Dịch: Hoàng Hi Bình
: chiều, Ngày tháng ,.
Sau khi ăn tối tại nhà của Alexis, Đỗ Duy lên đường đến nhà thờ.
Cuộc sống nhàn nhã nửa ngày đối với hắn rất đáng quý.
Lái xe trên đường dành cho ô tô ở Bắc Brook.
Trong xe, Đỗ Duy bấm còi để thúc giục chiếc xe phía trước.
Hắn hơi giật mình nhìn người đi đường trước mặt và cảnh tượng tĩnh mịch, trong lòng hiện lên một ý nghĩ già dặn.
"Kể từ ngày tháng , dường như mình chưa từng trải qua cuộc sống mà một người bình thường nên có."
Đỗ Duy nói xong lời này, trong lòng đột nhiên muốn hút thuốc.
Vì vậy, hắn bèn lấy ra thuốc và zippo, nhưng sực nhớ chiếc zippo này chỉ có thể châm lửa khi ác linh xuất hiện.
Vì vậy, hắn trực tiếp đi vào ác linh hoá.
Đã có một tiếng tách.
Bấm zippo, ngọn lửa đỏ bốc lên, làn khói mờ ảo bay ra khỏi cửa kính theo từng nhịp lăn bánh của chiếc xe.
"Mình phải điều chỉnh tâm lý. Nếu căng thẳng trong thời gian dài, sớm muộn gì cũng ảnh hưởng đến tâm lý.”
Đỗ Duy nói, nhấn ga hơn nửa chân, tốc độ xe lập tức tăng lên.
……
Mười phút sau, trước cổng của nhà thờ ở Bắc Brook.
Ngay khi Đỗ Duy dừng xe, đúng lúc nhìn thấy Cha Tony đang vất vả xách một chiếc rương sắt nhỏ bước vào nhà thờ.
"Này, Mr. Đỗ Duy, thật là trùng hợp. Cha vừa nhận được đồ do giáo hội gửi tới."
Cha Tony nhìn vào chiếc McLaren GT, và ngay lập tức nhận ra Đỗ Duy, ông chào hắn, rồi đặt tạm chiếc rương xuống, có vẻ rất nặng.
Đỗ Duy mở cửa xe, bước xuống cười nói: "Con vừa rời khỏi nhà của bạn gái, nên ghé qua xem một chút."
Vừa nói chuyện, hắn vừa liếc nhìn hộp sắt dài khoảng cm, dày cm, bề mặt phủ một lớp sơn đen, nhưng có vài chỗ đã bong tróc, lộ ra hoa văn trừ tà được chạm khắc.
So với trước đây, Đỗ Duy không còn là một Người Đuổi Quỷ non nớt nữa, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm và biết rất rõ một số phương pháp trừ tà.
Mặc dù những phương pháp đó không có nhiều tác dụng sau khi hắn trở thành một thợ săn, nhưng chúng vẫn có thể hữu ích vào những thời điểm nhất định.
Ví dụ, bây giờ.
"Chiếc rương này được dùng để giam cầm môi giới của ác linh, đúng không ạ?"
Đỗ Duy khó hiểu: "Vậy thứ mà giáo hội cho con là ác linh?"
Cha Tony lau mồ hôi trên trán: "Cũng không khác mấy, chúng ta đi vào trước hẵng nói. Dù sao thứ này cũng rất đặc biệt, có chút giống với lá bài Joker trước đây của con, nhưng chắc không hữu dụng đượcnhư vậy."
Nói xong, ông vẫy tay với Đỗ Duy, biểu thị rằng ở đây không tiện nói chuyện.
Đỗ Duy lạnh nhạt gật đầu, đỡ lấy chiếc rương sắt từ Cha Tony.
Vào tay thì hơi chìm xuống, chắc khoảng ký.
Và điều này càng khiến hắn tò mò hơn nữa, chẳng lẽ trong rương có thứ gì đó giống như khẩu súng kíp của James?
Sau khi đồng bộ trí nhớ với ác linh Đỗ Duy, hắn cũng biết được tin tức về James, và hắn có chút nóng mắt với khẩu súng kíp.
Rất nhanh, Đỗ Duy và cha Tony đến phòng tiếp tân của nhà thờ.
Rầm ……
Một âm thanh nặng nề vang lên, Đỗ Duy đặt rương sắt xuống đất.
Cha Tony thấy vậy, bèn nói: "Con có thể tự mở nó ra, còn Cha sẽ uống một tách cà phê. Con có muốn uống một tách không?"
Đỗ Duy liếc ông một cái, cau mày nói: "Tinh thần của Cha không được tốt lắm, còn chưa nghỉ ngơi sao?"
Cha Tony lúng túng trả lời: “Hôm qua trung sĩ Tom rủ Cha ra ngoài giao lưu nên về hơi muộn”.
Ừm...
Đỗ Duy không biết nói gì: "Quên đi, Cha cứ đi rót cà phê, nhân tiện rót cho con một ly."
Cha Tony ngạc nhiên hỏi: "Tối qua con có đi giao lưu không?"
Ông nhớ sau bữa tối cũng đã giờ, Đỗ Duy lẽ ra phải về nhà từ lâu.
Đỗ Duy khóe miệng giật giật: "Con cũng chỉ là nghỉ ngơi không tốt."
Cha Tony ồ một tiếng, khuôn mặt già nua đỏ bừng và vội vàng rời đi.
Đỗ Duy thở dài vô cùng bất lực, nếu biết chuyện này, thà rằng không giới thiệu Tom với Cha Tony.
Người tuổi này, còn dính tới gái gú, thật chẳng hay ho gì.
Cái chính là, Tom đã đưa một linh mục tới khu đèn đỏ như thế nào?
Theo một nghĩa nào đó, điều này tương đương với việc phá hủy đức tin của một người...
"Kinh khủng thật."
Đỗ Duy lắc đầu ngừng suy nghĩ về mớ hỗn độn này, lần mò trên rương sắt, tìm thấy chốt khoá được giấu kín ở hai bên.
Bật nhẹ.
Nghe thấy một tiếng tách nhẹ.
Rương cũng tự động mở ra.
Tuy nhiên, điều khiến hắn ngạc nhiên là thứ được đặt bên trong là đồng xu có đường kính cm, mặt trước có chạm nổi hình đầu lâu, mặt sau có hình liềm, và hình máu nhỏ giọt được chạm khắc.
Một chiếc rương dùng để giam giữ ác linh, nhưng trong đó chỉ có đồng xu.
Có gì đó không đúng. Có vẻ hơi quá mức cần thiết...
Điều khiến Đỗ Duy khó hiểu nhất là đồng xu này rõ ràng được làm bằng bạc, lại rất cũ kỹ, nhưng kiểu chạm khắc lại không tạo cảm giác quen thuộc.
Nói cách khác, chế tạo ra nó chắc không phải từ một quốc gia nổi tiếng, hoặc có lẽ một xưởng tư nhân đã làm ra nó.
Đỗ Duy cầm đồng bạc trong tay, xoa xoa vào lòng bàn tay, cảm giác mát lạnh mờ mịt, lập tức tiến vào trạng thái Quỷ Nhãn.
Không có gì bất thường...
Có vẻ như nó chỉ là một đồng xu bình thường, thậm chí không có giá trị sưu tầm.
Vào thời điểm này, Cha Tony vừa bước vào với tách cà phê, khi thấy Đỗ Duy đang nghiên cứu đồng xu, bèn nói: "Bà Senna nói với Cha rằng đồng xu này có từ thế kỷ trước. Trong cuộc Thập tự chinh của giáo hội vào mấy thế kỷ trước, đây chính là chiến lợi phẩm từ một dị giáo đã bị xoá bỏ."
Đỗ Duy gật đầu, nhấp một ngụm cà phê hỏi: "Lúc trước Cha nói nó có chút giống với lá Joker của con. Có phải là do quy luật của nó không?"
Cha Tony trả lời: “Đúng vậy, sau khi đồng xu này vào tay của giáo hội, trong một thời gian dài không ai biết nó là gì.”
"Sau đó, có người đã vô tình ném nó, và phát hiện ra bí mật của nó."
"Mặt trước tượng trưng cho sự may mắn, và mặt sau tượng trưng cho sự xui xẻo."
"Tung đồng xu là quy luật của nó."
Nghe vậy, Đỗ Duy nhíu mày, chẳng trách Cha Tony nói nó không tiện dụng như lá Joker, loại quy luật may rủi này không cho người ta lựa chọn nào khác.
Ném một đồng xu, may mắn hoặc xui xẻo.
Trong quá trình trừ tà, nếu mặt trước thì tốt, nhưng nếu mặt sau thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nhưng phải nói rằng, nó khá hoàn hảo...
Tuy nhiên, Đỗ Duy biết sâu sắc rằng một thứ tương tự như lá bài Joker không thể hoàn hảo, và nó chắc chắn tiềm ẩn những nguy hiểm.
Sau đó hỏi: "Cái giá phải trả khi sử dụng tiền xu là gì?"