Edit:Hoạt Đồng
Sau khi Tiêu Thỏ rời khỏi, nụ cười trên gương mặt Nguyễn Trác Hàng cũng liền biến mất , nhìn tên đầu sỏ quấy rối cậu cả buổi tối- Tiêu Thược Nhi, thật sự không có tâm tư đối phó cô, không vui nói một câu: “Cậu tốt nhất đừng chọc đến tớ.”
Tiêu Thược Nhi oan ức, đôi mắt đỏ ửng, không thèm giữ hình tượng mà ở một bên đường quát ầm lên, “Rốt cuộc lúc đầu là ai chọc ai trước.”
“Cậu cũng nói là lúc đầu đấy thôi.”
“Tớ không phải là đối tượng để cậu tùy lúc đùa bỡn,”
Nguyễn Trác Hàng khinh miệt cười, “Tớ nhớ rõ là ngay cả hôn chúng ta còn chưa từng hôn đâu.”
Tiêu Thược Nhi căm phẫn nhìn theo hình dáng đó.
Trong lòng thề: Tôi sẽ không cho cậu sống dễ chịu đâu.
Vừa về đến nhà, Tiêu Thỏ liền nhìn thấy ba mẹ đang ngồi trên sô pha, cô ngoan ngoãn bước tới nói, “Con về rồi ạ.”
Ba Tiêu lo lắng hỏi, “Ngày đầu tiên dạy học, có phải mệt quá rồi không?”
Mẹ Tiêu nói: “Cái con bé này, thật là không hiểu chuyện gì cả, sao con lại muốn giúp đỡ học sinh dạy kèm chứ!”
Tiêu Thỏ bĩu bĩu môi, “Ba mẹ đừng phóng đại mọi chuyện lên như vậy chứ.”
“Ba mẹ là đang lo lắng cho con.” Ba Tiêu, mẹ Tiêu đồng thời mở miệng.
Tiêu Thỏ nở nụ cười thật ngọt ngào và nói: “Mẹ à, mẹ biết không, hôm nay con thật sự rất vui đó, con cảm thấy mình cũng là một người có ích, đặc biệt là những học sinh có thành tích không tốt trong lớp, lúc mà bọn họ hy vọng con có thể giúp đỡ kèm cặp, con cuối cùng cũng nhận ra được, mình cũng có thể làm chuyện ra hồn đó.”
Tiêu Thỏ có chút kích động, nên những lời nói nói ra đều không rõ ràng.
Lần đầu tiên thấy con gái hào hứng như vậy, cũng không đành lòng làm con gái mất hứng, dù sao con bé cũng không thể nào cả đời sống dưới đôi cánh của cha mẹ được, con bé cũng đã trưởng thành, để nó ra ngoài va chạm một chút cũng tốt.
Chỉ nói: “Đừng để bản thân quá mệt mỏi là được rồi.”
“Con biết rồi ạ.”
“Đã ăn cơm chưa?”
“Con ăn rồi ạ.”
“Vậy lên nghỉ ngơi đi, sáng mai còn phải dậy sớm đó.”
Tiêu Thỏ nhảy chân sáo lên lầu, ba mẹ nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của cô như vậy, cũng cười thật tươi.
Có đôi khi, cha mẹ không cầu gì nhiều hơn, chỉ mong con cái của họ có thể trôi qua những tháng ngày bình an, hạnh phúc.
Sáng sớm hôm sau đến trường học, lúc bước vào phòng giáo viên, thầy giáo Trương nhìn thấy Tiêu Thỏ thì vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại đến đây?”
Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ, cô không phải giáo viên ở đây sao? Hôm qua còn đến dạy buổi học đầu tiên rồi đó.
Thầy giáo Trương nhìn bộ dạng của cô, đoán cô chắc hẳn không biết hôm nay cô không có giờ dạy, đem thời khoá biểu đưa cho cô xem, đồng thời nói: “Em thứ Hai và thứ Tư không có tiết đâu.” Mà hôm nay vừa khéo lại là thứ Tư.
Thầy giáo Trương chính là chủ nhiệm của lớp mười hai thực nghiệm, cũng là giáo viên dạy ngữ văn của bọn họ.
Tiêu Thỏ cầm thời khóa biểu, hôm qua không ai nói cho cô biết, nên cô căn bản cũng không biết.
Thầy giáo Trương thấy Tiêu Thỏ đến cũng đã đến rồi, ông còn định chuẩn bị lên lớp giờ tự học buổi sáng, bèn nói: “Cô giáo Tiêu nếu đã tới đây, cũng không thể để cô giáo đến mất công được, vậy giờ tự học buổi sáng hôm nay để cô giáo Tiêu lên lớp đi.”
Tiêu Thỏ xấu hổ cười cười, đem túi xách để vào chỗ ngồi của mình xong liền ôm sách giáo khoa tiến về phía lớp học.
Phòng học thật sự yên tĩnh, vào giờ tự học buổi sáng, các học sinh đều trật tự ngồi tự làm bài tập của mình.
Nguyễn Trác Hàng lơ đãng ngẩng đầu lên, phát hiện ra giáo viên lên lớp giờ tự học buổi sáng hôm nay lại là Thỏ con, dịu dàng cười cười, lại tiếp tục vùi đầu vào bài tập.
Tiêu Thỏ đứng bên bàn giáo viên, nhận ra giờ tự học buổi sáng căn bản không cần giáo viên giám sát, có chút nhàm chán hồn vía bắt đầu lên mây, nghĩ đến việc hôm nay không có giờ dạy, vậy cô có thể đi dạo phố.
Buổi chiều sau khi tan học còn phải về đây dạy kèm cho Nguyễn Trác Hàng, vậy đến lúc đó lại phải chạy về đây một lần nữa, Tiêu Thỏ cau mày, có chút phiền não mà suy nghĩ, sau khi dạo phố xong khẳng định sẽ rất mệt mỏi, vậy hôm nay cô có thể nghỉ ngơi không.
“Cô giáo, có chuyện gì sao?”
Nguyễn Trác Hàng bị Tiêu Thỏ cứ nhìn chằm chằm vào như vậy, thật có chút chịu không nổi.
Tiêu Thỏ khom thắt lưng, nằm bò xuống bàn giáo viên, duỗi duỗi cổ, nhỏ giọng nói với Nguyễn Trác Hàng: “Hôm nay chúng ta nghỉ học, không học thêm nữa được không?”
Nguyễn Trác Hàng ánh mắt chợt lóe, nhìn thấy Tiêu Thỏ bởi vì nằm áp xuống mặt bàn mà bầu ngực trắng như tuyết hiện ra cực kỳ rõ ràng trước mắt cậu, một bộ phận nào đấy đột nhiên căng lên.
“Vì sao?”
Tiêu Thỏ vẫn không biết gì, chỉ nói: “Cô hôm nay không có tiết, muốn đi dạo phố.” Nói xong trên mặt liền nhuộm một màu đỏ ửng, cô dường như đã không còn chút tinh thần trách nhiệm nào nữa thì phải.
Sợ bị học trò coi thường, cô lập tức nói thêm: “Cô trước đây chưa từng được đi dạo phố, bởi ba mẹ không cho phép, bây giờ khó khăn lắm mới được ra ngoài, lại không có tiết, cho nên…”
Nguyễn Trác Hàng điều chỉnh lại tư thế, không chỉ ngăn cản tầm mắt phía sau, mà còn để chính mình có thể nhìn thấy rõ hơn.
“Cô giáo chưa từng đi dạo phố, vậy có biết nên đi đâu không?”
Tiêu Thỏ gật gật đầu nói: “Cô biết chứ, ý cô là chưa từng một mình xuống phố ấy.” Trước kia đều cùng mẹ ra ngoài, mỗi lần mua gì đều là đánh nhanh thắng nhanh, hơn nữa số lần được ra ngoài lại càng ngày càng ít đi, mà những niềm vui cơ bản cô cũng không hiểu được chút nào, hơn nữa lần này ra ngoài đi làm, ba cũng cho cô một tấm thẻ phụ thuộc.
Thẻ phụ thuộc: Có thể hiểu là con của thẻ tín dụng, chịu sự quản lý của thẻ tín dụng.
“Cô giáo, em đưa cô đi.”
Nguyễn Trác Hàng không thèm suy nghĩ mà nói luôn, cảm thấy đây chính là một cơ hội cực kỳ tốt.
“Không được!” Tiêu Thỏ nghiêm túc nói, “Em là học sinh, còn phải đi học.”
Giọng nói có chút lớn, vốn dĩ hành động của bọn họ đã hấp dẫn không ít những cái nhìn lấm lét từ các học sinh khác, lần này lại càng thu hút sự chú ý của mọi người .
Hạ Thiên nói: “Cô giáo, hai người muốn đi đâu thế?”
Hôm nay không có tiết Tiếng Anh, tất cả mọi người đều biết, hơn nữa trong lớp học vừa rồi yên lặng như vậy, tiếng hai người họ đối thoại tuy nhỏ, nhưng nếu chú ý lắng nghe thì cũng không khó để nghe ra toàn bộ.
“Bạn học Tiêu Thược Nhi, phiền cậu giúp tớ xin nghỉ phép với chủ nhiệm, cứ nói là tớ trong người khó chịu.”
Tiêu Thược Nhi hiển nhiên cũng không bằng lòng.
Tiêu Thỏ cau mày nói: “Thành tích học tập của em vốn không tốt, sao có thể trốn học chứ.”
Cả lớp bỗng chốc im re, đối với vị giáo viên anh dũng vô địch này, bọn họ triệt để bái phục rồi, Nguyễn Trác Hàng thành thích học tập không tốt, thì sẽ không có ai có thể học tốt được, lại nói, cũng là học sinh lớp mười hai rồi, có nhiều học sinh thường xuyên xin nghỉ phép cũng là chuyện bình thường, thậm chí đã có người mấy ngày liền không đi học, ôn tập ngay tại nhà, nhưng mà hôm nay lớp lại rất đông đủ, ngay cả Sài Thiếu Kiệt cũng có mặt, chỉ là cậu ta có đến hay không cũng không có gì khác biệt, chỉ là thay đổi chỗ ngủ mà thôi.
Nguyễn Trác Hàng thu dọn xong xuôi sách vở, đeo balô lên lưng, nắm lấy tay Tiêu Thỏ, kéo ra khỏi lớp học.
Tiêu Thược Nhi lại kéo lấy một bên tay kia của Tiêu Thỏ nói: “Nguyễn Trác Hàng, cậu là lớp trưởng, nên làm tấm gương cho mọi người mới đúng.” Rồi lại quay sang nói với Tiêu Thỏ: “Cô giáo, cô sao có thể dẫn theo học sinh trốn học chứ?”
Tiêu Thỏ vô tội mà.
Tiêu Thỏ tức giận nhìn Nguyễn Trác Hàng, trách cậu không nghiêm túc học hành, cũng trách cậu liên lụy đến cô.
“Buông tay!”
Tiêu Thược nhân nắm chặt lấy cổ tay Tiêu Thỏ, cố ý làm cô đau, đối với lời nói của Nguyễn Trác Hàng thì làm bộ như không nghe thấy.
“Đau quá!”
Tiêu Thỏ vung cổ tay, uất ức nhìn Tiêu Thược Nhi, nhưng mà sức lực lại không lớn bằng cô bé, không rút tay ra được.
“Đau…”
Thứ Tiêu Thỏ sợ nhất chính là đau, hơn nữa Tiêu Thược Nhi lại nhẫn tâm, cố ý dùng móng tay dài của mình cấu thật mạnh vào cổ tay Tiêu Thỏ, móng tay sắc bén bấm vào tận trong thịt.
Nguyễn Trác Hàng nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của Tiêu Thỏ, hoảng hốt, hất mạnh bàn tay của Tiêu Thược Nhi ra liền thấy, đều là máu, giơ tay giáng một cái tát thật mạnh xuống mặt Tiêu Thược Nhi, mọi người trong lớp đều sửng sốt.
Nước mắt vừa nãy chực chảy ra của Tiêu Thỏ liền bị dọa rụt trở về, sợ hãi nhìn Nguyễn Trác Hàng, cô lần đầu tiên nhìn thấy người ta ra tay đánh người, ba Tiêu, mẹ Tiêu vô cùng ân ái, trước giờ chưa từng xảy ra mâu thuẫn, bàn tay này tuy rằng không phải đánh lên mặt Tiêu Thỏ, nhưng mà chỉ nhìn thôi cũng khiến cô phải khiếp sợ.