Từ Mạt Thế Xuyên Đến Cổ Đại Sinh Hoạt

chương 22: chương 22

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thánh keo kiệt VS Gà chiến

Cha Mạc khá nổi tiếng ở thôn Lâm Giang, có biệt danh là Thánh keo kiệt", là một trong những người khó xơi nhất ở trong thôn cùng với lão phu nhân Tần gia, trong thôn không có ai keo kiệt bủn xỉn giỏi như cha Mạc.

Trên thực tế, việc nói ông là thánh keo kiệt cũng không hoàn toàn đúng, chẳng hạn như ông rất hào phóng với con gái lớn và con rể.

Nghĩ rằng để giúp cho con rể lớn đi thi Trạng Nguyên, quả thật là gần như táng gia bại sản, kết quả khi tới lượt ca nhi Mạc Tiểu Bảo, ông ta quyết tâm bủn xỉn đến cùng.

Cho dù là làm việc, hay tìm hôn sự cho Mạc Tiểu Bảo, cha Mạc sẽ không từ bỏ cho đến khi ông ta vắt kiệt chút giá trị cuối cùng từ tiểu ca nhi này.

Nói cho cùng, cha Mạc thật ra vẫn còn khúc mắc chuyện Mạc Tiểu Bảo không phải là nam đinh, rõ ràng giống như nam nhân, rốt cuộc lại trở thành một ca nhi!

Khi Mạc Tiểu Bảo được sinh ra, cha Mạc cảm thấy rất nghẹn khuất, ca nhi này không khác gì một nam nhân, ngoại trừ việc có thể sinh ra một đứa bé, nhưng cậu không phải là một nam nhân, vì vậy không thể đưa tang được.

Thời buổi này không có nam đinh thì chính là tuyệt hậu, ca nhi hay cô nương không thể đưa tang, tương lai địa vị ở âm phủ sẽ kém một bậc, bởi vì ở dương gian không có nam đinh chống lưng!

Cha Mạc là một cổ nhân chính cống, trong xương cốt có sẵn tính gia trưởng, nên cực kỳ cố chấp đối với chuyện nam đinh này.

Thật ra trong lòng ông cũng không nhẫn tâm đến mức đẩy ca nhi của mình vào hố lửa, ông cũng có do dự, nhưng so với việc con rể có thể là tân Trạng Nguyên và hương khói của Mạc gia, cán cân trong trái tim của ông tự nhiên sẽ bị lệch.

Gả Mạc Tiểu Bảo cho Bùi Thiệu Nhung không phải là không được, dù sao của hồi môn cũng như nhau, gả cho ai cũng không lỗ, nhưng cha Mạc chưa bao giờ làm người thiệt thòi, nhất định phải phấn đấu vì lợi ích cao nhất cho bản thân.

Bây giờ có người chủ động đến cầu hôn, phản ứng đầu tiên của cha Mạc không phải là vui mừng vì tiểu ca nhi cuối cùng cũng có người thích và chủ động cầu hôn, mà là nghĩ làm sao để lấy được nhiều tiền nhất để gửi cho con rể lớn đi thi Trạng Nguyên!

Cha Mạc là thánh keo kiệt nổi tiếng ở trong thôn, Tần thẩm cũng không phải là dạng vừa, phải biết rằng gia đình của bà đang cung phụng một vị trâu bò có thể so sánh ngang với cha Mạc là Tần lão nương.

Nhớ trước đây Tần thẩm cũng là một nhân vật lợi hại ở trong thôn trước khi kết hôn, nổi tiếng là giỏi ăn nói, đanh đá, sau khi gả vào Tần gia, cả ngày đấu trí đấu dũng với tán tài Bồ Tát làm công lực của bà vô cùng thâm hậu.

Phải nói rằng ở thôn Lâm Giang có những người không sợ cha Mạc, Tần thẩm là một trong số đó, bà ấy chưa từng thua trận nào!

Bây giờ đã đồng ý giúp Bùi Thiệu Nhung cưới được Mạc Tiểu Bảo về nhà làm vợ, Tần thẩm sẽ không thất hứa, vì vậy bà ấy tập trung sức mạnh của mình và bắt đầu khẩu chiến với cha Mạc.

Trong vòng phút sau khi ngồi xuống ở nhà Mạc gia, Tần thẩm và cha Mạc bắt đầu tranh nhau về chuyện sính lễ và của hồi môn, căn nhà nồng nặc mùi thuốc súng.

Bùi Thiệu Nhung và mẹ Mạc đứng một bên không gì, Bùi Thiệu Nhung là cố kỵ cha Mạc là cha vợ tương lai của mình, và tin tưởng bản lĩnh của Tần thẩm.

Còn mẹ Mạc là không có dũng khí chen vào, trong nhà Mạc gia bà là người bị khi dễ nhiều hơn cả Mạc Tiểu Bảo, dù sao thì Mạc Tiểu Bảo đủ dũng cảm để tranh luận với cha Mạc, tính cách của mẹ Mạc càng yếu đuối hơn ở trước mặt cha Mạc, chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Tần thẩm và cha Mạc khẩu chiến một hồi lâu, cuối cùng hai người đấu đến ngang tài ngang sức, không ai chịu lùi bước, sắc mặt cha Mạc không được tốt cho lắm, rõ ràng là lời nói của Tần thẩm đã chọc vào chỗ đau của ông.

"Ta nói này Mạc gia, sao ngươi lại bướng bỉnh như vậy? A Bảo có phải là thân sinh của ngươi hay không? Ngươi gả nó đến thôn Thượng Hà làm thiếp là làm vinh quang cho ngươi hay sao? Chẳng phải là quan rưỡi thôi sao, Bùi đại huynh đệ cũng đưa đủ, không đưa thiếu ngươi đồng......"

"Ngươi nhìn đại huynh đệ của ta có thua ở chỗ nào, chỉ là không có ruộng đất thôi, kiếm tiền thì có thể mua được thôi, đại huynh đệ còn biết săn thú, ngươi xem hắn khỏe mạnh như thế, nhất định sẽ không để A Bảo chịu đói đâu, tới vụ mùa còn giúp cha vợ như ngươi thu hoạch, còn ngươi thì có gì mà do dự?".

Tần thẩm nói nhanh đến mức không kịp nghỉ ngơi mà uống nước, không ngừng chọc đau cha Mạc, mà Bùi Thiệu Nhung nghe thấy cũng sửng sốt.

Hắn thầm nghĩ chuyện cãi nhau này còn phụ thuộc vào bản lĩnh nữ nhân, nhìn lại thì cuộc hôn nhân này thật sự thành công, hắn thực sự phải cảm ơn Tần thẩm, có lẽ sau này cần tới sự giúp đỡ của Tần thẩm, nhân vật như vậy nhất định phải kết giao tốt!

Trong phòng bàn luận sôi nổi, Mạc Tiểu Bảo lúc này đang núp ở bên trong nhìn trộm, trong lòng rất lo lắng, cha của cậu rốt cuộc là có chuyện gì vậy, có người muốn cậu còn ông thì cứ phô trương, nếu Bùi đại ca không cưới cậu thì sao?

Cha của mình là cậu biết rõ nhất, bởi vì cậu trốn ở xa nên không nghe được trong phòng nói cái gì, nhưng nhìn biểu tình của cha và tình huống ở trong phòng, Mạc Tiểu Bảo cũng có thể đoán sơ sơ.

Sau một thời gian dài, hẳn là cha cậu muốn đòi thêm tiền từ sính lễ của Bùi đại ca, cha cậu sẽ không để lại của hồi môn với số tiền mà cậu nhận được, chắc chắn là ông sẽ đưa cho tỷ tỷ và tỷ phu một lần nữa.

Không bao lâu nữa tỷ phu sẽ đến kinh thành để đi thi, cha cậu nghĩ rằng tỷ phu sẽ thi đậu và làm Mạc gia cũng quang tông diệu tổ, của cải trong nhà cơ bản là gửi đến nhà tỷ phu, bây giờ của hồi môn của cậu cũng bị lấy đi.

Mạc Tiểu Bảo càng nghĩ càng khổ sở, hiện tại vất vả lắm mới có người muốn cậu, còn là người cậu thích, nếu như cha cậu không chịu thì cậu sẽ phải làm một quả phụ nhỏ rồi!

Mạc Tiểu Bảo ở ngoài cửa gấp đến độ dậm chân, khẩu chiến giữa Tần thẩm và cha Mạc ở trong nhà từ giai đoạn gay cấn tiến đến kết thúc.

So với Cha Mạc là thánh keo kiệt, Tần thẩm là người suốt ngày đấu trí đấu dũng với Tần lão nương, hiển nhiên là gà chiến số một.

Cha Mạc lúc này mặt đỏ bừng, thổi râu nhìn chằm chằm Tần thẩm, nhưng cũng không đuổi người ra ngoài, hút tẩu thuốc một hơi để dịu lại tâm tình, mới nhìn về phía Bùi Thiệu Nhung.

"Được rồi Tần thẩm, ngươi đừng nói với ta nữa, ta sẽ hỏi vị huynh đệ này vài câu......"

So với Tần thẩm, một người cáo già này, cha Mạc hiển nhiên cảm thấy Bùi Thiệu Nhung trông thật thà và lương thiện dễ nói chuyện hơn.

"Bá phụ mời hỏi......" Nhận được ánh mắt lo lắng nhắc nhở của Tần thẩm, Bùi Thiệu Nhung ngầm hiểu, đối với cha Mạc vẫn nên làm bộ dáng thành thật.

Cha Mạc hiển nhiên rất hài lòng với thái độ của Bùi Thiệu Nhung, gật đầu nói "Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Tên cụ thể là gì?"

Thành thật mà nói, Bùi Thiệu Nhung dọn đến thôn Lâm Giang ở được vài tháng, nhưng có rất ít người trong thôn biết tên đầy đủ của hắn.

Nguyên nhân chính là cái tên Bùi Thiệu Nhung có vẻ đẳng cấp hơn so với cái tên Cẩu Đản hay Đại Trụ ở trong thôn, nhiều người không nhớ nổi, ngày thường mọi người đều không có qua lại nhiều với hắn, chỉ biết hắn họ Bùi.

"Ta tên là Bùi Thiệu Nhung, năm nay tuổi......"

Bùi Thiệu Nhung thành thật trả lời, mặc dù linh hồn của hắn đã gần tuổi, nhưng thể chất của hắn còn trẻ, hắn không cảm thấy bản thân đang cưa sừng làm nghé, cho dù tâm hồn của hắn có già đi một chút.

"Tên đọc hơi lạ, ngươi là người đọc sách?" Cha Mạc gật đầu tiếp tục hỏi "Tần thẩm nói ngươi muốn mua ruộng đất, khi nào thì đi mua? Ngươi định làm gì khi mùa đông không săn được thú? Gia đình ta không có lương thực tiếp tế cho ngươi......"

"Ta không có học tư thục, ta ở với sư phụ trong chùa chỉ biết được vài chữ......!Ta sẽ mua đất khi nào ta tiết kiệm đủ tiền, thúc yên tâm, ta có sức khỏe làm việc mà, sẽ không làm thúc phải khó xử......" Bùi Thiệu Nhung thành thật nói.

"Được......" Cha Mạc hài lòng gật đầu, cho dù nam nhân này thực sự muốn mượn tiền của ông thì ông cũng không đồng ý, chuyện tiếp theo ông muốn nói đến chính là điểm mấu chốt.

"Đại huynh đệ, thúc thấy ngươi cũng là một hậu bối không tồi, gả ca nhi của thúc cho ngươi cũng không phải là không được......."

"Nhưng mà thúc nuôi dưỡng một ca nhi như vậy cũng không dễ dàng chút nào, ngươi muốn cưới A Bảo của ta chỉ với quan rưỡi là khinh thường thúc quá, của hồi môn phải là quan tiền mới được, còn ngày thành thân thì phải đợi đến sau tết.......!"

Cha Mạc thực sự không hài lòng với quan tiền của hồi môn, nhưng nhìn thấy Bùi Thiệu Nhung thậm chí không có ruộng đất, chắc chắn là sẽ không có nhiều tiền.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cha Mạc cũng cảm thấy Tần thẩm nói đúng, gả Mạc Tiểu Bảo cho Bùi Thiệu Nhung còn tốt hơn là làm thiếp ở thôn Thượng Hà.

Dù sao thì tiền sính lễ cũng tương đương nhau, nếu gả cho Bùi gia thì ở cùng một thôn có thể sai Mạc Tiểu Bảo về phụ việc nhà, Bùi gia cũng rắn chắc có thể giúp được nhiều việc, có thể so sánh với của hồi môn và sính lễ của thôn Thượng Hà!

"........."

Nghe được lời nói của Cha Mạc, Bùi Thiệu Nhung vẫn là vẻ mặt thành thật, nhưng trong lòng có chút không vui, không phải là vì đưa thêm tiền sính lễ.

Cha Mạc nói ngày kết hôn phải đợi đến sau Tết, điều này rõ ràng là để vắt kiệt giá trị của Mạc Tiểu Bảo, bằng cách để cho Mạc Tiểu Bảo làm việc cực lực đến thời điểm đó.

Bùi Thiệu Nhung nhíu mày, im lặng trầm mặt nhìn chằm chằm cha Mạc.

Ngay khi cha Mạc bị hắn nhìn có chút thấp thỏm, Bùi Thiệu Nhung mỉm cười, ghé vào tai Tần thẩm hỏi " Thẩm, ta muốn hỏi thẩm một chuyện, thẩm có biết lúc tỷ tỷ A Bảo xuất giá có của hồi môn là bao nhiêu không?"

Tần thẩm vừa nghe xong hai mắt liền sáng lên, vỗ đùi "Này, đại huynh đệ, ta biết, là quan tiền, Tôn gia ngoại trừ có tú tài, trong nhà rất nghèo khó.......!"

Khi Tôn gia kết hôn với con gái lớn của Mạc gia xác thật là chỉ đưa có quan tiền, không phải là vì Tôn gia nghèo hơn Bùi Thiệu Nhung hiện giờ, mà là vì hai lão Tôn gia không muốn kết thân với Mạc gia, nên chỉ đưa có quan tiền.

Lúc đó, cha Mạc vì lời hứa hẹn thân phận tú tài của Tôn gia và con quá kế kéo dài hương khói Mạc gia, cuối cùng lấy quan tiền làm của hồi môn, nhiều người trong thôn đều biết về điều đó.

Tần thẩm lập tức tìm lý do chọc cho cha Mạc đau "Ta nói này Mạc gia, ngươi thật sự không biết xấu hổ là gì, con gái của ngươi gả chồng chỉ lấy có quan tiền, ca nhi của ngươi gả đi thì đòi tới quan tiền, ca nhi còn quý giá hơn so với cô nương......."

"Mạc gia, ngươi cũng nhìn xem thanh danh bây giờ của A Bảo ra sao, ngươi tìm đâu ra một người tốt như đại huynh đệ? Người ở thôn Thượng Hà mà ngươi tìm được có thể giúp ngươi làm việc giống như đại huynh đệ không?"

"Thôi quên đi, đại huynh đệ, chúng ta không kết thân với nhà này nữa, ngày mai ta sẽ giúp ngươi tìm một mối khác, Mạc gia ngươi chướng mắt đại huynh đệ của ta như thế, vậy thì ngươi giữ lấy con rể tốt ở thôn Thượng Hà của ngươi đi.......!"

"Đúng là mắc cười muốn chết, con rể còn lớn tuổi hơn cha vợ, ngươi là người đầu tiên và duy nhất trong thôn chúng ta đó, Mạc lão cha!"

Tần thẩm một bên cười nhạo cha Mạc, một bên nháy mắt ra hiệu với Bùi Thiệu Nhung, Bùi Thiệu Nhung hiểu ý, cúi xuống nhìn cha Mạc rồi thở dài.

"Nếu bá phụ chướng mắt ta, ta cũng không làm khó bá phụ, buổi cầu hôn hôm nay coi như hủy đi......"

Vốn dĩ Tần thẩm không vội vàng rời đi, nhưng khi Bùi Thiệu Nhung vừa nói sẽ không kết hôn, cha Mạc sững sờ, vội vàng ngăn cản.

"Khoan, từ từ, ngồi xuống ngồi xuống, hôn sự mới bàn bạc giữa chừng sao có thể bỏ dở được......"

"........."

Tần thẩm bị cha Mạc giữ lại, bà nở một nụ cười đắc ý với Bùi Thiệu Nhung, sau đó quay trở lại căn phòng ngồi xuống với Bùi Thiệu Nhung với vẻ mặt nghiêm nghị.

"Mạc gia ngươi muốn nói chuyện gì? Nói nhanh đi, nhà bao việc, không có thời gian nói chuyện với ngươi, nghe nói Tiểu Hồng của Lưu gia ở cuối thôn cũng đến tuổi kết hôn rồi......!"

Tần thẩm nói chuyện không còn khách sáo như lúc nãy, nhìn cha Mạc thay đổi sắc mặt, trong lòng cười thầm, dám khoe khoang với lão nương, lão nương không thể giết ngươi nhanh gọn như vậy!..

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio