ấy quay đầu về phía trợ lý Chử: “Nhờ ngài chuyển lời cho Nhiếp Diệc, cầu anh ta tác thành cho tôi trở thành con người một lần, lấy phương thức đặc biệt đó đi vào thế giới này, chút thời gian ngắn ngủi còn lại tranh thủ trải nghiệm mùi vị của cuộc sống này......” Trong thanh âm tựa như chứa đựng rất nhiều tâm sự, lại tựa như không có gì cả: “Cuộc đời tôi luôn ngập tràn hoài nghi, cô độc, hoảng sơ và đau khổ, vui vẻ chỉ là một vài khoảnh khắc, tất cả mọi việc tôi đều không có lựa chọn khác.” Cô ấy dừng một chút: “Anh ta hẳn hiểu rõ cô độc và tuyệt vọng là như thế nào, vậy thì đó cũng chính là cảm nhận lúc này của tôi, một sinh mệnh ngâm mình trong thuốc cùng bốn vách kính đối với tôi không hề có chút ý nghĩa gì cả, nếu như hiện tại hỏi tôi còn muốn gì không, vậy thì điều cuối cùng tôi mong muốn chính là có được tự do, hưởng thụ chút quyền lợi cuối cùng như một con người.” Cô ấy thở dài: “Nhờ ngài chuyển lại như vậy cho anh ta, tôi nghĩ anh ta phải hiểu được.”
Ngày hôm sau lúc thức dậy Từ Ly Phỉ phát hiện mấy người mặc đồ đen canh giữ ngoài của đã rời đi, y tá Triệu dáng vẻ ngập ngừng đứng cạnh nhìn cô ăn hết bữa sáng. Đúng giờ trợ lý Chử xuất hiện, mang đến cho cô ấy phản hồi từ Nhiếp Diệc, nói cô ấy có thể rời đi, đồng thời đưa cho cô ấy một túi thuốc lớn và một tấm thẻ. Từ Ly Phỉ nói cảm ơn rồi nhận lấy, cố tình bỏ qua vẻ mặt lo lắng của trợ lý Chử. Y tá Triệu lặng lẽ đưa cho cô ấy một tờ giấy gấp gọn, cô ấy mở ra xem, phát hiện bên trong được viết vô cùng nắn nót những ghi chú cách dùng thuốc và những đồ ăn phải tránh. Y tá Triệu là người duy nhất luôn sớm tối ở với cô hơn một tháng nay nhưng kỳ thực giữa họ không hề có bất kỳ một cuộc nói chuyện thân mật nào. Thế nhưng trước khi đi lại nhận được sự quan tâm giản dị thật lòng này khiến cho khuôn mặt Từ Ly Phỉ thoáng xúc động. Bất kể ra sao, cuối cùng cũng sẽ phải rời đi. Ngoài cổng đã sớm có xe và tài xế đứng chờ, cô ấy quay lại nói lời từ biệt với hai người đi theo tiễn mình: “Đừng nói gặp lại làm gì.” Về phần vì sao không thể nói vậy những người ở đây đều hiểu được trong lòng cả rồi. Vành mắt y tá Triệu thoáng ửng hồng, cô ấy đi lên hai bước ôm y tá Triệu hai giây, sau đó quay đầu ngồi lên xe, không nói thêm lời thừa thãi.
Tài xế đưa Từ Ly Phỉ đến rạp chiếu phim lớn nhất trong thành phố. Cô ấy giữ một tấm thiệp mời đến buổi công chiếu của bộ phim điện ảnh về tình yêu thời thanh xuân vào lúc hai giờ chiều nay, nữ chính là ngôi sao điện ảnh nữ Phó Thanh Thanh, nghe nói hôm nay cũng là buổi tuyên truyền chính thức đầu tiên.
Cô ấy cũng không phải là muốn đến xem Phó Thanh Thanh, chỉ là nghĩ Nguyễn Dịch Sầm hôm nay sẽ xuất hiện nên mới nhờ trợ lý Chử giúp mình kiếm một tấm thiệp mời này.
Trong những ngày gần đây, cô ấy vì chuyện thân phận của cơ thể này mà đau khổ rối loạn, đôi khi Từ Ly Phỉ còn có cảm giác như toàn bộ thế giới đều dừng lại, chỉ có nỗi đau thấu tim gan của cô là còn sống sờ sờ đó. Nhưng sự thực là thế giới này cũng không hề dừng lại, mà những ngày qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, liên quan với cô ấy cũng có một sự kiện, là cuối tuần trước Nguyễn Dịch Sầm và Phó Thanh Thanh kết hôn. Nghe đồn đó là một lễ cưới hết sức xa xỉ, khách khứa đông đảo, truyền thông đưa tin đây chính là hôn lễ đồng thoại lãng mạn nhất thế kỷ này. Tuy sau đám cưới vì công việc mà cả hai người không đi hưởng tuần trăng mật, nhưng tình cảm thì đã sớm chân chính tiến vào thời kì trăng mật. Có người nói bất cứ nơi nào Phó Thanh Thanh xuất hiện đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Dịch Sầm, hai người gắn bó keo sơn, như hình với bóng.
Bốn ngày trước Từ Ly Phỉ mới đọc được tin tức này, nhưng bởi vì khi bắt đầu có tin Nguyễn Dịch Sầm và Phó Thanh Thanh đính hôn thì cô đã sớm biết bọn họ sớm muộn cũng sẽ kết hôn nên tâm tình cũng không có mấy xao động, chỉ là cảm giác trống trải gần đây hay xuất hiện lại một lần nữa trào lên trong lòng. Thời gian sống của cô ấy vốn đã ngắn ngủi còn hơn cả những đứa bé, chỉ yêu duy nhất một người, nhưng kết quả cuối cùng điệp ly kiêm bội (), trong lòng không tránh được cảm thấy bi ai.
() chỉ vợ chồng hoặc người yêu phải chia lìa (ly trong ly khai, bội trong quay lưng). Ngược lại với ‘Kiêm điệp tình thâm’ dùng để chỉ người nam nữ gắn bó không tách rời nhau. Kiêm là loại chim trong truyền thuyết của Trung Quốc, chỉ có bên cánh, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, nếu muốn bay được chúng phải kết hợp với nhau. ‘Điệp’ hay Bỉ Mục Ngư là loại cá bơn, đặc điểm của cá bơn là có mắt cùng nằm trên mặt phẳng bẹt ở bên, nếu muốn cử động con cá phải dính cơ thể sát vào nhau. Trong bài thơ Trường hận ca của Bạch Cư Dị, câu thơ “trên trời nguyện làm chim liền cánh” là lấy ý từ đây.
Nhưng đau thương thì cũng chỉ mình cô ấy trải qua. Bởi vì cuộc đời Từ Ly Phỉ quá ngắn ngủi, mà hết thảy đoạn thời gian ngắn ngủi đó là cũng Nguyễn Dịch Sầm trải qua, nếu như nhớ về quá khứ thì ngoài anh ta cũng không còn ai khác để hồi tưởng nữa rồi. Hồi ức là một thứ gông xiềng khiến con người ta lâm vào mệt mỏi cùng cực. Nhưng cô ấy trong cuộc đời của Nguyễn Dịch Sầm mà nói, có lẽ căn bản cũng chỉ là một đoạn phong cảnh bên lề đường. Mà dù là một đoạn phong cảnh thì cũng chỉ là một đoạn phong cảnh mờ nhạt không mấy đáng nhớ, Nguyễn Dịch Sầm làm sao có thể vì cô ấy mà đau khổ đây?
Tình yêu thật sự rất kì diệu, bạn có thể vì yêu một người mà muốn thương tổn người đó. Mà cô ấy cho rằng đây cũng chính là khác biệt lớn nhất giữa mình và Nhiếp Phi Phi. Nhiếp Phi Phi chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm tổn thương Nhiếp Diệc, khiến cho Nhiếp Diệc đau lòng, nhưng khi cô ấy nhớ đến Nhiếp Dịch Sầm, lại nhớ đến thứ tình yêu mình ôm ấp với anh ta, cô ấy giận mình là một phần, nhưng càng muốn hơn cả là đi thương tổn Nguyễn Dịch Sầm, làm anh ta đau.
Nhưng hết thảy những tốt đẹp xấu xa, vui vẻ thống khổ này, trước một sinh mệnh đã sắp chấm dứt thì còn có ý nghĩa gì chứ?
Tiếng ồn ào náo động ngày một lớn dần, người hâm mộ đứng hai bên thảm đỏ gào thét cũng ngày một lớn. Từ Ly Phỉ đứng từ một góc cầu thang cách đó mấy chục mét, nghe được thì quay đầu lại nhìn về phía thảm đỏ. Người trong đoàn phim từng người từng người bước lên, đều là những người nhìn quen mắt bởi luôn cũng thường xuyên xuất hiện trên ti vi. Khi mà vóc dáng yêu kiều của Phó Thanh Thanh kéo theo cánh tay của nam diễn viên chính bước lên thảm đỏ thì Từ Ly Phỉ phát hiện ra Nguyễn Dịch Sầm đứng ở bên ngoài đoàn người đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên. Từ Ly Phỉ nghĩ, anh ta quả nhiên là cũng đến.
Thật ra nơi này cách đó một khoảng khá xa, nhưng Từ Ly Phỉ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ vẻ mặt của Nguyễn Dịch Sầm. Gương mặt vẫn luôn rất tinh xảo anh tuấn như trước đây, mà trong lúc nói chuyện không ý thức được thi thoảng hơi nhếch môi lên. Đó chính là động tác mỗi khi anh ta bắt đầu hết kiên nhẫn, có lẽ là vì đề tài nói chuyện với người đàn ông kia cũng không khiến anh ta cảm thấy hứng thú đi.
Liên quan đến những cử chỉ thói quen này của Nguyễn Dịch Sầm, với mỗi một loại hàm ý của các cử chỉ đó, cô ấy vẫn luôn nhớ như in trong đầu. Từ Ly Phỉ nghĩ, hoặc là do trí nhớ của cô ấy quá tốt, hoặc là khoảng cách biệt ly của bọn họ còn chưa đủ dài. Bốn tháng, quả thật là chưa đủ dài.
Người đàn ông như có linh cảm mách bảo, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy. Từ Ly Phỉ kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai xuống che đi đôi mắt, cúi đầu nở nụ cười, sau đó quay đầu rời khỏi góc tối đó. Động tác xoay người gọn gàng dứt khoát, không chần chờ dù chỉ một phút, giống như là đã được diễn thử trước cả nghìn lần.
Cô ấy cũng không biết vì sao mình lại cười, giống như là trước đây, lần đầu tiên nhìn thấy anh ta cùng vẻ mặt của anh ta.
Đó là một ngày cuối xuân trên đảo Trường Minh, ngày đó ánh tà dương đỏ như máu, anh ta xuất hiện trong tiệm ảnh nhỏ của cô ấy, vẻ mặt mờ mịt, lầm bầm gọi Phi Phi. Bốn tháng trước Từ Ly Phỉ đã hiểu được đó Phi Phi đó không phải là gọi cô, nhưng hôm nay nhớ lại vẫn thấy anh ta khi đó rất đáng yêu. Vậy là đủ rồi.
Nếu như Từ Ly Phỉ còn thêm nhiều thời gian để sống hơn, vậy có lẽ cũng sẽ có một ngày cũng giống như là anh ta vậy, cô ấy có thể đem chút tình cảm này buông xuống. Có lẽ cô ấy sẽ trở lại đảo Trường Minh, sau đó lại yêu thêm một ai đó, cùng người đó lên kế hoạch cho tương lai. Có thể lắm cô ấy sẽ lại tìm được thứ suy nghĩ đơn giản trong sáng như trước kia, mỗi ngày chỉ cần lo lắng ngôi nhà mình ở có đủ rộng rãi hay không, có cần phải tu sửa lại gì đó phòng khi trong nhà sắp đón thêm một thành viên mới hay không.
Chỉ là, cô ấy đã không còn nhiều thời gian nữa rồi.
Cô ấy yêu một người, mà đoạn tình yêu ấy lại kết thúc một cách thê lương. Từ Ly Phỉ trải qua một đoạn nhân sinh, mà kết cục của đoạn nhân sinh này cũng sẽ là bi thương. Cõi đời này không có người thân cũng không có người yêu.
Như vậy cũng tốt, Từ Ly Phỉ nghĩ, như vậy mới không có lưu luyến hay chấp niệm, như vậy lúc rời đi mới sẽ không phải như Nhiếp Phi Phi đau đớn cùng tiếc nuối.
Nguyễn Dịch Sầm chắc chắn người mình vừa nhìn thấy chính là Từ Ly Phỉ.
Dù là cô ấy đã kéo chiếc mũ lưỡi chai xuống che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhưng ngoại trừ Từ Ly Phỉ ra thì ai có thể mặc khoác bò rách kết hợp với áo ba lỗ bên trong vô cùng ý nhị đến vậy đây? Đúng rồi, Nhiếp Phi Phi cũng có thể mặc phong cách này đẹp đẽ thành như vậy, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy Nhiếp Phi Phi mặc áo khoác bò rách, mà lúc Nhiếp Phi Phi đội mũ lưỡi trai dường như cũng sẽ không thể đội đến quy củ như Từ Ly Phỉ. Mà loại quy củ như kia mới thật sự phù hợp với gu thẩm mỹ của anh ta. Đại khái là cảm nhận được tầm mắt của anh ta, Từ Ly Phỉ cũng ngẩng đầu nhìn lại. Bởi vì phần lộ ra không nhiều nên anh ta chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng và đôi môi của cô ấy, anh ta thấy được hôm nay cô ấy dùng loại son môi màu sắc trang nhã. Sau đó anh ta thấy cô ấy rất nhanh cúi đầu xuống, ngón tay thon dài lần thứ hai kéo mũ xuống. Nhờ đó mà anh ta chú ý đến Từ Ly Phỉ không còn đeo chuỗi vòng tay đàn hương khi bọn họ ở cùng nhau cô ấy thường hay đeo nữa. Anh ta không tự chủ được bước lên phía trước một bước, cô ấy liền lập tức xoay người rời đi, động tác vô cùng dứt khoát không chút lưu luyến.
Cả buổi chiều đó Nguyễn Dịch Sầm luôn có vẻ mất tập trung. Anh ta mơ hồ biết mình là vì sao mà mất tập trung, nhưng anh ta lại không muốn nghĩ cho thật kỹ.
Từ Ly Phỉ đi về phía Tây, xuống máy bay liền dùng tiền mà sau đó thư ký Chử cho để thuê một chiếc xe việt dã, còn mua tích trữ một ít đồ ăn, lại mua mấy bộ quần áo. Mấy bộ quần áo chất đầy một chiếc túi nhỏ, cũng chỉ là vài bộ quần áo mùa đông. Những quần áo cho mùa khác cô ấy nghĩ có lẽ cũng sẽ không cần đến. Lúc bỏ tất cả mọi thứ về sau cốp xe mới phát hiện trong cốp còn chưa lại hơn nửa trống rỗng, đây chính là gia sản cả một đời của cô ấy.
Lúc Từ Ly Phỉ chuẩn bị đi ngủ thì nhận được điện thoại của trợ lý Chử gọi đến nhà nghỉ của cô. Ông có thể nhanh như vậy nắm giữ được hành tung của cô ấy nhưng cũng không khiến cô ấy bất ngờ, cô ấy biết từ khi mình rời khỏi thành phố S thì vẫn luôn có người đi theo. Tuy không biết đó là ý của Nhiếp Diệc hay chỉ là của riêng trợ lý Chử, nhưng đây là đi theo thiện ý nên cô ấy cũng cảm thấy không quá cần phải để ý tới.
Trong điện thoại, Từ Ly Phỉ nghe được ngữ điệu lo lắng của trợ lý Chử, đối với việc cô ấy lựa chọn ở một thành phố trên cao nguyên ở độ cao , mét so với mặt biển thì không đồng ý: “Tháng mười một lại đến cái nơi như vậy, rất nhiều người bình thường còn không chịu được huống chi là thân thể của cô, chỉ cần một trận cảm vặt liền có thể nguy hiểm đến tính mạng, như vậy so với người ta đi tự sát thì có gì khác nhau không?”
Trợ lý Chử nghiêm nghị như vậy thật ra là vì quan tâm cô ấy. Nhưng đây là nơi cô ấy nghĩ đến, Từ Ly Phỉ chỉ là muốn có một nơi để đến, dù cho chỉ có thể ở nơi này một ngày. Giống như khi trước Nhiếp Phi Phi nhất định phải trở về nơi biển rộng tìm cái chết vậy. Chấp niệm của những người sắp chết, một người đang khỏe mạnh vĩnh viễn không thể hiểu được. Cô ấy trầm mặc hai giây, đáp lại trợ lý Chử: “Thân thể của tôi đã giống như người già đứng trước bờ sinh tử rồi, cứ theo ý trời đi vậy.”
Mà ý trời đối với cô ấy xem như cũng không bạc.
Từ Ly Phỉ ở đó hai tháng, đi tới ngôi chùa.
Hầu hết thời gian bầu trời cao vời vợi nơi đây được khoác một lớp áo xanh lam tinh khiết, mây trắng như chui lên từ mặt đất, cùng cánh đồng tuyết gắn bó làm bạn, nơi xa còn thấp thoáng ngọn núi tuyết uy nghiêm như nơi ở của thần. Tiếng tụng kinh không ngừng vang vọng, đèn trường minh được thắp ngày đêm trước tượng phật thả ra từng luồng khói xanh mơ màng. Nơi này không phải nơi trần thế mà cô ấy quen thuộc kia. Nơi này tựa hồ cũng không phải là trần thế. Nơi này bọn họ không ai hỏi bạn sẽ ở đâu hay đi đâu, chính bạn cũng sẽ không phải suy nghĩ xem mình sẽ phải đến nơi nào, hết thảy đều mộc mạc đến nguyên thủy, cái gì là yêu là hận, cái gì là may mắn hay tai họa, hết thảy đều hướng về thần linh nguyện cầu.
Tuyết rơi đầu mùa ngày đó, cô ấy đến một ngôi chùa sâu trong ngọn núi.
Nơi này giống như là một bức tranh xanh biếc tinh tế mỹ lệ mang phong cách thời Đường. Bồ Tát ngồi ở trên đài sen, vẻ mặt từ bi, hai mắt buông xuống. Cô ấy hướng về phía tiểu hòa thượng đang châm đèn trước hương án, hỏi cậu ta Bồ Tát ở nơi này quản cái gì? Tiểu hòa thượng nề nếp trả lời: “Quản đau khổ và phiền muộn của chúng sinh.”
Cô ấy cảm thấy bộ dạng của tiểu hòa thượng có vẻ thú vị, bèn hỏi cậu ta: “Đau khổ và phiền muộn của chúng sinh, cậu biết thế nào gọi là đau khổ phiền muộn hay không? Chúng sinh vì sao lại phải đau khổ phiền muộn?”
Tiểu hòa thượng nhìn cô ấy một cái, vẫn trả lời một cách rất nề nếp: “Tìm không ra là đau khổ phiền muộn, cũng vì tìm không ra nên mới đau khổ phiền muộn.”
Đây giống như là đáp án chuẩn mực trong sách giáo khoa, cô cười nói: “Tại sao lại tìm không ra?”
Tiểu hòa thượng dùng ngón tay chỉ vào trái tim mình, vẻ mặt nghiêm túc. “Nghĩ ngợi quá nhiều nhưng nghĩ ra lại quá ít, không có dẫn dắt, lại không tìm được điểm quy lại, vậy nên tìm không ra, ắt phải buồn phiền.” Tiểu hòa thượng nói xong, bình tĩnh tiếp tục châm đèn.
Cô ấy lặp lại câu nói đó trong lòng ba lần, đứng ở đó xuất thần.
Châm đèn xong, tiểu hòa thượng nhìn tuyết rơi ngoài cửa miếu, nghiêng đầu hỏi cô: “Khách hành hương có muốn dùng một chén trà nóng hay không?”
Ở tuần thứ ba của tháng mười hai, bệnh tình của Từ Ly Phỉ chuyển biến xấu, người mà trợ lý Chử âm thầm cho đi theo lúc này bắt đầu phát huy tác dụng, đảm bảo mỗi khi cô ấy phát bệnh có thể ngay lập tức đưa đến bệnh viện tốt nhất của mảnh cao nguyên này.
Ngày hôm sau trợ lý Chử tự mình đến giúp Từ Ly Phỉ chuyển viện, cô ấy mới tỉnh lại từ hôn mê không lâu, bình tĩnh ngăn cản ông ấy, chỉ nói nếu như có thể, thì nhờ ông ấy mời Nhiếp Diệc đến đây một chuyến, cô ấy có một thứ đồ muốn chuyển cho hắn.
Đêm đó Nhiếp Diệc xuất hiện trong phòng bệnh của cô ấy.
Từ Ly Phỉ tỉnh lại lập tức phát hiện ra Nhiếp Diệc. Ngoại trừ ánh đèn ngủ lờ mờ thì trong phòng đều không có nguồn sáng nào khác.
Nhiếp Diệc ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn đối diện giường bệnh, cô ấy thật ra chỉ có thể nhìn cái bóng của hắn, nhưng từ sau khi được trợ lý Chử sắp xếp người chăm sóc thì người xuất hiện trong phòng bệnh của cô ấy ngoại trừ Nhiếp Diệc cô ấy cũng không thể nghĩ đến ai khác nữa.
Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Nhiếp Diệc cũng là ở trong phòng bệnh, khi đó hắn tới là để giúp cô ấy chuyển viện, lần cuối cùng gặp hắn cũng là trong phòng bệnh, trong lòng cô ấy mơ hồ nghĩ đó cũng là một cái kết đầu cuối tương ứng cho cuộc đời của Từ Ly Phỉ đi.
Đây tất nhiên là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, cô ấy có thể cảm giác được thời gian của mình đã không còn nhiều. Cõi đời này không ai có thể tính toán được khi nào mình sẽ ra đi, chỉ là khi tử vong tới gần thì ai cũng sẽ đều cảm nhận được.
Cô ấy nâng tay lên chỉnh ánh đèn trên đầu giường, nhưng mức sáng lớn nhất cũng chỉ có thể nhìn rõ được một bên mặt của Nhiếp Diệc. Nhiếp Diệc ngồi đó, một chân gác lên chân trái, tay phải chống cắm nhìn về phía cửa sổ, vẻ mặt lạnh nhạt, phảng phất giống như đã mất hết hứng thú với cuộc đời này. Từ Ly Phỉ nhớ đến lần đầu bọn họ gặp mặt, khi đó khuôn mặt anh tuấn này của hắn dù là cũng lạnh nhạt, nhưng ít ra mỗi lần nhắc đến Nhiếp Phi Phi thanh âm của hắn cũng sẽ vô thức ôn nhu, vẻ mặt thoáng vẻ bi ai. Mà bi ai cũng là một thứ biểu lộ sức sống. Cô ấy có chút hoài niệm Nhiếp Diệc của khi đó.
Vì sao phải gặp Nhiếp Diệc, cô ấy nhớ là cô ấy phải trao trả lại thứ mà Nhiếp Phi Phi đã để lại cho hắn, cũng muốn nói với hắn một câu: ‘Tôi không hề hận anh.’ Dù là có lẽ Nhiếp Diệc cũng không buồn để ý cô ấy có hận hắn hay không. Trong mắt Nhiếp Phi Phi hắn là người hiền lành nhất thế giới này, nhưng hắn cũng đã sớm nói với cô ấy, từ giây phút quyết định phục chế Từ Ly Phỉ, rất nhiều thứ hắn đã vất bỏ, lý trí, sáng suốt, thiện lương, chính trực.
Nhưng cô ấy vẫn muốn nói với hắn câu nói kia, có lẽ sự tha thứ của cô ấy là sao cũng được với hắn, nhưng đối với bản thân cô ấy mà nói thì nó rất quan trọng.
Cô ấy dùng sức kéo nửa người ngồi lên, tự mình đặt đệm về sau lưng. Nghe được động tĩnh phía này, Nhiếp Diệc quay đầu lại. “Cần giúp không?” Hắn khách khí hỏi.
Cô ấy lắc lắc đầu: “Không cần.” Lúc mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình vậy mà khàn khàn.
Nhiếp Diệc ra hiệu nói cho cô biết ở bên cạnh giường có nước ấm, cô ấy nâng chăn sau đó cẩn thận rót một cốc nước uống cho nhuận họng. “Đầu tháng mười một tuyết bắt đầu rơi,” cô ấy nói, “Trong lúc vô tình tôi đi vào một ngôi chùa, sau đó gặp một tiểu hòa thượng. Chúng tôi ngồi uống trà với nhau. Tiểu hòa thượng nói với tôi, bởi vì tìm không ra nên người ta mới đau khổ phiền muộn. Tôi nghĩ bản thân cũng là tìm không ra. Tiểu hòa thượng nói, tôi tìm không ra là bởi vì cái gì tôi cũng không tin.”
Nhiếp Diệc không trả lời, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cô ấy. Khóe miệng Từ Ly Phỉ kéo ra một nụ cười: “Khi đó tôi cảm thấy câu nói ấy hoang đường biết bao nhiêu, muốn giải thoát khỏi phiền muộn đau khổ của nhân thế lẽ nào chỉ cần hai chữ tin tưởng đó là xong sao? Nhưng sau đó hình như tôi đã nghĩ thông. Quả thật là chỉ cần hai chữ đó thôi. Tiểu hòa thượng nói cậu ta tin tưởng Phật trong lòng mình, hết thảy những đau khổ trên trần thế Phật đều đã trải qua, hết thảy đạo lý đều có trong trí tuệ của Phật. Bởi vậy nếu như nói như cậu ta thì thế gian này cũng không có những chuyện mới, cũng không có cái gì là không thể giải thoát khỏi thống khổ. Tôi dĩ nhiên vẫn cảm thấy cậu ta vẫn là quá trẻ, nhưng là không thể không thừa nhận rằng lý luận kia thật sự rất có khả năng khiến cho người ta thông suốt. Chỉ cần bạn tin thì rất nhiều chuyện sẽ không cần phiền não nữa, lúc đối mặt với chúng tự nhiên sẽ có những biện pháp xử lý.”
Cô ấy trầm mặc một chút: “Hoài nghi là tốt, nhưng tự biện minh chỉ khiến cho tâm trí mình thêm lung lay, lạc vào một mớ hỗn độn, cũng là căn nguyên của phiền muộn, không phải sao?” Lại tự lầm bầm: “Con người cần tin tưởng vào một thứ gì đó, hoặc là có một tín ngưỡng gì đó.”
Từ Ly Phỉ kỳ thực hơi kinh ngạc khi bản thân có thể nói những câu nói đó trôi chảy đến vậy, trong quá trình suy nghĩ lại một lượt, phần lớn đều càng khiến chúng hỗn loạn bên trong, giống như ký ức đã từng bỏ qua rất nhiều điều quan trọng, thiên biến vạn hóa, không hình không dạng. Nhưng lúc này chúng đột nhiên từ trong miệng cô trôi chảy nói ra như vậy, so với lời của tiểu hòa thượng thì có lẽ đây là nhờ có một loại chỉ dẫn của cõi u minh rồi.
Cô ấy nhìn Nhiếp Diệc, lần đầu tiên đối mặt với hắn mà thở dài một tiếng từ tận đáy lòng: “Anh thông minh như vậy, nhất định đã hiểu được trước cả tôi, rằng anh căn bản cũng là bởi vì không chịu tin tưởng.” Cô ấy dừng một chút: “Kỳ thực anh cũng không tin tưởng bản thân có thể mang Nhiếp Phi Phi về, cũng không tin anh không thể mang cô ấy về. Nếu là tin chắc có thể mang về thì nên làm nhiều thí nghiệm hơn, như vậy sẽ không rảnh bận tâm đến bất kỳ thống khổ nào. Nếu là tin chắc không thể mang cô ấy về, vậy thì đó chính là nên cho mình một cái quay đầu nhìn thoáng hơn, sau đó nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, anh bây giờ như vậy......” Cô ấy nghiêng đầu: “Chỉ bị động chờ đợi trong tuyệt vọng mà thôi, như vậy có ý nghĩa gì chứ? Chẳng lẽ anh còn khờ dại khát vọng vào kỳ tích phát sinh, chờ đợi một ngày cô ấy có thể tự mình trở về?”