Editor: Mika
Beta: Miêu~~
Hôm sau khi tỉnh lại, Lăng Miêu Nhi phát hiện ra mình tựa vào ngực Mục Mục. Nó nhớ rõ buổi tối hôm trước, Mục Mục ôm chính mình đang ngủ mơ mơ màng màng đặt lên gối đầu, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nó.
Giấc ngủ của mèo luôn rất nông, Lăng Miêu Nhi cũng không ngoại lệ, nhưng trên người Mục Mục như là có mùi hương nào đó mang tác dụng giúp yên giấc, suốt một đêm nó đều trải qua những giấc mộng ngọt ngào, thậm chí như thế nào từ gối đầu chạy tới ngực cũng chẳng có ấn tượng.
Nó vừa động đậy, Mục Mục liền tỉnh lại, còn buồn ngủ nhìn thời gian, thuận tay xoa xoa đầu Siamese.
“Tỉnh rồi sao? Chờ anh dậy làm gì đó cho nhóc ăn nhé.”
Thật là một người hầu xứng chức, Lăng Miêu Nhi duỗi thắt lưng, có thể ở chung với người như vậy cũng không tệ.
Nó không phải nói Kha Nhạc chịu khó chịu oán chịu bắt nạt là không tốt, nhưng Kha Nhạc ngửi không thơm như Mục Mục.
Mùi hương! Đúng rồi, Lăng Miêu Nhi nhớ tới, thiếu chút nữa nó quên mục đích chuyến đi này.
Nó nhảy xuống giường, tiến đến phòng tắm, từ ngày hôm qua sau khi trà trộn vào nhà Mục Mục, nó còn chưa vào nơi này.
Dầu gội và sữa tắm đều được Mục Mục xếp ngay ngắn chỉnh tề trên giá, Lăng Miêu Nhi tìm chỗ thích hợp để đặt chân, nhẹ nhàng nhảy tới, vững vàng dừng lại ở mục tiêu.
Một mùi hương hóa học nhân tạo nồng đậm xông vào mũi, Lăng Miêu Nhi khó chịu hắt xì vài cái.
Mục Mục đang cúi đầu rửa mặt nghe thấy tiếng động, đưa mắt nhìn lên gương thì thấy Siamese nghịch ngợm không biết vì sao lại nhảy tới giá để đồ dùng trong phòng tắm, không gian có hạn chỉ đủ để móng mèo miễn cưỡng chạm đất, cũng không biết làm sao nó lên được.
Có điều lên thì dễ xuống lại khó, Siamese một bên lắc đầu hắt xì, một bên bức thiết muốn đi xuống, lại bởi vì chỗ đó quá nhỏ hẹp, không có chỗ đặt chân, thoạt nhìn rất buồn cười.
Mục Mục vội vàng súc miệng, nén cười ôm mèo Siamese xuống dưới: “Liếc mắt một cái không thấy nhóc lại nghịch ngợm như vậy, nhóc lên trên đó làm gì?”
Lăng Miêu Nhi thực buồn bực, mùi hương trên người Mục Mục căn bản không phải đến từ mấy cái dung dịch hóa chất này, là thuần tự nhiên, người [ mèo? ] ta hướng tới chính là mùi hương tự nhiên, hơn xa kết quả nhân tạo có thể đạt được.
Mục Mục thấy Siamese vào buồng vệ sinh, không tránh khỏi mà hiểu lầm.
“Nhóc không phải là muốn đi WC đó chứ? Không ổn rồi, nhà anh không có bồn cát cho mèo, phải làm sao bây giờ?”
Mục Mục do dự không biết bây giờ có nên đi mua một cái hay không, lại sợ nó chờ không kịp.
“Nhóc dùng được bồn cầu không? Nếu không trước hết cố chịu đựng một chút, để anh qua tiệm thú cưng mua chút cát cho mèo về.”
Lưu manh! Đã thế còn muốn quanh co lòng vòng xem tôi đi vệ sinh!
Siamese cao ngạo nhảy từ lòng ngực Mục Mục xuống mặt đất, cái đuôi còn quăng qua mặt anh một chút, nhướn chân ngẩng đầu đi khỏi.
Mục Mục: “…”
Xem ra vẫn cần chuẩn bị bồn cát cho mèo.
Mục Mục rửa mặt xong, chỉ thấy Siamese kiêu ngạo ngồi trên bàn cơm chờ.
Đó là một loại kiêu ngạo mắt thường có thể nhìn thấy, giống nghe được cái đuôi đang vung qua vung lại như đang nói: Quá chậm, còn không mau làm bữa sáng.
Mục Mục bật cười, đem sữa còn lại toàn bộ đưa cho nó.
“Thật ngại, nhà anh chỉ có cái này thôi, lát nữa mua cho nhóc cái gì ngon ngon ăn được không?”
Hai bữa liên tiếp đều để mèo nhà người ta uống sữa, Mục Mục cũng có chút xấu hổ.
Nếu không dứt khoát ngắt lá của gốc hoa lan kia cho nó ăn nhỉ [ lầm to ].
Lăng Miêu Nhi nhanh chóng uống sữa, hương vị rất bình thường, không có cảm giác đặc biệt như buổi tối hôm qua, có chút thất vọng.
Mục Mục bưng tới chén nước với cái đĩa, kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống dùng bữa, Lăng Miêu Nhi nhân cơ hội nghiên cứu bữa sáng của anh một lần: nước là nước tinh khiết, một đĩa salad tất cả đều là rau, ngay cả trứng gà cũng không có.
Mục Mục phát hiện Siamese hứng thú với bữa sáng của mình: “Nhóc muốn ăn cái này? Có điều hình như không có thứ gì nhóc ăn được hết.”
Lăng Miêu Nhi ghét bỏ quay mặt đi, nó mới không thèm ăn lá cây đâu.
“A, nghe nói có mèo thích ăn ngô?”
Chóp mũi Lăng Miêu Nhi truyền đến một mùi hương, là Mục Mục dùng dĩa ăn chọn ra mấy hạt ngô đưa đến bên miệng nó.
Nó vừa vặn chính là loại mèo thích ăn ngô, có điều nó tận mắt thấy dĩa ăn này vừa rồi Mục Mục đã dùng qua, cho nên có chút do dự.
“Nhóc không thích hả?” Mục Mục có ý thu lại.
Lăng Miêu Nhi nghĩ mình là mèo, anh ta là người, xài chung một dĩa ăn hình như anh ta chịu thiệt nhiều hơn. Nếu Mục Mục không ghét bỏ, vậy chính mình còn rối rắm gì chứ.
Nghĩ đến đây, Lăng Miêu Nhi không chút băn khoăn đem ngô trên dĩa từng hạt từng hạt dùng đầu lưỡi cuốn lấy ăn luôn.
Mục Mục thấy nó thích, dứt khoát đem ngô trong salad đều lấy ra, cứ như vậy dùng cùng một cái dĩa, ăn hết phần salad này.
Nói đến cũng kỳ quái, trong sữa tuy rằng không có hương vị lúc trước, nhưng trên hạt ngô lại có hương vị nhàn nhạt lưu lại, Lăng Miêu Nhi cuối cùng nhận thấy được nơi phát ra hương vị này có lẽ chính là bản thân Mục Mục, cùng với sữa và ngô không liên quan gì.
Anh ta tối hôm qua không nhả nước bọt vào sữa của mình chứ? Lăng Miêu Nhi âm u phỏng đoán.
Kim đồng hồ chỉ đến giờ, Lăng Miêu Nhi thầm nghĩ không ổn, hôm nay còn phải làm việc nữa.
Ăn uống no đủ xong nó nhảy tới cửa, đối với cửa lớn kêu meo meo lên, ý định tương đối rõ ràng.
“Nhóc phải đi rồi à?” Mục Mục lúc này mới nhớ tới, Siamese hiển nhiên không phải mèo hoang, hẳn là có người nuôi dưỡng, chạy ra ngoài chơi lại được mình nhặt được.
Mới chỉ ở chung ngắn ngủi không đến một ngày, nhưng anh đã có chút luyến tiếc, có điều dù sao cũng không phải mèo nhà mình, biết đâu chủ nhân của nó bây giờ đang lo lắng đi tìm.
“Vậy được rồi,” Mục Mục ngồi xổm xuống, lưu luyến xoa xoa đầu nó, “Nhóc phải ngoan ngoãn về nhà, không được chạy loạn, biết chưa? Nếu như bị kẻ có ý xấu bắt tới lai giống, nhóc không về nhà được đâu.”
Lai giống? Đáy lòng Lăng Miêu Nhi lạnh run một trận.
Mục Mục vừa mới mở cửa ra một cái khe nhỏ, Siamese liền linh hoạt chui ra ngoài, chưa tới một lát đã biến mất ở cửa cầu thang, ngay cả lưu luyến quay đầu nhìn anh cũng không thèm. Mục Mục có chút lo lắng, nó thật sự có thể tìm về nhà sao? Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ở một căn phòng nọ cách đó hai tầng, Kha Nhạc đen mặt mở cửa ra, trên cửa lưu lại vết như bị mèo cào.
Lăng Miêu Nhi nhắm khe hở cánh cửa được mở ra linh hoạt chui vào, Kha Nhạc lại mặt không chút thay đổi mà đóng cửa lại.
“Miêu Nhi, cậu càng ngày càng kỳ cục đấy.” Kha Nhạc xắn tay áo tính sổ với Lăng Miêu Nhi, “Trước kia cậu đi đâu ít nhất còn báo một tiếng, hơn nữa cậu cho tới bây giờ cũng chưa có đêm nào không về ngủ cả, nói thật đi, có phải đêm qua cậu đi tìm con mèo cái nào đó quấn lấy nhau đúng không?”
Lăng Miêu Nhi biến thành hình người tìm quần áo cho hôm nay từ trong tủ, đem lời nói của Kha Nhạc vào tai này ra tai kia.
“Hôm nay lịch trình thế nào?”
Kha Nhạc vốn tận chức tận trách theo phản xạ có điều kiện mà báo cáo: “Buổi sáng gặp doanh nghiệp quảng cáo, buổi chiều hẹn phỏng vấn với tạp chí thời trang.”
“Tạp chí nào vậy?”
“« Minus »”
Lăng Miêu Nhi nghĩ nghĩ, là tạp chí danh tiếng.
Có điều cậu càng muốn lên tạp chí ‘Mew’, nghe nói lên trang bìa là có thể được thưởng một năm đồ hộp, hơn nữa cậu thích thương hiệu nhà tài trợ kia.
“Đúng rồi, tạp chí ‘Mew’ ra kỳ mới chưa?” Lăng Miêu Nhi vừa thay quần áo vừa hỏi.
Kha Nhạc sợ cái gì đến cái đó, cũng không biết vì sao Lăng Miêu Nhi chấp nhất với tạp chí thú cưng như vậy. Rõ ràng chính mình cũng không phải không mua được đồ hộp, lại muốn đi tranh phần thưởng kia, tâm lý của mèo hắn không hiểu nổi mà.
Có điều đối phương đã hỏi, hắn cũng chỉ có thể hàm hàm hồ hồ trả lời: “À, đã ra, anh xem rồi, không có gì đáng chú ý.”
Lăng Miêu Nhi mẫn tuệ sâu sắc phát hiện ra điều dị thường, động tác trên tay dừng lại.
“Lấy cho tôi xem xem.”
“Cậu muộn mất rồi.” Kha Nhạc tốt bụng nhắc nhở cậu.
“Tôi muốn xem.”
Kha Nhạc không lay chuyển được, chỉ phải từ dưới đáy bàn trà lấy tờ tạp chí rõ ràng bị giấu đi, mở ra.
“Này.”
Hắn đưa qua.
Lăng Miêu Nhi sau khi nhìn thấy bìa sắc mặt tối sầm, lại là cái con Ragdoll bán manh kia, rõ ràng bốn tháng trước nó đã là miêu lang của trang bìa, sao vẫn còn không đi?
“Anh không phải quên đem ảnh chụp của tôi gửi tới tòa soạn chứ?”
“Sao có thể? Anh tháng nào cũng gửi cho bọn họ!”
“Thế sao tôi lại không được chọn, mấy tháng nay lên trang bìa toàn là những con Ragdoll, Maine Coon, Himalaya Chinchila, tôi thua kém bọn chúng chỗ nào chứ hả?”
Lăng Miêu Nhi ngay cả khuôn mặt nhà tài trợ cũng không nhớ rõ, ngược lại là với trang bìa của tạp chí thú cưng lại thuộc như lòng bàn tay.
Kha Nhạc thích sự tự tin của Lăng Miêu Nhi, nhưng có lúc sự tự tin của cậu cũng làm người ta đau đầu.
“Hình tượng của cậu cũng không phải không bằng người ta, hơn nữa mấy con mèo này cũng không phải không có chỗ đẹp, ai cũng mỗi người một vẻ. Hơn nữa ảnh do cậu bảo anh chụp, anh cũng không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, không chụp ra được % vẻ đẹp của cậu, cho nên mới không cạnh tranh được mấy con mèo đó thôi.”
Kha Nhạc liều mạng đem trách nhiệm gánh lên người mình, lúc này mới dỗ được Lăng Miêu Nhi thoải mái một chút.
“Tôi không phải cho anh đi học chụp ảnh rồi sao?”
“Chính là thiên phú nghệ thuật của anh không đủ, kết cấu ánh sáng này nọ anh đều không hiểu nổi.”
Lăng Miêu Nhi chỉ biết không thể quá kỳ vọng vào người này: “Tháng này tiếp tục đi.”
“… Ừ,” Kha Nhạc kiên trì đồng ý, “Vẫn là anh chụp hả? Nếu không anh đi tìm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp tới? Như vậy tỉ lệ được chọn sẽ lớn hơn một chút.”
Trong đầu Lăng Miêu Nhi nhanh chóng hiện ra một bóng người.
“Để tôi cân nhắc lại chút xem sao.” Cậu nói cho có lệ.
Hôm nay doanh nghiệp quảng cáo cần gặp là công ty viễn thông mới nổi, Lăng Miêu Nhi lựa chọn một thân trang phục trẻ trung thoải mái, theo thời gian ước định đi tới công ty đối phương.
“Sản phẩm của chúng tôi là một app hẹn hò giấu tên thế giới ảo, đặc điểm bán chạy ở chỗ tất cả tư liệu của người sử dụng đều có thể là hư cấu, bạn không biết người ở bên kia đang nói chuyện với mình là nam hay nữ, là một người hay là…”
“Một con mèo.” Lăng Miêu Nhi nói tiếp.
Nhà quảng cáo kỳ quái liếc cậu một cái: “Mèo đương nhiên cũng có thể, có điều bình thường trong ngành chúng tôi thích nói là chó.”
Cái ngành chẳng có thưởng thức gì, Lăng Miêu Nhi trong lòng đánh giá.
“Cho nên chúng tôi chọn lựa chủ đề quảng cáo là phim ngắn dạng tĩnh, chính là chụp một số ảnh có nội dung tình tiết, sau đó chèn chữ lên, liên kết lại thành một câu chuyện ngắn, như vậy so với quảng cáo bình thường càng có lợi cho truyền bá trên internet.”
Lăng Miêu Nhi: “A.”
“Nội dung câu chuyện trên phim ngắn là như vầy, có một chàng trai thẹn thùng đơn thuần, ở thế giới D giả thành một cô gái xinh đẹp gợi cảm…”
“Có chút lừa gạt tình cảm đối phương.” Lăng Miêu Nhi lại xen vào.
“… Không, là nhấn mạnh liên kết tâm hồn, chúng tôi cổ vũ người sử dụng sống thật với mình, nếu khát vọng trong nội tâm nam nhân vật chính là thể nghiệm một cuộc sống hoàn toàn tương phản, thế thì chúng tôi có thể cung cấp cho anh ta một không gian đầy đủ để trung thực về chính mình. Hơn nữa trong không gian đó người sử dụng đều biết thân phận chưa hẳn là thật, đương nhiên sẽ không thực sự dồn tình cảm của mình vào.”
Lăng Miêu Nhi: “À.”
“Chúng ta nói tiếp, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Một chàng trai đơn thuần thẹn thùng tại thế giới ảo giả thành một cô gái xinh đẹp nữ tính.”
“À đúng, anh ta giả thành phụ nữ, vốn muốn kết bạn với mọi người, không nghĩ tới anh ta lại yêu chính bản thân mà mình hư cấu ra.”
Lăng Miêu Nhi đợi nửa ngày: “Xong rồi?”
“Xong rồi, đây chỉ là một bộ phim ngắn dạng tĩnh, cho nên nội dung câu chuyện rất đơn giản, quan trọng dựa vào sự phát huy của người mẫu.”
Kha Nhạc ở một bên nói tiếp: “Tôi hiểu rồi, nội dung câu chuyện là một người yêu phải chính mình, đơn giản mà nói là tự kỷ. Nội dung bộ phim này rất hay, rất thích hợp với Miêu Nhi, Miêu Nhi tự kỷ nhất.”
Lăng Miêu Nhi trừng mắt liếc anh một cái.
“Chúng tôi chọn Lăng Miêu Nhi, chủ yếu là bởi vì trên phương diện này có hóa trang thành nam, lại có hóa trang thành nữ, nếu muốn trai giả gái mà không có điều gì khác lạ, thì trong giới người mẫu có lẽ chỉ có Miêu Nhi thích hợp nhất.”
Nhà quảng cáo giải thích như vậy, Kha Nhạc cũng hiểu kịch bản gốc là được thiết kế cho Lăng Miêu Nhi.
“Xin hỏi nhiếp ảnh gia đã được quyết định chưa?”
“Nhiếp ảnh gia là bạn bè với ông chủ chúng tôi, cũng là một vị rất nổi danh, nếu không phải quan hệ với ông chủ thì theo lịch của anh ta rất khó hẹn được.”
“A? Là ai vậy?”
“Là thầy Mục – Mục Mục, từng lấy được giải vàng trong một cuộc thi nhiếp ảnh quốc tế, cùng với rất nhiều giải thưởng trong nước khác, đồng thời cũng là nhiếp ảnh sư riêng của tạp chí thời trang nổi danh ‘Minus’.”
Kha Nhạc kìm lòng không được kinh hô: “Oa, này cũng quá tình cờ đi?”
“Mọi người biết nhau?”
“Chúng tôi hôm qua mới vừa hợp tác với thầy Mục xong, hơn nữa thầy Mục lại là hàng xóm của Miêu Nhi, chúng tôi ở rất gần.”
“Thật vậy sao? Vậy quá tốt rồi, mọi người đã có kinh nghiệm hợp tác, nói vậy so với người mẫu và nhiếp ảnh gia bình thường cũng ăn ý hơn.”
Lăng Miêu Nhi cũng thấy ngoài ý muốn, nhíu mày.
“Tất cả nội dung chỉ có như thế, chúng ta mau cùng người đại diện của Miêu Nhi quyết định lịch chụp ảnh.”
“OK, không vấn đề gì.” Kha Nhạc và Lăng Miêu Nhi lần lượt đứng lên, “Hy vọng hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.” Nhà quảng cáo bắt tay với Lăng Miêu Nhi.
Kha Nhạc âm thầm thúc Lăng Miêu Nhi, cậu phải tỏ vẻ gì chứ.
“Tôi rất chờ mong.”
Tiếp nhận một hợp đồng không tồi, lúc lái xe Kha Nhạc cũng đều mặt mày hớn hở.
“Nói thật anh cũng rất muốn nhìn bộ dáng cậu mặc đồ nam cùng nữ xuất hiện trong cùng một bức ảnh, hiệu quả nhất định sẽ giống long phượng thai, không, long phượng thai vẫn là song sinh khác trứng, cậu chính là long phượng thai song sinh cùng trứng.”
Lăng Miêu Nhi không nóng không lạnh “hừ” một tiếng.
“Miêu Nhi, cậu không vui à?” Kha Nhạc nhìn vào kính chiếu hậu đánh giá cậu.
“Tôi đang suy nghĩ.”
“Nghĩ cái gì?”
“Buổi sáng nhà quảng cáo nói Mục Mục là nhiếp ảnh gia của tạp chí nào?”
“ «Minus».”
“Chúng ta bây giờ đang muốn đi tiếp phỏng vấn nhà nào?”
“…«Minus».”
Kha Nhạc mãi tới lúc này mới phản ứng lại được: “Không phải trùng hợp lại gặp được thầy Mục như thế đi?”
Hắn sợ hãi than: “Duyên phận như vậy, quả thật có thể mời thầy Mục làm nhiếp ảnh gia riêng của cậu!”
Lăng Miêu Nhi trợn trắng mắt.
“Nếu không dứt khoát chụp ảnh lúc cậu là mèo cũng mời thầy Mục luôn đi? Có điều thù lao của anh ấy hắn rất cao, không biết trả nổi không đây.” Kha Nhạc không thể khống chế mà nghĩ nhiều.
Lăng Miêu Nhi lại “hừ” một tiếng không rõ ý nghĩa.
“Có lẽ chúng ta có thể từ hàng xóm mà bắt tay vào tạo quan hệ tốt, hôm nào mua chút quà tới cửa thăm hỏi một chút, cũng không biết thầy Mục thích cái gì?”
“Lan điếu đi.”
Kha Nhạc sửng sốt: “Thầy Mục thích hoa lan sao? Sao cậu biết được? Có điều ai làm khách lại tặng người ta bồn hoa?”
“Tôi chỉ là đoán vậy thôi, cũng không thực sự muốn đi.”
“Cậu nghĩ cho kỹ nha, nếu thầy Mục đồng ý chụp ảnh giúp cậu, đừng nói đến trang bìa tạp chí hàng tháng, chính là trang bìa tạp chí của năm cũng có thể giành được. Hai người là tổ hợp mạnh mẽ tài giỏi, cái gì Ragdoll, Chinchila, cũng không phải đối thủ cạnh tranh của cậu.”
Lăng Miêu Nhi nghĩ đến mấy tấm ảnh chụp động vật treo ở phòng khách nhà Mục Mục, hình như có thể như vậy.
Trang bìa tạp chí hàng năm của ‘Mew’… Làm sao bây giờ, có chút động tâm…
“Cậu bảo anh nói có đúng không?”
Lăng Miêu Nhi: “Hừ, rồi nói sau.”
Lúc quyết định xong địa điểm phỏng vấn lại không nhìn thấy thân ảnh Mục Mục, chỉ có một phóng viên, sau khi nhìn thấy Lăng Miêu Nhi hai mắt sáng lên.
Trong giới thời trang, Lăng Miêu Nhi là con lai, lớn lên ở Thái Lan, về nước phát triển, nói lưu loát tiếng Trung lại thực sự phù hợp với giới thời trang, hơn nữa vẻ ngoài được giới trẻ yêu thích hoan nghênh, rất nhanh trở thành con cưng của giới thời trang, tạp chí lớn nhỏ đều tranh đăng bài phỏng vấn của cậu ta, vị phóng viên nhỏ này cũng tốn rất nhiều công sức mới giành được cơ hội phỏng vấn lần này.
“Miêu Nhi, tôi là fan của cậu, thật vinh hạnh khi được phòng vấn cậu.”
Lăng Miêu Nhi đối với người sùng bái mình luôn có chút ôn hòa, không chỉ ký tên cho cậu ta còn chụp ảnh cùng, phóng viên vẻ mặt cảm động, bởi vì Lăng Miêu Nhi cao ngạo là trong nghề ai cũng biết.
“Chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn chưa?” Lăng Miêu Nhi sợ cậu kích động chạy vòng không ai tìm được.
“Đương nhiên đương nhiên, cái kia, vấn đề đầu tiên của chúng tôi…”
Tư liệu của Lăng Miêu Nhi vốn đa số đều là giả, mấy cái tài liệu được biên soạn này Lăng Miêu Nhi sớm đã bị Kha Nhạc bức ép mà học thuộc làu làu, ứng phó với trình độ phỏng vấn này không chút khó khăn.
“Như vậy Miêu Nhi thích mèo hay chó?”
Lăng Miêu Nhi rất ngạc nhiên khi đối phương hỏi loại vấn đề này.
“Mèo đi, mèo hơn một chút, chó thì…”
Kha Nhạc ở một bên nghe mà đổ mồ hôi, sợ cậu nói ra lời khiến nhiều người tức giận, giống như “vừa bẩn vừa ngu ngốc đầu lưỡi thè ra bên ngoài thật ghê tởm”, đánh giá như vậy cậu ấy nói ra cũng không biết đã nghe qua mấy trăm lần.
“Mới trước đây từng bị chó cắn, có chút sợ chó.”
Kha Nhạc yên lòng.
“À, ra như vậy, chúng tôi tính ra một số đặc biệt, trong đó có một chủ đề là chàng trai hệ mèo VS chàng trai hệ chó, muốn tìm mười hai người mẫu đang nổi danh, từng người mẫu đại diện cho một loại động vật. Ngoại trừ lần phỏng vấn này, còn muốn chụp một số ảnh người mẫu và động vật chụp chung, không biết người đại diện của Miêu Nhi đã nói với anh chưa.”
Hình như là nói rồi, có điều Lăng Miêu Nhi đã quên.
Lăng Miêu Nhi: “Anh ấy có nói qua.”
“Nếu Miêu Nhi không muốn tiếp xúc với chó, tôi sẽ đề nghị chủ biên đem anh phân đến bên hệ mèo.” Phóng viên lập tức bổ sung, “Hơn nữa tôi cũng cảm thấy khí chất của Miêu Nhi càng gần gũi với mèo hơn, ngay cả trong tên cũng có mèo, có thể nói là nhân vật đại diện cho hệ này.”
Kha Nhạc tưởng tượng một chút cảnh Lăng Miêu Nhi là chàng trai hệ chó… Không thể tưởng tượng.
Lăng Miêu Nhi: “Được.”
“Như vậy sắp tới nhiếp ảnh gia của tạp chí chúng tôi sẽ liên lạc với ngài, nếu thuận tiện có thể tìm thời gian thảo luận chi tiết một chút.”
“Có thể chỉ định nhiếp ảnh gia không?” Lăng Miêu Nhi hỏi.
“Hả?”
“Nếu có thể tôi muốn hợp tác với thầy Mục.”
Lời này vừa nói ra ngay cả Kha Nhạc cũng kinh ngạc, Lăng Miêu Nhi lúc nào đổi tính thế, cậu trước kia đều không hòa hợp với nhiếp ảnh gia, trang bìa tạp chí của năm có lực hấp dẫn lớn như vậy thật sao?
“Thầy Mục Mục sao? Này,” Phóng viên có chút xấu hổ, “Thầy Mục là nhiếp ảnh gia tạp chí chúng tôi mời riêng, có quyền tự do chọn lựa đề tài và người mẫu, nhưng người mẫu lại không chọn được…”
Trong đầu Kha Nhạc ngựa chạy như điên: muốn chết muốn chết muốn chết muốn chết…
Lăng Miêu Nhi lần đầu tiên đưa ra yêu cầu loại này đã bị từ chối, sắc mặt rõ ràng đen đi.
Phóng viên nhỏ khẩn trương quá mức: “Có điều tôi sẽ xin với chủ biên, tận lực bàn bạc với thầy Mục, đương nhiên nhận hay không nhận là thuộc vào ý của bản thân anh ấy… còn có lịch chụp.”
Lăng Miêu Nhi ngạo kiều: “Quên đi, không phải phiền toái như thế.”
Cậu đứng lên: “Còn có chuyện khác không?”
“Tôi, tôi xem, tôi trước hết gọi điện thoại cho chủ biên.”
“Tùy, nhiếp ảnh gia nào cũng được, đối với tôi mà nói cũng chẳng khác gì nhiều, quý tòa soạn đã quyết định vậy sau này trực tiếp liên hệ trợ lý của tôi là được rồi.”
Kha Nhạc ở phía sau xấu hổ giơ tay lên: “Là tôi.”
“Cứ vậy đi, bye.”
Phóng viên nhỏ đầu đầy mồ hôi nhìn theo Lăng Miêu Nhi rời đi, trong đầu ngựa cũng chạy như điên: hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi hỏng rồi…