Dịch: Hoàng Hi Bình
Xế chiều hôm đó.
Sau khi Đỗ Duy lắp chiếc gương vào phòng tắm, hắn dọn dẹp nó và đến nhà của Alexis.
Hắn dự định trước khi đến thành phố Sikelin, phải thông báo trước cho bạn gái, kẻo lại bị mắng.
Dẫu sai, hôm trước ở San Polia, hắn và Alexis đã có một cam kết, nói rằng hắn sẽ không bao giờ đặt mình vào nguy hiểm nữa.
Hmm... hắn phải nói dối nữa rồi.
……
Hắn lái xe đến Khu dân cư Furman.
Trước khi vào khu dân cư, Đỗ Duy đã nhìn thấy khá nhiều gương mặt lạ lẫm ở quanh khu dân cư.
Hắn nhìn những người đó, họ cũng gật đầu chào hắn, rõ ràng họ đều là cấp dưới do Tom cử đến.
Hành động nhanh chóng.
Ở một góc độ nào đó, Tom, người bạn tốt của Đỗ Duy đã làm rất tốt mọi việc và không làm hỏng việc vào thời điểm quan trọng.
Đỗ Duy đã cứu Tom, và Tom cũng giúp đỡ Đỗ Duy.
Đây là tình cảm con người và là sợi dây liên kết giữa các cá nhân với nhau.
Đến trước cửa nhà Alexis.
Đỗ Duy đang định bước vào thì cánh cửa trực tiếp mở ra, Alexis bước ra mang theo một túi rác với vẻ mặt ngạc nhiên.
"Ôi anh yêu, sao anh lại ở đây?"
"Đương nhiên là anh nhớ em, cho nên anh mới tới đây."
Đỗ Duy mỉm cười và giọng của hắn dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
Điều này khiến Alexis cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều vì học làm cơm thất bại, cô khịt mũi nói: "Lời này không giống như lời anh có thể nói ra được. Bình thường nếu em không gọi cho anh, thì anh sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đến nhà em."
Đỗ Duy cười nói: "Trước đây anh không làm tròn trách nhiệm làm bạn trai, nhưng sau này nhất định sẽ thay đổi."
Alexis ném cái túi đựng thức ăn hỏng vào thùng rác, và nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Anh yêu, anh có bị sốt không?"
Vừa nói, cô vừa đi đến bên Đỗ Duy, sờ trán của bạn trai, nhưng không thấy nóng chút nào.
Đỗ Duy lúng túng hỏi: "Sao em lại hỏi như vậy?"
Alexis lấy làm lạ: "Anh có biết hình tượng của anh trong trái tim em như thế nào không?"
Đỗ Duy tò mò: "Em cứ nói."
Alexis trợn to hai mắt: "Anh là trai thẳng cứng nhắc, luôn khiến em tức giận, thỉnh thoảng có chút lãng mãn, làm em cứ ngỡ như đang mơ."
Cô ấy đang nói sự thật, nhưng Đỗ Duy cảm thấy xấu hổ...
Hắn thầm nghĩ: Mình là một bác sỹ tâm lý thì dính dáng gì đến trai thẳng cứng nhắc chứ, sao lại không có lãng mạn cho được.
Sau đó, Đỗ Duy nói: "Anh cho rằng em đối với anh có chút phiến diện."
Alexis cười nói: "Vậy nên anh tặng em thỏi son. Anh thấy lãng mạn lắm sao? Ôi, em nhầm rồi, em nhớ anh đã nói là thực dụng, đúng không?"
Đỗ Duy ho khan một tiếng nói: "Không phải sao?"
Alexis ậm ừ và nói: "Anh có biết màu son không? Màu son khác nhau tương ứng với những loại son khác nhau, và điều quan trọng nhất là son môi có hạn sử dụng. Một cây son có thể dùng được năm, thậm chí cứ coi như bỏ đi thời hạn sử dụng của thỏi son, thì chừng ấy son cũng đủ để em sử dụng trong một nghìn năm."
"Nếu anh muốn tặng son, chi bằng một tháng tặng thỏi. Mặc dù nghe có vẻ nhàm chán, nhưng tốt hơn là gửi nhiều cùng một lúc... phải có tâm một chút chứ."
Đỗ Duy lộ vẻ suy tư, gật đầu đồng ý: "Điều em nói rất có lý."
Alexis thấy bạn trai bị thuyết phục nên cười và hỏi: "Vậy cưng, anh đã nghĩ ra món quà mới chưa? Anh đã hứa sẽ tặng quà cho em đó."
Lời này có phần trêu ghẹo.
Đỗ Duy hắng giọng nói: "Là thế này, hôm nay anh đã suy nghĩ rất lâu, quyết định tặng cho em một món quà vô cùng đặc biệt, nhưng cần một chút thời gian chuẩn bị."
Alexis ngạc nhiên. Một món quà rất đặc biệt, và tốn thời gian chuẩn bị, giá bao nhiêu?
Cô ấy biết rất rõ về số dư tài khoản của bạn trai.
Vì thế, cô lập tức nói: "Quên đi, đừng tiêu tiền bậy bạ. Nếu phải chuẩn bị một món quà thật đắt tiền, hãy cứ dùng thẻ ngân hàng của em.”
Mặc dù Alexis thích Đỗ Duy chuẩn bị quà cho mình, nhưng cô không muốn hắn tiêu quá nhiều tiền.
Cô cũng là người thích làm chuyện có lợi cho đôi bên.
Đỗ Duy cười nói: "Đừng lo lắng, sẽ không tốn nhiều tiền, nhưng anh hứa với em món quà mà anh chuẩn bị cho em sẽ rất cẩn thận, nhưng sẽ hơi mất thời gian."
Giọng điệu rất nghiêm túc.
Alexis không thể không tin người yêu, cô rất chờ mong.
Đôi mắt xanh trong như nước nhìn Đỗ Duy trìu mến, mỉm cười hỏi: "Vậy anh Đỗ Duy thân mến, bao lâu nữa anh mới có thể chuẩn bị xong món quà này?"
Đỗ Duy chớp chớp mắt: "Khoảng ngày."
Một chuyến đi đến Thành phố Sikelin, để giải quyết Hannibal và ác linh Đỗ Duy một thể, ngày đi đi về về là đủ.
Chủ yếu nhất là, hắn đã kiểm tra thông tin về Sikelin, nơi này có chợ hoa rất nổi tiếng, mùa này có rất nhiều loại hoa mọc ở vùng dã ngoại.
Chỉ cần một loại hái đoá, phụ nữ sẽ không thể cưỡng nổi, đúng không?
……
:.
Đỗ Duy xoa xoa phần eo bị đau của mình và lái xe rời khỏi Khu dân cư Furman.
"Phụ nữ thật sự rất khó đối phó."
Giọng hắn hơi yếu.
Ở với Alexis không bao lâu, Đỗ Duy cũng giải tỏa được khá nhiều, và trở lại trạng thái bình tĩnh và lý trí.
Kế tiếp đây, hắn sẽ đến thị trấn hoang vắng ở thành phố Sikelin để tìm ác linh trong gương nguy hiểm, nhân lúc ác linh Đỗ Duy vẫn đang đồng hóa lá Joker, hắn sẽ giết nó trước.
Điều này khá nguy hiểm. Bởi vì cách tốt nhất để đối phó với ác linh Đỗ Duy là sử dụng quy luật thay đổi khuôn mặt để tách nó ra khỏi cơ thể, và biến nó thành một ác linh mặt nạ.
Điều này cần một điều kiện tiên quyết, đó là hắn đã bị ác linh Đỗ Duy khống chế.
Do đó, một ngoại lực là cần thiết.
"Nếu ác linh gương đủ mạnh, nó có thể tạm thời đối đầu với ác linh Đỗ Duy."
"Trước đây tôi đã để lại một thủ đoạn ngầm trong trí nhớ của ác linh Đỗ Duy, nhưng sau khi ký ức được đồng bộ, thủ đoạn này không còn hữu dụng nữa."
Đỗ Duy nói, liếc nhìn ba lô trên ghế lái phụ.
Bên trong có chiếc mặt nạ, lá bài joker và những vật dụng đặc biệt khác, còn Pennywise thì cất ở nhà.
"Pennywise, Cái bóng, ác linh trong gương, và Hannibal sẽ trở thành ác linh sau khi chết."
" ác linh hẳn là đủ để đối trọng với ác linh Đỗ Duy."
"Vậy mình chỉ cần một chút may mắn."
Đỗ Duy đã nghĩ hết mọi cách rồi, nếu không có cách nào giải quyết được ác linh Đỗ Duy, có lẽ chỉ có thể thử giải pháp cuối cùng.
Lại đeo vào chiếc nhẫn có chữ Val...
Hãy để lời nguyền bùng nổ ngay tại chỗ.
Nghĩ về điều này, Đỗ Duy hít sâu một hơi, trong mắt vô cùng bình tĩnh.
Hắn biết mình đang cố gắng làm chuyện nguy hiểm đến mức nào, bất cẩn một chút sẽ dẫn đến tử vong, nhưng hắn không có đường lui.
……
Hơn mười phút sau.
Tại phòng khám tư vấn.
Đỗ Duy cầm một quả bóng bay màu đỏ bước xuống từ lầu hai.
Trên bàn cà phê, có rất nhiều đồ vật linh tinh.
Có chiếc ô đen, mặt nạ, lá Joker, chiếc Đinh Thánh trong chiếc hộp dài hẹp, chiếc zippo, tiền xu và con dao sắc.
Sau đó, Đỗ Duy đặt quả bóng bay màu đỏ vào ba lô của mình và nhìn xuống, có một thân hình thằng hề mơ hồ bên trong quả bóng bay.
"Mày hồi phục quá chậm, nhưng không thành vấn đề, tao sẽ giúp mày."
Làm xong những thứ này.
Đỗ Duy cất từng món đồ này vào những vị trí thích hợp, trên chiếc áo gió đang mặc trên.
Cuối cùng, hắn lấy smartphone ra, và gọi cho Hannibal.
"Có muốn chơi một trò chơi?"