Ngay vào lúc này, trong giấc mơ này. Dị biến đã bắt đầu.
Đỗ Duy ngồi trên ghế sô pha, nhét smartphone vào túi, tay cầm khẩu súng kíp, tay cầm lá Joker.
Hắn đang đeo mặt nạ.
Cái Bóng chiếm thể xác của hắn, dường như cả người đều chìm trong Cái Bóng.
Trời tối đen như mực, trước mặt hắn chỉ có bức tường nứt toác, và bức tranh bị băng gạc che lại.
Bóng của nữ tu vừa hiện lên trên tường.
Nó đưa hai tay lên, vừa lúc nắm lấy bức tranh sơn dầu, phần trên của nó được chiếu lên bức tranh.
Tuy nhiên, không có vật tham chiếu.
Mọi thứ trông rất kỳ lạ.
Nó đang nuốt chửng ác mộng...
Nhưng có vẻ như nó đang bị kẹt ở một nút nào đó, chưa kết thúc...
Đỗ Duy sờ sờ ghế sô pha, trong cơn ác mộng này, ngoài bức tường đối diện, chỉ có chiếc ghế sô pha vẫn chưa biến mất.
Vì vậy, hắn hỏi nữ tu một câu: "Ác mộng là gì?"
Sau đó hắn tự trả lời: "Đó là nỗi sợ hãi. Nỗi sợ hãi là một cơn ác mộng. Những thứ đẹp đẽ không khiến người ta sợ hãi.”
"Mà mình đã loại bỏ cảm xúc sợ hãi, vì vậy ác mộng đã bị gián đoạn."
"Vậy mày có muốn thử nuốt tao không?"
Giọng nói của Đỗ Duy rất bình tĩnh, cầm trong tay chiếc khẩu súng kíp, chĩa vào bức tranh trên bức tường đối diện.
Vừa nói xong.
Bóng của nữ tu phản chiếu trên bức tranh chợt chuyển động.
Xung quanh rõ ràng rất tối, nhưng góc tường kia lại khá chói mắt.
Thế nên bóng của nữ tu càng dày và rõ hơn.
Bóng của nó cố sức giữ chặt khung tranh bằng cả hai tay.
Giây tiếp theo, toàn bộ bức tường bị nứt, tan vào trong bóng tối.
Điều kỳ lạ là bóng của nữ tu không chiếu xuống mặt đất, mà song song với tầm mắt, bức hoạ do nó cầm, cũng lơ lửng trên không trung.
Nó đang tiếp cận Đỗ Duy...
Từng bước, nhịp độ ổn định...
Mỗi bước hạ xuống, xung quanh càng thêm tối đen như mực, nhưng bóng tối và bức tranh dường như không phụ thuộc vào giấc mơ, ngày càng rõ ràng hơn.
Dưới góc độ tâm lý học. Khi một người ở trong bóng tối, miễn là có một đối tượng có thể nhìn thấy, tầm nhìn sẽ vô tình nhìn chằm chằm vào đối tượng này.
Vì vậy, tầm nhìn của Đỗ Duy đã bị cố định trên bóng của nữ tu đang cầm bức tranh sơn dầu.
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh: "Mày đang muốn hù tao à?"
Lúc này, bóng của nữ tu cầm bức tranh sơn dầu đã đi tới trước mặt của Đỗ Duy.
Cách hắn tối đa chỉ khoảng m.
Nhưng Đỗ Duy không hề quan tâm. Nếu nữ tu có thể giết hắn trong giấc mơ, ả ta đã làm điều đó ngay từ lần đầu tiên tiếp xúc.
Nói trắng ra, nó là sản phẩm của lời nguyền, xuất hiện dưới hình dạng nữ tu.
Nếu muốn giết Đỗ Duy, chỉ có thể làm tại thực tế.
Những gì nó có thể làm là nuốt chửng giấc mơ của Đỗ Duy.
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết này không tồn tại.
Đỗ Duy không nằm mơ, mà là tiến vào trong mộng.
Bống...
Bóng của nữ tu tiến tới trước mặt của Đỗ Duy, miếng gạc trên bức tranh mà nó đang cầm cũng tự động vén lên mà không cần gió thổi.
Nội dung của bức tranh giống hệt như một nữ tu đang cầm thánh giá bằng hai tay và đầu cúi xuống.
Nó mặc quần áo giáo sĩ, đầu bị mũ của áo trùm che khuất, ngũ quan trên mặt không cân đối, làn da xám xịt, giống như một xác chết.
Hơn nữa, đôi môi của nó màu tím đen, mím chặt lại, mũi nó cong như hình mũi ưng, nhưng sống mũi cực kỳ vững chắc.
Tuy nói là một bức tranh, nhưng thực tế chỉ có khung.
Bởi vì nó ở trong tranh, bên ngoài là bóng của nó.
Đôi mắt của nó sâu và lõm xuống, hốc mắt dường như đã bị lửa thiêu rụi, vùng da xung quanh có dấu hiệu tan chảy. Lòng trắng của mắt có màu vàng sẫm, hơi giống dã thú và con ngươi là một chấm nhỏ màu đen.
Vừa xuất hiện, nó đã nhìn chằm chằm vào Đỗ Duy, ánh mắt đầy ác ý.
Ác độc và đáng sợ.
Nhưng Đỗ Duy không có phản ứng gì, nhìn nữ tu nói với giọng điệu bình tĩnh: "Chính xác mà nói, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt."
Nữ tu ở Bệnh viện Tâm thần Hill chỉ có thể nói là một phần của lời nguyền, không giống với nữ tu lúc đầu.
Nữ tu ló đầu ra khỏi bức tranh, há to cái miệng đầy răng nanh, tiến tới trước mặt của Đỗ Duy.
Từ miệng chảy ra rất nhiều chất lỏng màu đen ghê tởm...
Giống như thi thuỷ, hoặc là thứ gì đó khác.
Và cái bóng của nó, luôn ôm khung ảnh, cao ngạo khinh người.
Đỗ Duy cau mày, cầm chặt khẩu súng kíp, chĩa họng súng vào đầu của nữ tu.
"Có ý gì hả?"
"Mày không thể khiến tao sợ, cũng không thể giết tao trong giấc mơ. Tất cả những gì mày có thể làm là nuốt chửng giấc mơ, sau đó nhảy đến hiện thực, để giết tao. Trong giấc mơ, mày không thể làm gì được tao."
"Ngoài ra, tao đã phát hiện ra bí mật của mày."
Đỗ Duy nói xong, không chút do dự bóp cò.
Phằng...
Khói bốc ra từ nòng khẩu súng kíp.
Phía sau Đỗ Duy cũng xuất hiện một ác linh mặc lễ phục tu sĩ, nhưng không có đầu, người bê bết máu, có hơi thở lạnh lùng đáng sợ.
Nữ tu không bị tổn thương, nhưng bất giác lùi lại.
Thấy vậy, Đỗ Duy bình tĩnh nói: "Nhìn xem, mày chỉ đang ra vẻ mạnh mẽ..."
Hắn trực tiếp ngồi lên sô pha, cũng không dùng lá Joker rời đi, mà là đi về phía nữ tu.
Đồng thời, hắn lấy zippo ra, ngọn lửa đỏ rực cháy rất mạnh.
Nữ tu lùi lại một bước.
Đỗ Duy đuổi sát không tha: "Tao tốn bao nhiêu công sức, đến gặp mày ở trong mộng không phải chỉ để chào hỏi, mà là muốn biết tình trạng hiện tại của mày để lên kế hoạch cho bước tiếp theo."
"Nhưng xem ra mày chưa ăn đủ ác mộng, hoặc là giấc mộng của người khác không bằng với mộng của tao, cho nên mày cũng không khủng khiếp đến mức tao không thể chống lại."
"Nếu như nói nhảy ra khỏi giấc mộng, mày sẽ đạt tới cấp ma linh, thì hiện tại, mày cùng lắm là tà linh."
"Vì vậy, trong khoảng thời gian này, mày sẽ tiếp tục ngấu nghiến những giấc mơ thay vì tiếp xúc trực tiếp với tao."
"Mày đang cố ý tránh tao."
"Nhưng thật không may, đã quá lâu kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau. Mối quan hệ giữa mày và tao đã bắt đầu đảo ngược."
"Tao cảm thấy khả năng tao giết mày, cao hơn nhiều so với khả năng mày giết tao..."
Vào lúc này, nữ tu bắt đầu lui xuống, giống như đã lộ hết bài, cố gắng trốn vào trong bóng tối.
Đỗ Duy đuổi sát theo sau, muốn nữ tu tấn công mình, để thử xem nữ tu sẽ phải cắn nuốt mộng bao lâu nữa, mới có thể trở thành ma linh.
Thử dò xét xem, nữ tu có bao nhiêu uy hiếp với mình.
Trong mơ nó càng mạnh, sẽ càng nhanh nhảy đến thực tế hơn.
Vì vậy, Đỗ Duy đuổi rất lì.
Điều quan trọng nhất là hắn không phải lo lắng về bất cứ điều gì trong giấc mơ này.
Nữ tu không thể giết hắn trong mơ, ả ta chỉ có thể nuốt chửng giấc mơ của hắn, sẽ ảnh hưởng đến hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nằm mơ...
Theo một nghĩa nào đó, đây là một BUG.
Đó cũng là một cơ hội.
Nhưng vào lúc này, nữ tu đang bị Đỗ Duy đuổi theo đột nhiên dừng lại.
Khung ảnh bị nghiền nát.
Nó bước ra khỏi bức tranh, quay lại nhìn Đỗ Duy rồi dứt khoát mở miệng: "V... a... l... a... k..."
Ong ong...
Đỗ Duy chấn động toàn thân, tai ù đi...
Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng răng rắc.
Trước mắt, mọi thứ đều tan tành.
Cảnh tượng trước mặt Đỗ Duy càng ngày càng mờ mịt, dần dần biến thành vòng xoáy.