Tự Mình Tu Thành Người Đuổi Quỷ

chương 356: người không mơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đỗ Duy xuống xe buýt, nhìn đèn xe khuất dần trong màn mưa.

Do thời tiết nên sắc trời vẫn còn khá âm u.

Từ xa nhìn sang New York, chỉ có thể nhìn thấy những tòa nhà gần đó, xa hơn chút nữa chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt trong mưa.

Đỗ Duy yên lặng tháo mặt nạ xuống, ánh sáng đỏ trên mặt nạ dần mờ nhạt.

Ngoại trừ chiếc ô đen đặt trong phòng khám, mọi thứ trên người hắn vẫn còn nguyên.

Khi hắn sử dụng lá Joker để thực hiện ước nguyện, đích thực là tiến vào giấc mơ, và khôi phục quyền của người nằm mơ.

Toàn bộ giấc mơ không hề thuộc khống chế của nữ tu.

Chính là hắn trong mộng đọc ra tên thật của nó, hắn trong Hồ Nước Tâm Hồn chính là hắn thật, cuối cùng đến trong giấc mơ tiềm thức chính là phòng giải phẫu, hắn kích hoạt năng lực Đánh Dấu.

Thông qua thôi miên, Freddy đi vào giấc mơ của hắn, ở trong giấc mơ của hắn nằm mơ.

Hai giấc mơ được xếp chồng lên nhau, với tư cách là trưởng nhóm, Đỗ Duy tiếp tục làm cho mọi thứ trong giấc mơ thiên về Freddy, khiến nó nghĩ rằng giấc mơ này là của nó.

Đó là lý do tại sao trong giấc mơ nó trở thành Đỗ Duy.

Thực tế, Freddy trong bức tranh sơn dầu, mới chính là nó.

Ngay từ đầu, đây đã là một âm mưu.

Những suy nghĩ của Freddy đều bởi những ám thị do Đỗ Duy cài sẵn mà nó không hề hay biết.

Sau khi xong việc, Đỗ Duy đã lẻn lên xe buýt, để Freddy lại phòng giải phẫu.

Nói nôm na, chính là giấc mơ của Freddy đã thay thế giấc mơ của Đỗ Duy. Theo một nghĩa nào đó, nó đã trở thành một sự thay thế. Gọi tắt là kẻ chết thay.

Khi Freddy trở lại phòng giải phẫu, tất cả điều nó thấy đều là giấc mơ của nó.

Nó là người chơi đàn Piano, ngồi dậy từ trên giường giải phẫu cũng chính là nó.

Ác ma nữ tu không bị giết, nhưng cũng chả khác gì chết.

Nó bắt nguồn từ lời nguyền, gốc rễ được ghim vào trong giấc mơ của Đỗ Duy.

Khi nó trở nên mạnh mẽ hơn, nó sẽ đi đến hiện thực thông qua những giấc mơ.

Nhưng bây giờ, Đỗ Duy đã mất quyền lợi nằm mơ, cho dù có thực hiện điều ước với lá bài Joker cũng không thể thực hiện được.

Vì giấc mơ của hắn chưa kết thúc, ngược lại vẫn còn tiếp tục mãi mãi.

Freddy thay hắn nằm mơ, nó không có chút liên hệ gì với lời nguyền rủa.

Nếu ác ma nữ tu muốn trở lại hiện thực, trước tiên phải đáp ứng điều kiện, là để Freddy bị nguyền rủa, là tồn tại trong giấc mơ của Freddy.

Nhưng giấc mơ của Freddy đang mơ là của Đỗ Duy.

Theo logic này, điều kiện thứ hoàn toàn không thể được đáp ứng.

Ngay cả điều kiện cũng không chắc.

Cái giá và thu hoạch mà Đỗ Duy phải trả không hề nhỏ.

Hắn đã trở thành một người thể nằm mơ, và hợp lý giam giữ ác ma nữ tu trong một giấc mơ phi lý.

Tên thật này, do Đỗ Duy bắt đầu, kết thúc cũng vì Đỗ Duy.

"Vì vậy, thực ra, dù mình có đọc tên thật của nó trong thực tế, nó cũng không thể nhảy ra ngoài."

"Nhưng nếu nhìn từ một góc độ khác, mình thực sự có một vũ khí rất khủng khiếp."

Đỗ Duy đi trong mưa, vén cổ áo khoác lên cao, châm thuốc cho mình.

Vừa hút thuốc vừa suy nghĩ.

"Cái gọi là vũ khí thực ra là tên thật của nó. Tôi đặt cho nó một cái tên thật. Nếu những người khác trong thực tế biết cái tên thật này, chắc chắn sẽ bị nguyền rủa."

"Một nữ tu khác sẽ xuất hiện trong giấc mơ của người này. Nếu may mắn, người này có thể sống lâu hơn."

"Nếu như không may mắn, sẽ bị nữ tu giết chết, trở thành ác linh kinh khủng."

"Nhưng nữ tu này không phải là ác ma nữ tu kia bị nhốt trong giấc mơ của mình."

"Nó giống như một vũ khí giết người hàng loạt."

Khi Đỗ Duy nói xong, bỗng nhiên nghĩ tôi một việc.

Giả dụ có kẻ muốn giết hắn, vậy thì hãy hô tên thật của nó trước mặt kẻ kia, chẳng phải sẽ lại không hề hay biết bẫy chết kẻ đó.

Ví dụ như Vidar, tà giáo có thù hận với hắn...

Rất khả thi...

Đột nhiên, Đỗ Duy lắc đầu: "Phải mất một thời gian lời nguyền mới có thể bạo phát, nếu có quá nhiều người chết, có lẽ nữ tu được tạo ra này, sẽ khiến tình hình hoàn toàn mất kiểm soát."

"Nhưng nó có thể được sử dụng như một lá bài tẩy dự phòng."

"Còn ác linh Đỗ Duy nữa, không biết giờ ở nơi nào."

……

Trong lúc đó, tại lối vào của phòng khám tư vấn.

Nhóm người Hannibal đang cảm thấy khó hiểu.

Sau khi hình chiếu biến mất, một số thay đổi khó hiểu đã xảy ra trong phòng khám tư vấn tâm lý.

Ngọn lửa đốt bằng xăng bỗng tắt ngúm.

Mọi hỗn loạn dường như chưa từng xảy ra.

Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, Hannibal nhận thấy dị thường của phòng khám đã hoàn toàn biến mất, gã chắc chắn rằng đây là một căn nhà bình thường thôi.

"Vào trong thôi, Thần vĩ đại đang nhìn chúng ta, Ngài đang rất giận với chúng ta. Bởi vì chúng ta đã trì hoãn quá lâu, cho tới giờ vẫn chưa đem thi thể được chọn trở về."

"Nếu hắn không ở bên trong, thì chúng ta sẽ ở lại New York. Nếu hắn ở trong đó, chúng ta sẽ bắt sống hắn."

Giọng điệu của Hannibal bộc lộ sự cuồng tín, giống hệt như một tà giáo đồ cuồng tín.

Gã muốn đánh lừa giáo đồ của Vidar vào kiểm tra tình hình.

Nếu vẫn như trước vừa vào cửa lập tức biến mất, gã sẽ không chút do dự rời đi.

Còn ngược lại, Hannibal sẽ dùng phong thư đó để điều tra tình hình, lập kế hoạch cho bước tiếp theo.

Những tà giáo đồ không biết suy nghĩ của Hannibal, chúng rất dễ bị kích động.

Thế là có người xông vào phòng khám. Tiếng bước chân hỗn loạn, lâu lâu lại có tiếng lật bàn, lật tủ.

Hannibal đứng ở cửa, nhìn đám tà giáo đồ tìm kiếm khắp nhà, nhưng không có nguy hiểm, gã không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Dường như đã kết thúc.

"Đỗ Duy, tao xem mày để lại bí mật gì trong ngôi nhà này."

Nói xong, Hannibal bước vào nhà.

Màn sương mù trước đó đã biến mất, dễ dàng nhìn thấy mọi thứ trong nhà.

Kế đó, Hannibal nhìn thấy chiếc đồng hồ cổ treo tường, cùng chiếc tủ đóng khung bên cạnh.

Sắc mặt của gã khác thường, chăm chú nhìn vào chiếc đồng hồ cổ.

Chỉ thấy kim đồng hồ trên đó đã dừng lại, bất động và có vẻ như nó đã bị hỏng.

"Thật kỳ lạ, mày cư xử trầm lặng hơn nhiều so với trước đây, tao lại chẳng phát hiện ra được bất kỳ vấn đề nào."

Khóe miệng của Hannibal hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mỉa mai.

Rồi gã nhìn vào chiếc tủ đóng khung ở bên cạnh.

Dưới trạng thái Quỷ Nhãn, hắn phát hiện hơi thở quỷ dị.

"Ác linh búp bê? Thật là thú vị, nhưng trước đây hình như mày không ở đây, ai đã được mày vào đây?"

"Là hắn sao?"

Hannibal trầm ngâm nói, lập tức lấy phong thư ra.

Một dòng chữ xuất hiện—— [Vài phút trước, Annabelle xuất hiện trong tủ đóng khung theo cách mà anh không thể lý giải được, đồng hồ bên cạnh... cũng có biến hoá]

Dòng chữ dừng lại đột ngột, có vẻ như nó đã bị ảnh hưởng, không thể viết được nữa.

Hannibal nhìn thấy điều này, nheo mắt và ra lệnh cho những người khác: "Dường như tôi đã tìm thấy một thứ rất ghê gớm. Mau mang cái tủ và chiếc đồng hồ này đi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio