"Hôm nay Ryan anh sẽ làm Chủ nhiệm, à… không, là Giám mục."
"Ai ủng hộ, ai phản đối?"
Trong hội trường, Ryan lấy khẩu súng lục chĩa vào đám người quái gở đó.
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên rất căng thẳng.
Mọi người đều đứng dậy và nhìn gã bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Matthew cũng có chút không hài lòng nói: "Cậu Ryan, làm ơn bỏ súng xuống."
Ông ta quay đầu lại và khiển trách James: "Tốt hơn hết cậu nên cho ta một lời giải thích, tại sao cậu ta lại có súng, lỡ cậu ta tự làm mình bị thương thì sao?"
Đối với Giáo hội Twilight, vị trí của Ryan rất đặc biệt.
Gã là một bệnh nhân tâm thần, nhưng cũng là Hunter có tiềm lực nhất từ trước đến nay, nếu được huấn luyện tốt, gã có thể là thủ đoạn mạnh nhất để chống lại ác linh.
Vì vậy, Giáo hội Twilight sẽ luôn nhân nhượng với Ryan.
Nhưng ai cũng biết Ryan bị bệnh thần kinh, nếu đưa cho gã một khẩu súng lục, lỡ gã ức chế tự bắn mình, đó chẳng phải là mất mát lớn nhất của Twilight sao?
James cũng sững sờ, vội vàng giải thích: "Thưa Ngài, con chưa từng đưa súng cho gã, ngày nào con cũng ở bên cạnh gã, gã không thể nào có súng."
Những người trong Giáo hội Twilight đều là Hunter, mọi người đều rất mạnh mẽ, vượt xa người thường.
Dù sao với họ thì súng ống chả có tích sự gì mấy.
Dù sao đối thủ của bọn họ đều là ác linh, nếu muốn giết người bình thường thì dùng năng lực ác linh hoá sẽ tốt hơn, không để lại bất kỳ dấu vết gì.
Ryan nghe vậy, cũng nghi ngờ lẩm bẩm một mình: "Đúng vậy, khẩu súng này từ đâu ra?"
Gã sững sờ, chả hiểu ra sao.
Có người nhận thấy điều này và ngay lập tức nở nụ cười âm u, lạnh lẽo.
Hơi thở lạnh lẽo xuất hiện khắp nơi.
Một hình bóng phụ nữ mơ hồ xuất hiện trên người Ryan. Nó chỉ có một đường nét, nhưng ngũ quan lại rõ ràng, vì vậy có thể nhìn rõ gương mặt của nó.
Ngay khi xuất hiện, bèn nhẹ nhàng cầm khẩu súng lục, trong khi tay còn lại bóp cổ của Ryan.
Răng rắc...
Cổ của Ryan trực tiếp nằm gục lên vai của gã, bóng dáng người phụ nữ bỗng biến mất.
Matthew, lãnh đạo của Giáo hội Twilight, vô cùng tức giận khi nhìn thấy điều này.
Cả hội trường trở nên u ám, ánh sáng dường như bị bóp méo, rất mờ ảo.
Người ra tay ngay lập tức xin lỗi: “Em xin lỗi, em chỉ muốn dạy cho gã một bài học, để gã biết phải tôn trọng các bậc tiền bối, nhưng không ngờ gã lại không hề phản kháng.”
Rõ ràng, theo cách nhìn của họ, Ryan đã chết.
Nhưng James ở bên lại rất kỳ quái.
Y đã thấy cổ Ryan bị gập làm đôi ở góc độ, thậm chí còn ở góc lớn hơn nữa, nhưng sao gã có thể chết dễ dàng như vậy.
Và gã luôn nghi ngờ rằng, bệnh nhân tâm thần Ryan đang giả vờ.
Đúng như dự đoán, giọng của Ryan vang lên trong giây tiếp theo.
"Tao hiểu rồi! Mày muốn phá hoại việc điều trị, đúng không?"
"Tên khốn, Chủ nhiệm luôn nói rằng tao là cấp phó tốt nhất của anh ta. Mày lại dám tấn công một bác sĩ xuất sắc như tao!"
“Ryan tao không thể nhẫn nhịn!"
Cùng với tiếng hét giận dữ, Ryan vươn tay bẻ cổ của mình lại như cũ, rồi lập tức bóp cò.
Họng súng chĩa thẳng lên trần nhà.
Về mặt lý thuyết thì không thể bắn trúng mục tiêu.
Nhưng khi tiếng súng vang lên, người vừa tấn công Ryan lập tức ngã xuống, máu chảy đầy đất, chỉ biết ôm ngực kêu đau.
Không có logic nào cả. Mong muốn trở thành sự thật.
Tất cả những ai chứng kiến cảnh này đều bị sốc, kể cả Matthew.
Ông ta nhìn Ryan, rồi vội vàng nói với những người khác: "Mau đưa Buck đến bệnh viện."
"Còn cậu, Ryan, hãy bình tĩnh, đừng sử dụng năng lực của mình nữa."
Matthew cho rằng hiện tượng phi logic này là do năng lực của Ryan.
Ryan gạt đi: "Bớt nói nhảm với tao đi, lão già chết tiệt, già đầu còn muốn ra lệnh cho tao sao? Ông cho rằng mình là Chủ nhiệm của tao sao?"
Matthew chỉ cảm thấy ớn lạnh kinh khủng trào dâng trong lòng.
Bị súng chĩa vào, ông cảm thấy chỉ cần Ryan bắn, ông thực sự sẽ chết.
James đứng bên cạnh sợ hãi vội vàng túm lấy gã, quát lớn: "Nếu cậu bắn Boss thì chết chắc. Sau khi chết sẽ không được gặp Chủ nhiệm. Làm sao mà thăng chức tăng lương? Cậu từ bỏ giấc mơ sao?"
Ryan ngập ngừng: "Chú nói cũng có lý."
Này, khi nào mình mới có thể trở thành viện trưởng của Twilight đây!
Mình rất nhớ Chủ nhiệm!
Twilight có rất nhiều bệnh nhân tâm thần, nhưng chỉ có mình là bác sỹ chính. Điều này có hợp lý không?
Xem ra mình chỉ có thể đợi cho đến khi bệnh viện tâm thần hợp nhất.
Đến lúc đó, mình có thể theo Chủ nhiệm, vậy việc thăng chức, tăng lương không còn xa nữa.
Sự tức giận của Ryan nhanh chóng biến mất.
Gã thậm chí còn cười rất vui vẻ, loại như bệnh viện tâm thần Twilight, làm sao có thể là dấu chấm hết cho sự nghiệp của gã được.
James thấy vậy, vội vàng vươn tay, trực tiếp giật lấy khẩu súng lục.
Trong quá trình này, Ryan không hề chống lại, vẫn cười nham nhở.
Mọi người đều gán cho gã biệt danh bệnh nhân tâm thần nguy hiểm, kể cả Matthew.
"Mọi chuyện đến đây chấm dứt. Ta không quan tâm các bạn có ý kiến gì nữa. Từ giờ, Ryan sẽ là Giám mục của Twilight."
Matthew lạnh lùng nhìn những người kia, sau đó xoay người rời đi.
Người khác đương nhiên không thể có ý kiến khác, cho dù có, cũng không dám trong thời gian ngắn làm ra bất kỳ hành động nhỏ nào.
Thậm chí họ còn nghĩ, hoặc là không có bất kỳ tiếp xúc nào với Ryan, hoặc tạo quan hệ tốt với gã.
Suy cho cùng, bắn súng mà bỏ qua mọi quy tắc thế giới, thì không ai chịu nổi...
Mọi người nhìn Ryan cười ngạo nghễ, bọn họ lắc đầu không nói lời nào, lần lượt rời đi.
Cuộc họp giải tán trong không vui.
James nhìn mọi người rời đi, thở dài nói với Ryan: "Sau này đừng hấp tấp như vậy, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối thật sự, cậu phải biết, có rất nhiều người muốn biến cậu thành công cụ."
Có rất nhiều người trong Giáo hội Twilight có năng lực tẩy não của người khác.
Ngay cả một số Hunter cũng có năng lực này.
Ryan bướng bỉnh nói: "Ryan này éo sợ nhé!"
Gã nói vậy, nhưng trong lòng thầm nghĩ: "Bệnh nhân tâm thần của Twilight thực sự quá khó đối phó. E rằng liệu pháp trị liệu điện đối với họ là vô dụng. Đã đến lúc phải kê một ít thuốc cho họ. Buổi tối mình phải ở trong mộng gọi cho giám đốc, hỏi anh ta phải kê đơn bằng loại thuốc nào.”
"Khoan... mình cũng là Chủ nhiệm, tại sao mình không thể kê đơn cho họ?"
Nghĩ đến điều này, đôi mắt của Ryan toả sáng, bèn nhìn vào James.
Gã muốn hỏi James thường thích uống loại thuốc gì, nhưng lại lo mình vừa khi được thăng chức, đi hỏi những câu “thiếu chuyên nghiệp” như vậy, sẽ tạo ảnh hưởng không tốt.
Vì vậy Ryan hắng giọng, lạnh lùng nói: "Bệnh nhân James, anh khát, phòng bếp của Twilight ở đâu?"
James khó hiểu hỏi: "Khát sao? Sao khát lại phải vào bếp? Chỉ cần uống nước sôi là được mà."
Ryan khinh thường nói: "Chú biết cái rắm gì, anh chỉ uống nước máy."
Nói xong, gã thủ dò xét: "À phải rồi... anh phải đi ra ngoài, mua cho chú vài món ăn ngon, chú có muốn đi với anh không?"
James không nghĩ nhiều, lập tức đáp: "Tôi nhất định phải đi theo cậu, kẻo cậu lại gây rắc rối."
Ryan thốt lên: "Vậy thì anh sẽ không đi, ban đêm nằm mơ anh sẽ đi."
James:??