Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại Ngôn Tình

chương 22: 22: nhà của chúng ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi vào thành, bọn họ trước tiên đi tới tổng bộ Hổ Uy tiêu cục, giao số ngân lượng còn lại, sau đó từng người ăn về nhà nấy."Khỉ Quả, về sau ngươi nhớ đến tìm ta chơi đấy.” Lúc rời đi, Chu Kì hô lên với Khỉ Quả.“Được.” Khỉ Quả gật đầu đáp ứng.Tiểu Lý phụ trách đưa hai tỷ đệ về nhà, ngoài ra còn có hai xa phu đánh xe giúp chuyển đồ, nhà của họ ở số hai sáu, ngõ Tẩu Vệ, khu tây phủ thành Vĩnh Định.Xa phu hiểu rõ phố lớn ngõ nhỏ nơi đây, Khỉ Quả thấy xa phu đánh xe không ngừng rẽ trái quẹo phải, cho nên cô hỏi."Đại ca, nên xưng hô thế nào a?""Ta họ Ngưu, Nhạc tiểu thư gọi ta là Tiểu Ngưu đi.""Thì ra là Ngưu đại ca, Ngưu đại ca rất quen thuộc với phủ thành Vĩnh Định nhỉ.""Đúng rồi, ta sinh ra lớn lên ở nơi này, sau này gia nhập tiêu cục làm công việc vận chuyển xe ngựa, cho nên mỗi một đường to ngõ nhỏ chỗ này ta đều biết.""Thế đại ca nói cho ta biết được không, ta không biết gì về chõ này cả, về sau muốn đi đâu mua đồ ăn cũng không biết.”"Được à, các ngươi ở khu Tây, khu Tây có hơn mấy vạn hộ, hơn ao mươi ngõ nhỏ, ba phố lớn, ngoại trừ phố chính Tây thì hai phố còn lại đều là phố buôn bán, ngươi cần mua gì thì cứ đến hai chỗ này.”Sau đó Tiểu Ngưu giới thiệu về mấy khu khác, thành Vĩnh Định chia làm năm khu, phân biệt là Đông Tây Nam Bắc, phủ thành chủ ở giữa, khu Đông quý nhất.Diện tích của bốn khu đều tương đương nhau, nhưng hai khu tây bắc có mấy vạn hộ, khu đông không quá mấy trăm hộ, khu nam giàu có nhất, nhưng tài sản như vậy tại phủ thành như căn bản là không đủ, cho nên khu nam có mấy ngàn hộ.Bốn con đường trực tiếp chia toàn bộ phủ thành làm bốn khu, dẫn thẳng đến bốn cửa thành, trên các con phố chính cũng có mặt tiền cửa hàng, nhưng không giống như phố buôn bán, trên các phố chính không được phép bày quán bán hàng, ngoại trừ mặt tiền cửa hàng, cho dù muốn bày quán thì cũng có chỗ được quy hoạch đặc biệt.Có hai nơi như vậy, một ở nơi giáp ranh giữa hai khu, chỗ đó còn gọi là chợ, thường bày quán mua bán các loại vật dụng nhỏ lẻ, trong đó người mua đồ ăn chiếm đa số, bởi vậy mới được gọi là chợ.Vì sao có phố buôn bán rồi lại còn có chợ? Đương nhiên là để thuận tiện cho các khách điếm tửu lâu trên phố chính mua nguyên liệu, dù sao quầy hàng trên phố buôn bán cũng là đông một hàng tây một sạp, không tiện đặt đơn hàng lớn.Cho nên bày quán ở chợ cũng không phải bày quán mà là các nông hộ giàu có thuê quầy hàng, bọn họ đâu thể cái gì cũng chờ người ta tự tìm tới cửa, cho nên mới có chợ.Ngoài ra, Tiểu Ngưu cũng nói cho cô biết một số thông tin khác, chẳng hạn như địa chỉ của tiệm cầm đồ hay nha hành, vị trí của chợ ngựa, cửa hàng vải nào có vải đẹp giá ngon, tửu lâu nào có đồ ăn ngon, Khỉ Quả thi thoảng lại gật đầu một cái.(nha hành: trạm giao dịch, buôn bán)Tổng bộ Hổ Uy tiêu cục nằm trên con phố giao nhau với phố Bắc, nói chung mặt tiền cửa hàng bình thường thì ở gầm phố, ngoại trừ đường cái ra thì trong ngõ cũng có nhiều cửa hàng, nhưng so với ngoài mặt phố thì mặt tiền cửa hàng trong ngõ kém hơn nhiều.Từ phố Bắc đến ngõ Tẩu Vệ mất một canh giờ, có thể thấy được phủ thành Vĩnh Định lớn đến thế nào, hơn nữa bất kể là phố lớn ngõ nhỏ nào chỉ cần là nơi xe ngựa đi qua được thì đều có không ít sạp hàng và người đi bộ.

Tất nhiên, không có nơi nào mà mọi người không thể đi qua.Đợi xe ngựa dừng lại, Khỉ Quả cảm thấy mông cũng tê rần: "Nhạc tiểu thư, chúng ta tới rồi."“Tiểu Hạc, chúng ta xuống xe thôi.” Khỉ Quả đứng dậy kéo Kỳ Hạc lên, bản thân nhảy xuống xe trước, sau đó ôm Tiểu Hạc xuống.Nhìn cửa viện khóa chặt, ổ khóa lớn trên cửa đã hoen gỉ, cô lấy chìa khóa đi lên mở khóa, sau đó đẩy cổng lớn ra.

Đập vào mắt cô là cỏ dại mọc thành bụi trên mặt đất, cùng với bình phong đã tróc vôi.Trong ngõ nhỏ cũng có người đi lại, nơi này là khu bình dân, tuy các căn nhà bình thường đều là viện nhị tam tiến nhưng không có người hầu hạ, chỉ có một số người làm thuê.

Thấy ngôi nhà đã bỏ hoang ba năm này cuối cùng cũng có người đến, mọi người đều tò mò nhìn về phía bên này."Làm phiền các vị đại ca, ta đi mở cửa sau, các ngươi có thể trực tiếp đánh xe ngựa vào.” Cổng lớn khác với cửa hông, cổng cao hơn so với mặt đường, bình thường có mấy bậc thang.

Nhưng cửa sau sát đất, có bậc cửa, nhưng cũng có thể bỏ bậc cửa đi.Hơn nữa cửa sau có thể trực tiếp đi vào sân sau, cũng dễ dàng tháo dỡ.

Xa phu đánh xe ngựa ra sau nhà đợi mở cửa sau.Khỉ Quả mang theo Kỳ Hạc đóng cổng, băng qua đình viện đến sân sau, mở khóa lớn trên cửa sau, tháo then cửa.“Ta tới giúp một tay.” Tiểu Lý trước đó cũng đi theo, hắn thấy thế thì tiến lên giúp cô.“Không cần đâu Lý đại ca, vết thương của ngươi còn chưa lành hẳn, ngươi giúp tới đây đã rất phiền toái ngươi rồi.” Khỉ Quả khoát tay, mở cửa, sau đó nhìn một chút, dỡ cả bậc cửa.Xe ngựa tiến vào sân sau, sau đó hai xa phu hỗ trợ dỡ đồ đạc xuống xe, Khỉ Quả mở một gian phòng để đồ vào.“Có cần chuyển vào phòng không?” Dỡ đồ đạc xong, Tiểu Lý hỏi."Không cần đâu, ta còn phải thu dọn lại một chút, xin lỗi đã làm phiền ngươi, ta mời các vị đại ca uống rượu." Khỉ Quả móc hà bao ra, nhét vào tay Tiểu Lý."Vậy được rồi, sau này nếu có việc gì có thể đến tiêu cục tìm ta, dọc đường ít nhiều nhờ có ngươi giúp đỡ." Tiểu Lý cũng không từ chối, gật đầu ra hiệu cho xa phu đi theo.“Đi thong thả, ta còn phải thu dọn, không tiễn được.” Khỉ Quả đi theo bọn họ ra cửa, chờ bọn họ đi xa, cô đóng cửa lại.Trở lại phòng, nhìn rương hòm và những dấu chân trên mặt đất, đã ba năm rồi không có ai ở, bụi bặm ở nơi này đã phủ một lớp dày.Đáng tiếc cô không phải tu sĩ, không thể dùng pháp thuật đi xử lý, có lẽ sau này cô có thể mày mò ra, nhưng hiện tại tuyệt đối không thể.

Xem ra hoặc là tìm người hỗ trợ quét tước, hoặc là tự thân vận động.Căn nhà nhị tiến này chiếm diện tích hơn sáu trăm mét vuông, là loại tiêu chuẩn nhất, riêng viện tử đã có mấy cái, chưa kể đến phòng ốc trong mỗi viện tử.Cho dù cô và Kỳ Hạc ở cùng một viện, không quan tâm đến những viện khác, cô không phải người lười biếng, nhưng cô không thích ngày nào cũng phải dọn dẹp một viện tử lớn như vậy đâu."Tỷ tỷ." Kỳ Hạc lại gần bên người Khỉ Quả, nắm chặt quần áo của cô, dường như không quen ở trong hoàn cảnh xa lạ.“Tiểu Hạc ngoan, từ nay về sau nơi này là nhà của chúng ta, chúng ta đi ăn chút gì trước đi.” Khỉ Quả suy nghĩ, ăn chút gì đó cũng tốt, bởi vì sáng sớm bọn họ đã đi cho nên còn chưa kịp ăn một miếng nào.Hơn nữa cô đã thấy nha hành, biết nha hành bây giờ không phải nơi buôn bán nhân khẩu, mà là nơi giới thiệu việc làm.

Cô không phải người nhà giàu cần nô bộc làm mấy chuyện không thể để người khác biết, chỉ muốn tìm người chia sẻ công việc nấu nướng thôi.Cho nên cần phải thuê một tôi tớ hỗ trợ giặt quần áo nấu cơm quét tước vệ sinh thôi.(Nguồn: https://zhuanlan.zhihu.com/p/33495314)Bình phong - 影壁 - ảnh bích: Tường xây làm bình phong ở cổng có tác dụng che chắn tầm mắt của người ngoài, cho dù cửa lớn mở rộng thì người ngoài cũng không thể nhìn vào trong nhà.

Ngoài ra còn có thể làm nổi bật bầu không khí, gia tăng khí thế cho nơi ở.(Nguồn: https://zhuanlan.zhihu.com/p/33495314)Tui không biết tiếng Trung, tìm nguồn chú giải cũng toàn dựa vào gg dịch, QT, dịch nhanh với nhìn hình đoán chữ thui, chỗ nào không đúng thì bảo tui với nha..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio