Tư Mỹ Nhân

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Việt cơ nhìn bóng lưng Sở vương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

“Đại vương! Đại vương!” Nàng ta bỗng nhiên dùng sức tránh khỏi người bên cạnh, liều lĩnh chạy tới, ôm lưng Sở vương, “Thiếp sai rồi! Xin đại vương đừng vứt bỏ thiếp! Đừng vứt bỏ thiếp…”

Giọng nàng ta mang theo tiếng nức nở, khiến người khác nghe mà bất ổn.

Sở vương dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta, nhưng hai con ngươi vẫn băng lãnh như cũ.

“Việt cơ,” y nói, “Còn nhớ lúc nàng mới vào cung, quả nhân đã nói gì?”

Việt cơ cứng đờ, ngẩng đầu, trong màn nước mắt mông lung lộ ra sự sợ hãi.

Sở vương không nói thêm gì nữa, kéo tay nàng ta ra, dẫn theo Thiên Mạch đi thẳng, sau đó, biến mất trong những lều vải và ánh lửa bên kia.

Việt cơ ngã trên đất, bụm mặt gào khóc không thôi.

Tiểu thần Phù nhìn bên cạnh, trong lòng thở dài.

Lại nói, ngày thường ở hậu cung, Việt cơ xem như có lòng so đo. Nàng ta không khách khí đối với mọi người giống Trịnh cơ, biết ai cần lung lạc, ai lấy hay không lấy lòng đều được; cũng không dịu dàng phục tùng Sở vương một giống Trịnh cơ, thỉnh thoảng tùy hứng một chút, lại có thể đắn đo lớn nhỏ, cũng trôi qua thuận lợi.

Sở vương lên ngôi, đến nay còn chưa đầy ba năm, Việt cơ này vào cung cũng chẳng quá một năm có thừa, năm ngoái, chưa từng nếm mùi vị bị lạnh nhạt. Mà Sở vương tiệc tàn ngừng săn, chư cơ hậu cung cùng bị lạnh nhạt, Việt cơ oán hận cũng không rõ ràng như vậy. Nhưng Thiên Mạch xuất hiện, giống như cục đá rơi vào đầm nước, đánh vỡ cân bằng, cũng không tiếp tục bình tĩnh được nữa.

Việt cơ đối với cơ thiếp khác luôn là sắc mặt không chút thay đổi, tư thái cao ngạo, bây giờ lại như vậy, khiến người khác cười nhạo.

“Việt cơ là Cơ, chúng ta cũng là Cơ, nhưng không ai là phu nhân, ngày sau hành lễ trong cung, không bằng lấy tuổi để luận.” Có người ý vị thâm trường nói như thế.

Ở hậu cung tuổi Việt cơ không lớn lắm, nếu luận như vậy, nàng ta sẽ phải hành lễ rất nhiều người. Việt cơ thẹn quá hoá giận, những nàng cơ thiếp khác lại không e ngại giống lúc trước, cười toe toét, không coi nàng là gì.

Việc này, là tiểu thần Phù nghe nói từ tự nhân phục thị trong hậu cung. Không ngờ, nàng ta cuối cùng không giữ được bình tĩnh, rối loạn tấc lòng.

Lúc trước, Việt cơ luôn luôn hào phóng với người hầu hạ bên cạnh Sở vương, quan hệ cùng tiểu thần Phù cũng không tệ, lần trước Sở vương đi ngang qua hậu cung, cũng là được tiểu thần Phù thông báo, Việt cơ mới có thể gặp y một lần. Nhưng tiểu thần Phù dù có lòng, giờ cũng không thể tránh được, một cơ thiếp thất sủng, tựa như bèo trôi không rễ, muốn giữ cũng không giữ được.

Sở vương không bàn giao xử lý thế nào, tiểu thần Phù không dám làm bậy, nhìn Việt cơ, thở dài.

“Việt cơ.” Hắn nói, “Đại vương cũng không phải người vô tình, chỉ là ngày sau cơ đùng tùy hứng nữa, tự giải quyết cho tốt.” Dứt lời, hắn giao Việt cơ cho tòng nhân mang về Dĩnh, nhìn nàng ta vẫn kinh ngạc ngồi liệt, không nói thêm lời nào, tự lo mà đi.

Dọc đường Thiên Mạch bị Sở vương kéo tay đến đau, người bên ngoài kinh ngạc trông lại, mặt cô nóng lên.

“Đại vương… Đại vương!” cô gọi mấy lần, Sở vương mới chậm bước chân, quay đầu nhìn cô.

Khuôn mặt kia vẫn mang theo nộ khí, lại tựa như không hoàn toàn là nộ khí. Y nhìn mắt cô, ánh mắt phức tạp.

“Nàng đừng nghe nàng ấy nói bậy!” Một hồi lâu, y mới nói câu này, không biết là uống rượu quá nhiều hay là đi quá mau, trong ngọn lửa, sắc mặt có vẻ đỏ.

Thiên Mạch rất bất đắc dĩ.

Đối với chuyện riêng của Sở vương và Việt cơ một chút hứng thú cô cũng không có, càng không muốn dính vào, nhưng hết lần này tới lần khác hai người này không nghĩ như vậy, cô tránh cũng tránh chẳng kịp.

“Đại vương!” Cách đó không xa, có quý tộc giơ chén rượu, say khướt sang bên này chào hỏi.

Sở vương không để ý đến, chỉ nhìn Thiên Mạch, thấy cô trầm mặc, trong lòng sốt ruột, đang muốn nói, Thiên Mạch lại thấy một vết bẩn trên y phục của y, nói, “Đại vương ăn tiệc, còn chưa thay quần áo, để tôi giúp đại vương thay quần áo.”

Sở vương ngẩn người, nhìn Thiên Mạch đang kéo tay y, bước chân không khỏi đuổi theo, theo cô vào vương trướng.

Vào trong trướng, Thiên Mạch nhờ tự nhân đi mang nước đến, giúp Sở vương đổi một bộ áo ngoài, lại giúp y rửa tay lau mặt.

Sở vương ngồi trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, thấy cô lau khô tay, đang muốn quay người, một cái là bắt được tay áo cô, “Đừng đi.”

Thiên Mạch quay đầu nhìn y, đáy lòng thở dài, đành đặt khăn phóng vào chậu, ngồi xuống đối diện y, nhìn y.

“Đại vương sẽ phạt Việt cơ ư?” cô hỏi.

Sở vương hơi kinh ngạc, cũng rất nhanh hỏi lại, “Nàng muốn quả nhân phạt nàng ta à?”

“Đó là chuyện của đại vương.” Thiên Mạch bình tĩnh nói, dừng một lúc, hỏi lại, “Đại vương còn thích Việt cơ không?”

Ánh mắt Sở vương đông lại.

“Việt cơ từng rất được đại vương ân sủng, dù về sau đại vương vì sao lại bỏ bê hậu cung, luôn từng có ân ái.” Thiên Mạch nhìn y, “Trước ngày hôm nay nàng ấy làm đại vương tức giận, cũng một lòng vì đại vương…”

“Thích?” Sở vương bỗng nhiên ngắt lời, nhìn cô, “Theo ý của nàng, quả nhân chính là loại người hỉ nộ vô thường, đúng không? Lúc trước quả nhân hậu đãi nàng ta, giờ lạnh nhạt nàng ta, giờ trị tội, chính là quả nhân bạc tình bạc nghĩa, đúng không?”

Chẳng lẽ không phải à… trong lòng Thiên Mạch yên lặng nói.

“Quả nhân chưa từng đối xử tệ với bất kì kẻ nào.” Sở vương nói, “Có lẽ nàng không tin, quả nhân chưa từng phạt bất kì cơ thiếp nào, cho dù có người từng muốn giết quả nhân, quả nhân cũng chỉ trục xuất cô ta ra khỏi cung.”

Thiên Mạch không khỏi hơi giật mình, nhìn y, có chút không tin.

“Vì sao?” cô nghi ngờ hỏi, “Đại vương sẽ sủng ái từng người à?”

“Quả nhân không nhiều sức như vậy.” Sở vương nói, ” Lâm Thiên Mạch, nếu nàng là quả nhân, ngoại trừ cái vương vị này thì chẳng có gì cả, thậm chí ngay cả mạng cũng không bảo hộ được. Bọn họ cũng vậy, nàng sẽ làm khó ư?”

“Nếu đại vương đã không muốn làm khó, lại vì sao bỏ bê hậu cung lâu ngày?”

Sở vương há miệng, Thiên Mạch lại nhìn y, tựa như đang chờ y trả lời.

“Quả nhân cũng chả bỏ bê, ăn dùng ở hậu cung, chưa từng thiếu thốn.” y nhìn cô chăm chú, “Cái gọi là bỏ bê, chính là dù người hay là vật, tất cả là của quả nhân, hẳn phải là quả nhân vốn muốn, mà không phải người khác ép buộc.”

Lại là cái logic này, Thiên Mạch hít sâu một hơi, gật đầu, “Tôi biết rồi.”

“Nàng không biết.” Sở vương ngắt lời, hai chăm chú nhìn gần, mỗi chữ mỗi câu đều rõ ràng, “Lâm Thiên Mạch, lời này, quả nhân cũng chỉ gần đây mới có thể làm được.”

Thiên Mạch nhìn qua y, yên lặng. Trong ánh mắt kia cất giấu nhiệt độ nóng rực, tựa như ánh mặt trời phơi qua gió ban ngày trên đồng quê kia… cô hơi không được tự nhiên, dời mắt đi chỗ khác.

Sở vương nhìn cô không nói lời nào, trong lòng có hơi gấp, đang định nói, bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến ít thanh âm kỳ quái.

Xa xa, giống như có ai đang thổi kèn.

Thiên Mạch cũng nghe thấy, ngẩng đầu, sắc mặt kinh ngạc.

“Đại vương!” Tự nhân Cừ ở ngoài trướng lên kêu một tiếng, “Ngoài đông có một đàn voi, chạy gần đến doanh địa! Đại vương không phải còn muốn săn voi ạ?”

Thiên Mạch nghe nói vậy, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt hiện, vội nói, “Không được săn!” cô nhìn về phía Sở vương, ánh mắt lập loè, “Bầy voi đó, nói không chừng là quay lại tìm voi con!”

Thần sắc Sở vương có chút kỳ quái, “Thì sao? Con voi con kia là của nàng, đuổi đi là được.”

Ấy? Thiên Mạch nhìn y, cảm thấy không thể nói lý.

“Đại vương ban thưởng voi con cho tôi, vậy để tôi xử trí, đúng không?” cô nghĩ ngợi, hỏi.

“Nàng muốn thả voi con?” Sở vương lập tức phát hiện, có chút không vui.

“Đại vương!” giọng Tử Bối hưng phấn vang lên ngoài trướng, “Thần bảo sĩ tốt vây đàn voi lại, chỉ đợi đại vương qua đó!”

Tim Thiên Mạch càng treo lên, khẩn thiết nói, “Đại vương ban thưởng voi con cho tôi, tôi vốn muốn giữ lại. Nhưng tôi có nó, chỉ là nhất thời yêu thích. Nếu có một ngày, tôi không còn đối tốt với nó, hoặc không thể nuôi dưỡng, bỏ đi, tôi không tổn hao gì, với nó lại là tai hoạ ngập đầu. Bây giờ người nhà nó đã tìm tới, sao không thả về, thành chuyện tốt?”

Sở vương nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên trở nên ý vị thâm trường.

Lúc này, Tử Bối lại kêu một tiếng, “Đại vương!”

“Tạm thời vây lại, không động tới.” sau đó, Sở vương dời ánh mắt đi chỗ khác, phân phó nói.

Ánh lửa chiếu rọi, người Sở quơ bó đuốc, đánh trống gõ tấm, vây bầy voi lại.

Bầy voi có vẻ sợ hãi lại nóng nảy, muốn phá vây ra ngoài, lại bị bó đuốc và tiếng ồn dọa quay về, tiếng kêu kinh hoàng lại to lớn.

Con voi con của Thiên Mạch cũng có vẻ mười phần bất an, lúc nghe thấy tiếng đàn voi kêu gọi, không ngừng kêu to trả lời, muốn tránh khỏi dây thừng. Sĩ tốt dẫn nó ra, Thiên Mạch đi qua, cẩn thận gỡ xuống dây thừng trên cổ nó.

Sở vương bảo mọi người nhường ra một con đường.

“Đi đi.” Thiên Mạch sờ sờ đầu nó, nói với nó.

Voi con lắc lắc cái vòi, dường như đang xác nhận cảm giác không có dây thừng, tựa hồ biết đây là sẽ thả mình, sau đó, mở chân chạy tới chỗ đàn voi.

Nhìn thấy đàn voi nháo nhào vây quanh voi con, dùng mũi cọ lẫn nhau, đồng thời không còn ý đồ đánh tới giống vừa rồi, người Sở cũng dừng đánh trống và reo hò.

“Ôi! Thật đúng là đến tìm voi con!” Tử Bối ngạc nhiên nói.

Sở vương không nói, bảo đám người đang xúm lại rút lui. Đàn vôi chậm rãi đi, đi về phương xa, sau đó, biến mất trong màn đêm mịt mờ.

Mọi người nhao nhao tản đi, tự nhân Cừ ngồi yên nhìn qua bên kia, bè miệng.

Hắn thấy Thiên Mạch vẫn nhìn quanh, mang nụ cười trên mặt, tức giận nói, “Đại vương khổ tâm đưa voi con cho cô, cô thì hay rồi, còn chưa giữ nổi một đêm, liền thả đi.” Hắn lắc đầu, “Ti y Mạch, nói xem cô có gì tốt, nếu là người khác, cẩn thận cúng bái lấy đó là sủng ái của đại vương còn không kịp.”

Thiên Mạch mỉm cười: “Đại vương thả nó đi, với tôi mà nói cũng là đại lễ, đây là chuyện tốt.”

“Thật sao?” giọng Sở vương bỗng nhiên vang lên sau lưng.

Hai người giật mình, quay đầu, Sở vương nhìn Thiên Mạch, hai con ngươi chiếu đến đống lửa, lại có mấy phần tĩnh mịch.

Thiên Mạch gật đầu, thi lễ với y, “Đa tạ đại vương.”

Sở vương không nói.

“Lâm Thiên Mạch.” Y nhìn qua bóng đêm đen kịt phương xa, nói, “Nàng có biết, lúc đi săn, quả nhân sẽ nghĩ gì?”

Thiên Mạch nghĩ ngợi, nói, “Thế gian vạn vật, tính mệnh đều trong tay đại vương.”

Sở vương lắc đầu, nhìn cô, “Quả nhân nghĩ, vạn vật đều có sẽ chết, hiền ngu không khác. Cho nên đời này của quả nhân, tất không thể tiếc nuối.”

Thiên Mạch cảm thấy lời này giống như có thâm ý, đang suy tư, bỗng nhiên lại nghe Sở vương nói, “Sáng sớm ngày mai, theo quả nhân đi một chuyến.”

Đi?

Thiên Mạch giật mình: “Đi đâu?”

Sở vương lại không trả lời, đã quay người mà đi.

Lúc sắc trời hơi sáng, Sở vương đã chỉnh quân, để lại các quý tộc còn đang cao hứng đi săn, đi về phía nam.

Thiên Mạch ngồi trên xe, không biết sao, đến khi trông thấy một hàng thuyền lớn đậu bên mép nước, mới hiểu được, Sở vương lại muốn đi xa.

Kỹ thuật lên thuyền của cô đã tương đối thành thục, đạp trên boong thuyền run run rẩy rẩy cũng không còn cảm thấy hoảng hốt, hai ba bước liền đi lên.

Thuyền doãn hô hào số thuyền, âm thanh tương hòa.

Sáng sớm sương mù bị gió cùng ánh nắng tách ra, chim nước trên đầm lầy bị hù dọa, giương cánh đầy trời. Đội tàu rời bờ, mái chèo dài mở mặt nước, trong tiếng sóng cả ầm ù, để lại vết nước thật dài.

Thiên Mạch đứng bên mạn thuyền, cúi đầu nhìn bầy cá trong nước, cảm thấy rất là thú vị.

Bên người có một người đứng cạnh, không cần đoán cũng biết là Sở vương.

“Đại vương đi đâu?” cô hỏi.

Sở vương lại chỉ nói, “Đi rồi nàng liền biết được.”

Thiên Mạch biết y không muốn nói sẽ không nói, cũng không hỏi nữa. Từ cuộc thảo luận giống như nghiên cứu lại như tranh luận đêm qua, hai người tựa hồ cũng có chút ăn ý, không tiếp tục nói đến vấn đề như vậy nữa.

Thuyền lớn đi chính là hai ba ngày, đợi đến khi Thiên Mạch lại nhìn thấy kia địa hình quen thuộc kia, mở to hai mắt.

Núi Đồng Lục.

Gần đây có mưa to, con sông có cá sấu kia tăng không ít nước, tràn lên cả dốc núi lúc trước cô cắt cỏ. Nhưng nơi đây dòng nước không rõ, không thể bỏ neo, đội tàu chỉ đi ngang qua, vẫn chạy đến chỗ cảng nước vận chuyển nô lệ và khoáng thạch.

Khi hai chân Thiên Mạch rơi xuống đất, nhìn xung quanh một cái, mặc dù rời đi chỉ mấy tháng, lại giống như phảng phất giống cách cả một thế hệ.

“Lên xe.” Sở vương nói với cô, để cô ngồi lên xe ngựa phía sau mình.

Vẫn là con đường kia, trên đường, còn có người đang vận chuyển khoáng thạch, chứa đầy xe bò.

Đợi đến khi núi Đồng Lục xuất hiện cuối con đường, mắt Thiên Mạch cơ hồ không cách nào di động.

Đường hầm mỏ dày đặc, đám người bận rộn, như cô trước kia ở chỗ này. Chỉ là, khi đó cô đeo giỏ trúc, cả người lôi thôi, bây giờ, cô ngồi trên xe ngựa của giai cấp bóc lột bị mình ngày ngày nguyền rủa… Nhớ tới đủ chuyện trong quá khứ, trong lòng cũng nói không rõ là mùi vị gì.

Công doãn Đồng Sơn tân nhiệm Thành Sùng, vốn là tả đồ Dĩnh Đô, xử sự cẩn thận hơn tiền nhiệm không ít, Sở vương tra xét chút công văn, lại hỏi vài chuyện gần đây ở Đồng Sơn, Thành Sùng đều đối đáp trôi chảy.

“Vận chuyển đồng về nước Tần và nước Ba, đều đưa đi chưa?” Sở vương hỏi.

“Đều đã đưa đi.” Thành Sùng đáp, “Nhưng theo lệnh lệnh doãn, đều là đồng thô, chỉ sợ vận qua, người Tần và người Ba không biết luyện.”

“Bọn họ nếu luyện, quả nhân sẽ không cho.” Sở vương cúi đầu đọc một quyển sách tre, thản nhiên nói.

Thành Sùng mỉm cười.

“Còn những công lệ Dương Việt kia, ” Sở vương buông sách xuống, “Chuẩn bị xong chưa?”

Thành Sùng vội nói: “Chuẩn bị xong, có thể lên thuyền ngay ạ.”

Công lệ Dương Việt?

Lên thuyền?

Thiên Mạch kinh ngạc.

Đợi khi Sở vương mang cô đến khu mỏ quặng, Thiên Mạch mở to hai mắt.

Chỉ thấy chừng hai ba ngàn người Dương Việt, tụ tập giữa bãi đất trống, nom tựa hồ vui mừng hớn hở. Có vài gương mặt cô cũng biết, Thiên Mạch tự tay chữa khỏi bệnh sốt rét cho họ.

Nhìn thấy Thiên Mạch, những người kia cũng rất cao hứng, nhao nhao vây quanh, có một người hiểu một chút tiếng Sở nói với cô, Sở vương sẽ đưa họ về Dương Việt.

Thiên Mạch khiếp sợ không thôi, nhìn về phía Sở vương, thấy y cũng không có ý phủ nhận.

“Đại vương thật sự muốn đưa họ về?” cô ngạc nhiên hỏi.

“Không thả về không được.” Sở vương khuôn mặt nghiêm mặt, giọng lại mang chế nhạo, “Từ khi các nàng đào tẩu, những người còn lại cũng không an phận, còn làm hỏng khí cụ và đường hầm mỏ của quả nhân.”

Thiên Mạch mỉm cười.

“Vậy… họ đi, ai khai thác mỏ?” Thiên Mạch nghĩ ngợm, lại hỏi.

Sở vương liếc cô, ý vị thâm trường, “Làm sao? Nàng suy nghĩ cho quả nhân rồi?”

Thiên Mạch vội lấy lòng nói: “Tôi làm việc vì đại vương, đương nhiên phân ưu cho đại vương.”

Sở vương thu mắt, nói, “Tội lệ và người chinh dịch trong nước cũng không ít, người Dung thuật luyện kim cao siêu, quả nhân mang vài người Dung đến, ở lại nơi đây, chuyên mỏ đồng, làm tốt hơn những công lệ này.”

Ra là không còn hữu dụng… Thiên Mạch mặc dù nghĩ như vậy, lại cảm thấy Sở vương có thể làm đến bước này, cũng coi như không gì tốt hơn.

Sở vương lại không để ý tới cô nhiều, bảo sĩ tốt dẫn những công lệ Dương Việt này rời mỏ đồng, lên thuyền.

Công lệ Dương Việt nhân số không ít, ròng rã chở trên trăm con thuyền. Nhìn thấy chiến trận lớn như thế, Thiên Mạch mười phần kinh ngạc, đây tất nhiên là đã sớm chuẩn bị, Sở vương không hé răng nửa lời, nếu không phải mang cô đến xem, cô sẽ không biết.

Đội tàu to lớn cơ hồ đầy mặt sông, trùng trùng điệp điệp đi về phía nam.

Sở vương không rời đi, dẫn quân Sở theo sau.

Đội tàu đi qua đầm nước Vân Mộng rộng lớn, Thiên Mạch nhìn về bốn phía, chỉ thấy vân thủy mênh mông, chỉ có thuyền lớn rong ruổi, như cá voi trong biển.

Đi lần này, chính là gần nửa tháng. Thiên Mạch chưa từng đi, cũng chưa từng trải nghiệm cương vực nước Sở rộng lớn như vậy. Mà khi dòng nước rốt cục nhập sông, lại đi một đoạn, theo thuyền nhân nói, đây là sông Tương, đi về trước, chính là địa bàn Dương Việt.

Sông Tương.

Thiên Mạch nhìn về dãy núi chập trùng hai bên bờ, Kinh Tương Kinh Tương, cô cũng từng ngồi tàu thuỷ du lịch Trường Giang, lại không ngờ rằng ở thời đại này, thuyền người Sở lại có thể nối thẳng sông Tương.

Người Sở cũng xây thành thị bên cạnh sông Tương, nghe nói Sở vương đến, dân chúng trong thành nhao nhao đuổi ra bờ sông, quan sát hành lễ. Còn có người hô hào tên Sở vương, ném quả lên thuyền, trán Thiên Mạch bị một quả đào đập trúng, Sở vương nhìn mà cười tĩ tã.

Đến Dương Việt, sớm có người đang chờ bên bờ, thuyền lớn cập bờ, mọi người Dương Việt không kịp chờ đợi chạy xuống thuyền đi, gặp thân nhân. Mà khi thấy tù thủ Dương Việt xuất hiện, Thiên Mạch rốt cuộc biết Sở vương vì sao lại tới.

Sở vương cũng xuống thuyền, ăn thịt sống uống máu cùng tù thủ, cùng nhau thề Sở và Dương Việt không xâm phạm.

Thấy Thiên Mạch không rõ, tự nhân Cừ nhỏ giọng nói cô, lúc trước nước Dung mào đầu làm loạn, Dương Việt cũng có trong đó, bị nước Sở dần cho ra bã. Bây giờ Sở vương không muốn gây chiến sự với xung quanh, nên tự mình trả lại tù binh, thuận nước đẩy thuyền trấn an Dương Việt.

Thiên Mạch hiểu, lại nhìn về phía Sở vương, y cẩm bào cao quan, hông đeo trường kiếm, tế cáo bên mép nước, đón gió mà đứng, hai tay áo bay lên. Bộ dáng kia, cực điểm có vẻ đẹp quân tử, lại khiến người ta không được khinh thường.

Thiên Mạch đã từng cảm thấy, nếu một người có động cơ không thuần túy, việc làm ra cũng là dối trá. Nhưng hôm nay nhìn Sở vương, cô lại thay đổi cái nhìn. Trên sử sách có không ít ghi chép việc tuẫn táng, nô lệ vô dụng, giết chết tuẫn táng, không ai nói một câu. Nhưng có thể làm ác mà không làm ác, lại tận lực làm thành việc thiện, ít nhất đây là một loại thành ý.

Đang thất thần, bên kia đã tế cáo xong, vu sư Dương Việt cầm một chén rượu, vừa đưa Sở vương vừa hát một bài ca.

Sở vương cám ơn, sau đó, tựa hồ nhìn lại.

Ánh mắt xa xa nhìn nhau, Thiên Mạch cũng không biết có phải y đang nhìn mình, nhưng trong lòng dường như có một giọt nước rơi vào, bên môi lại gợi lên chút ý cười.

Vu sư tiếp tục hát, tiếng hát già nua mà hữu lực, người Dương Việt bốn phía cũng mở miệng hòa ca, giai điệu đúng là mười phần du dương mà tốt đẹp, quanh quẩn giữa núi rừng và sông nước, khiến người khác suy tư.

“Hát gì vậy?” Có người hỏi tự nhân Cừ.

Thiên Mạch cũng không nghe hiểu, nhưng khi nghe âm thanh bài hát này, ánh mắt lại một mực rơi vào người Sở vương, không hề rời đi.

Cô nhớ tới một bài ca khác của người Việt.

Đêm nay đêm nào chừ,

Đưa thuyền theo dòng.

Hôm nay hôm nào chừ,

Được cùng vương tử thuyền chung.

Xấu hổ làm sao chừ,

Người không mắng mỏ.

Lòng muộn phiền mà không dứt chừ,

Được quen vương tử.

Núi có cây chừ cây có cành,

Lòng mến chàng chừ chàng biết chăng.

Việt nhân ca, bản dịch của Điệp luyến hoa @thivien

‘Đây là một bài ca dao lưu truyền ở nước Sở thời Xuân Thu. Theo Thuyết uyển, thiên Thiện thuyết, em cùng mẹ của Sở vương là Ngạc quân tử 鄂君子 du thuyền trên sông, cô gái người nước Việt chèo thuyền hát một bài ca biểu thị lòng mến mộ ông. Bài thơ được cô lái thuyền hát bằng tiếng Việt, nhưng ông dù không hiểu tiếng Việt mà nghe lời hát lấy làm yêu thích, nhờ người dịch sang tiếng Sở, chính là bài ca ở đây. Ngạc quân tử hiểu được càng vui mừng cởi áo gấm khoác lên người cô gái.’— phần này trích trên Thi Viện.

Việt nhân ca được phổ nhạc trong phim điện ảnh Dạ Yến () của đạo diễn Phùng Tiểu Cương, do Châu Tấn hát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio