Dịch: Hoàng Hi Bình
"Ừm... Tôi biết anh không tin... Hả?"
Tom sửng sốt, lời Đỗ Duy vừa nói hiện lên trong đầu anh.
Chuyện này……
Nhíu mày, Tom nhìn Đỗ Duy bằng ánh mắt rất khó chịu. Cứ như thể bí mật động trời đã giấu kín trong lòng mình bấy lâu nay, giờ cả thế giới đều biết.
"Chuyện này phản khoa học, sao anh có thể biết trên đời này có quỷ? Anh không nên tin mới đúng chứ?"
"Tại sao tôi không biết? Tại sao tôi không nên tin?"
Đúng à! Tại sao anh ấy không nên tin???
“Không đúng!” Tom bị lời nói của Đỗ Duy làm cho choáng váng, anh ta đột nhiên lắc đầu, mặt đỏ bừng nói: “Anh là bác sỹ tâm lý, là tinh anh được xã hội đào tạo. Anh nên là người theo chủ nghĩa duy vật, tin tưởng khoa học mới đúng chứ. Sao anh có thể tin trên thế giới này có quỷ?"
Đỗ Duy nói thầm: "Tom, rốt cục anh muốn nói cái gì?"
Tom há to miệng... định nói gì đó...
"Fck!"
Tom bực bội đập vào bàn cà phê, nhìn chằm chằm Đỗ Duy bằng đôi mắt đỏ ngầu.
"Tôi muốn nói với anh rằng trên thế giới này có quỷ. Cô Elsa, Roy và Linda mà anh gặp trên chuyến xe buýt Essegrin đều bị quỷ giết chết."
Vừa nói, Tom vừa nghiến răng: "Còn nữa, anh biết về giáo hội chứ, bọn họ có cả Người Đuổi Quỷ. Ý tôi không phải là cái thứ trong mấy bộ tiểu thuyết hay phim ảnh, anh có hiểu không? Họ gọi chúng là ác linh."
Đỗ Duy gật đầu, thản nhiên nói: "Đương nhiên tôi hiểu, bởi vì tôi là Người Đuổi Quỷ."
Sắc mặt của Tom cứng đờ: "Anh là Người Đuổi Quỷ? Không phải anh là bác sỹ tâm lý hay sao?"
"Ai nói với anh rằng bác sỹ tâm lý không thể là Người Đuổi Quỷ?"
Đỗ Duy lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi nói: "Nếu anh không tin tôi, anh có thể đến nhà thờ ở Bắc Brook, và tìm linh mục ở đó để hỏi."
"Còn nữa, cảnh sát Tom, nếu anh chỉ muốn cho tôi biết thông tin này, tôi nghĩ cuộc trò chuyện này có thể kết thúc. Thực ra, tôi sắp xử lý với một sự kiện ác linh. Tôi rất bận..."
Nói xong, Đỗ Duy bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tom vội vàng đứng dậy sau khi thấy hắn định đi: "Chờ đã, tôi chỉ không thể chấp nhận sự thật rằng anh là một Người Đuổi Quỷ. Nhưng tôi có vài điều muốn nói với anh về Roy, tín đồ tà giáo."
"Anh nói đi."
Đỗ Duy lại ngồi xuống.
Đối diện, Tom tổ chức một vài từ và nói: "Tôi đã từng nhắc nhở anh, rất có thể anh sẽ gặp phải sự trả thù từ những tín đồ của tà giáo... Ý của tôi là đồng bọn của Roy."
Đỗ Duy cau mày nói: "Ừm, tôi nhớ cô ấy đã có bạn trai, anh đã tìm ra hắn chưa?"
"Chưa!" Tom lắc đầu: "Nhưng tôi đã tìm được một vài tin tức. Gần đây, nhiều tín đồ tà giáo đã vào New York, chúng có liên quan đến Roy, tôi e rằng chúng có thể tìm anh gây chuyện."
Đỗ Duy thờ ơ nói: "Có lẽ."
"Anh không sợ sao? Chúng là tín đồ tà giáo đó! Não chúng chỉ toàn nước, quỷ mới biết bọn chúng sẽ làm gì, anh không sợ sao?"
Đỗ Duy bình thản nói: "Anh sẽ cho người canh giữ ở cửa, để bảo vệ an toàn cho tôi sao?"
"Cái này..."
Tom ho khan vài tiếng, nói: "Cảnh sát New York xử lý những chuyện này không tiện lắm, cho nên tôi chỉ có thể nhắc nhở..."
Đỗ Duy giang hai tay ra nói: "Anh coi lại mình đi, bản thân không giúp được gì, lại còn hỏi tôi có sợ hay không. Theo cách nói của người Trung Quốc, đó là cởi quần xì hơi, vẽ vời thêm chuyện."
"Tuy nhiên, cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ chú ý."
Dứt lời, Đỗ Duy bèn đứng dậy bỏ đi đến quầy thanh toán, Tom thấy vậy cũng đứng dậy đi theo.
Mới đầu, khi biết trên đời này có ác linh và Người Đuổi Quỷ, Tom đã đi từ không tin, sốc đến sợ hãi.
Đây cũng là một bước ngoặt tâm lý đối với những người bình thường.
"Chờ đã, bác sĩ Đỗ Duy, tôi có một câu hỏi."
Bên ngoài quán cà phê, Tom gọi Đỗ Duy lại.
"Câu hỏi gì?"
"Làm cách nào những người bình thường như tôi có thể tránh tiếp xúc với ác linh, hoặc phải làm gì sau khi gặp phải ác linh?"
"Tìm tôi giải quyết..."
"Ok, còn gì nữa không? Sau khi tiếp xúc với ác linh, anh có lời khuyên chuyên môn nào không?"
Nghe vậy, Đỗ Duy suy nghĩ một chút, đáp: "Vậy thì cố gắng ở nơi có ánh sáng, ban ngày là an toàn nhất."
Nói xong câu này, hắn bèn châm một điếu thuốc, cúi đầu rời đi.
Khóe miệng của Tom không khỏi giật giật vài cái, nhìn theo bóng lưng của Đỗ Duy xa dần.
Ở nơi có ánh sáng, đây là lời khuyên gì? Mua chiếc máy bay, đuổi theo mặt trời còn dễ làm hơn.
……
Ở một nơi khác.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Đỗ Duy đi về nhà của mình.
Trong khi đi bộ, hắn lấy smartphone, bấm số, và gọi cho người thân của cô gái bị con búp bê Annabelle hành hạ.
"Ring ring..."
Một phút sau, điện thoại được kết nối, là giọng của một người đàn ông, là người thân của cô gái đó.
"Xin chào, tôi là Đỗ Duy từ Phòng khám tư vấn. Chúng ta đã từng liên lạc với nhau online."
"À, xin chào bác sĩ Đỗ Duy, thật ngại quá, có chuyện gì không ạ?"
"Ừm... tôi chỉ muốn biết... tình hình của bạn gái anh đã được cải thiện chưa?"
"Cảm ơn sự quan tâm của anh. Anh thực sự là một bác sỹ tâm lý tài giỏi. Đúng theo chỉ dẫn của anh, gần đây cô ấy luôn uống thuốc đúng giờ. Ngoại trừ thời gian ngủ hơi dài, mọi thứ khác đều ổn."
"Ý của anh là thời gian ngủ hơi dài?"
"Tức là có khi đã tận giờ chiều vẫn còn đang ngủ, thỉnh thoảnh thức dậy sau giờ tối, ban ngày mới bắt đầu nghỉ ngơi."
Nghe xong những lời này, Đỗ Duy cau mày thở ra một hơi.
"Vậy còn Annabelle, con búp bê này hiện giờ..."
"Con búp bê đó à, suýt chút nữa tôi quên nói với anh. Hôm qua tôi mới phát hiện ra bí mật của nó, thì ra mỗi lần tôi vứt con búp bê đó đi, nửa đêm bạn gái của tôi lại đi nhặt về. Chúng tôi đã có một cuộc cãi vã nảy lửa về vấn đề này."
"Thật không? Giờ nó đang ở trong nhà của anh sao?"
"Không còn nữa. Một buổi sáng, chủ của Ngôi nhà kinh dị gần đó đang thu mua một số búp bê cũ. Họ muốn sử dụng chúng để dàn dựng một số cảnh rùng rợn, vì vậy tôi đã bán chúng."
"Đã bán???"
"Đúng vậy, có vấn đề gì không?"
"Không có, à đúng rồi anh có thể cho tôi biết địa chỉ không? Ý tôi là, địa chỉ của Ngôi nhà Kinh dị."
"Được chứ."
……
Cúp điện thoại, Đỗ Duy nhìn địa chỉ trong tin nhắn, vẻ mặt trở nên có chút kỳ quái.
Nên nói là bất cẩn, hay là quá tin vào chẩn đoán sai lầm của mình trước khi gặp phải ác linh...
"Annabelle thực sự đã bị bán!"
Đỗ Duy búng tàn thuốc lá vào thùng rác, xoa xoa cái trán hơi nhức.
Điều này nằm ngoài dự liệu.
Hắn làm sao cũng không thể nghĩ đến, điều này sẽ xảy ra.
Chỉ có điều, Annabelle không thể bị vất bỏ, cũng chẳng thể bị tiêu diệt.
Dù có vất nó đi thật xa, nó cũng sẽ tìm về gia đình đó và tiếp tục hành hạ họ.
"Còn về Ngôi nhà kinh dị kia... mình hy vọng sẽ không có quá nhiều người tiếp xúc với nó..."
Nếu như Đỗ Duy còn chần chờ, e rằng Annabelle sẽ càng ngày càng khó đối phó.
Khiến nạn nhân ngủ mê mệt trong một thời gian dài, mục đích của nó đã khá rõ ràng: tích lũy sức mạnh đến cực đại.
[Một số ác linh sẽ cố gắng điều khiển cơ thể con người để đạt được sự chiếm hữu và những mục đích tà ác nào đó]
Đỗ Duy nhỏ giọng nói: "Tới Ngôi nhà kinh dị , tìm ra nó, mang đi..."
Hắn nhìn cánh tay phải hơi trắng của mình, cần phải đẩy nhanh quá trình ác linh hóa.