Tông bá thấy Mục phu nhân rốt cục chịu tự mình ra mặt, thầm thở một hơi, liên tục đồng ý.
Trịnh cơ ngồi một bên, lẳng lặng mà nhìn, sau đó, quan tâm thêm chút nước vào chén Mục phu nhân.
Tông bá rời đi rồi, Mục phu nhân phái người đi cung Cao Dương thăm xem Sở vương có đó hay không, tòng nhân lại trở về bẩm báo nói, Sở vương ra ngoại ô Dĩnh, tuần sát cảng nước mới xây, phải hai ngày mới trở về.
Mục phu nhân nghe được vậy, đành phải hoãn tâm tư một chút.
Bà ngồi nửa ngày, có chút mệt mỏi, nói mấy lời với Trịnh cơ, rồi về tẩm điện đi nghỉ ngơi.
Trịnh cơ trở lại hậu cung, mới vào cửa cung, thoáng nhìn thấy một tự nhân đứng dưới mái hiên.
Nàng ta thần sắc bình tĩnh, bảo tòng nhân lui ra, đi qua.
“Ngũ Cử?” Nàng ta nghe tự nhân kia bẩm báo, thần sắc kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Tự nhân nói, ” tiểu nhân đi theo hai ngày, phát hiện cô gái kia và Ngũ Cử lui tới rất thân. Hôm qua thị đến nhà ngục, nói là đi công sự. Người của Đại vương không đi theo nữa, tôi lại đi. Quả nhiên, Ngũ Cử cũng ở đó.” Nói, gã ngó ngó bốn phía, ép thanh âm thấp hơn, “Tiểu nhân hỏi tiểu lại trong ngục, thị mua ba linh nhân.”
Ánh mắt Trịnh cơ ổn định lại, sau đó, móc ra từ trong tay áo một mảnh vàng vụn, đưa cho gã.
“Tiếp tục tìm hiểu, việc này chớ cho ai biết.” Nàng ta phân phó.
Tự nhân đầy mặt vui vẻ, nhận vàng, vâng vâng liên tục, tự lui.
Trịnh cơ nhìn người kia biến mất tại chỗ rẽ hành lang, chậm rãi trở về.
Được Ngũ Cử đề điểm, Thiên Mạch lưu tâm quan sát, phát hiện xác thực luôn có người theo mình.
Người kia hẳn là tự nhân cung Cao Dương, cô ra đi nơi nào, người kia kiểu gì cũng sẽ theo đuôi. Thiên Mạch vẫn cảm thấy, Sở vương nếu muốn biết hành tung của cô, thật sự là một chuyện rất dễ dàng, từ công sở đến hoàng cung, mỗi người đều là của y, cô đi nơi nào làm cái gì, tìm người trong cuộc đến hỏi một chút liền biết. Nhưng Sở vương lại là dùng cách nguyên thủy nhất ngốc nhất vụng nhất, giống như chỉ sợ sẽ bị người khác biết chân tướng. Trong nội tâm cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nghĩ Sở vương kia vừa kiêu ngạo tính tình lại khó chịu, cũng có chút đồng tình với tự nhân kia.
Mấy ngày này, Thiên Mạch đi qua lữ quán hai lượt. Cha mẹ Giáp có dê của Ngũ Cử, những ngày này đang dọn nhà, định hồi hương. Thiên Mạch đúng lúc thấy trong phủ vô sự, lại muốn an trí ba linh nhân, liền dứt khoát đi qua thăm một lúc.
Trước khi cô mua lữ quán, cũng đã tới nơi này, trong lòng đoán Sở vương có khi đã nghe nói qua.
Đây thật ra là chuyện tốt, dù sao tự nhân kia cũng chỉ là nhìn xa xa, Thiên Mạch đại khái có thể để Sở vương tiếp tục cho là cô vẫn tới thăm cha mẹ Giáp, chỉ cần không ai nói ra, y sẽ không biết.
Mà Ngũ Cử cũng không tự mình xuất hiện, hắn phái một người giỏi xây nhà đến, giúp Thiên Mạch tham mưu chuyện sửa chữa.
Hai quán nhân cô mua ở Linh, một người tên Xương, một người Điển, hai người đều làm nghề này nhiều năm, công việc làm rất vào tay. Lâu Hồ thì có chút khôn khéo, được Thiên Mạch giữ lại, cũng ra sức.
Thiên Mạch tư tưởng rất lớn, cô dò xét các nơi trong nhà, cảm thấy sương phòng đủ nhiều, nhưng cũng không có quy hoạch gì. Ốc trạch này trước sau có hai gian viện tử, tiền viện sương phòng nhiều, mà hậu viện thanh tĩnh, hoàn toàn có thể căn cứ kinh tế khách nhân để phân cấp bậc, phòng khách phổ thông và phòng cao cấp, tùy lựa chọn.
Nhưng kế hoạch thì là kế hoạch, tiền của cô không nhiều, vẫn phải từng bước một. Đầu tiên, trạch viện này xây nhiều năm, có nhiều chỗ đã bị dột, cần đại tu. Ước định hiện trạng lữ quán một hồi, Lâu Hồ và cô tính toán tiền tài các nơi cần một lúc, phát hiện chút tiền mượn Ngũ Cử này căn bản không đủ. Suy tư, Thiên Mạch chỉ có thể quyết định tạm thời xây lại tiền viện, còn lại, tương lai lại tính.
Cô bỗng nhiên hiểu vì sao cha Giáp thà rằng đem cái trạch viện này cầm đi gán nợ cũng không muốn làm nữa, muốn duy trì kinh doanh, vốn quả thật rất lớn.
Bàn với thợ thủ công chuyện xây dựng chi tiết và giá tiền xong, cha Giáp có chút xấu hổ: “Ốc trạch quá nát, vất cho nữ quan.”
“Tu sửa thôi ạ, cũng không lo ngại.” Thiên Mạch cười cười.
Mọi người hàn huyên một phen, Thiên Mạch thấy không còn sớm, định trở về.
Mẹ Giáp đi tới, cười nhẹ nhàng nói, họ sắp hồi hương, ngày mai nhà bày cỗ, hỏi Thiên Mạch có tới không.
Thiên Mạch nghĩ ngợi, ngày mai cũng rỗi, mà mình lại đến nhà Giáp, là lấy khách làm tên, cũng không có ảnh hưởng gì, sảng khoái đáp ứng.
Hẹn xong, Thiên Mạch đón xe rời đi. Lúc đi ra ngoài nhà, cô nhìn thấy tự nhân cái theo dõi cô kia còn nấp ở khoảng tối trong phố đối diện, thấy gã nhìn mình, Thiên Mạch cười với gã một cái.
Nhìn thần sắc gã cứng đờ, lập tức lách mình tránh ra, Thiên Mạch tâm tình thật tốt.
Đất Sở đường thủy thông thuận, thuyền bè tiện đi. Dĩnh Đô cũng có nước sông vây quanh, bốn nước xuyên thành, Sở vương vì khai thác đường biển, ở ngoại ô Dĩnh mới xây cảng nước, tự mình tuần sát, vừa là đi hai ngày.
“Nơi đây thế nước nhẹ nhàng, nước sâu có thể dung ngàn con thuyền, rất hợp làm cảng.” Công doãn Vị Giả nói.
“Đáng tiếc đường không bằng phẳng.” Một vị đại phu nói.
“Đường không phẳng thì sửa đường.” Sở vương nói, “chi thuế ruộng trong phủ khố của quả nhân, sau ngày mùa thu hoạch nông nhàn, là có thể trưng tập dân chúng xây đường.”
Công doãn và đại phu đều hành lễ đồng ý.
Sở vương lên xe hồi cung, hộ vệ binh lính tiền hô hậu ủng. Y nhìn về phía bầu trời, mặt trời loá mắt, cầm lấy túi nước đến hớp một ngụm. Hai ngày nay bề bộn nhiều việc tuần sát, ăn uống thanh đạm, Sở vương rảnh rỗi, bỗng nhiên bắt đầu hoài niệm hương vị cổ vịt, cay thơm mê người, cho dù đầu lưỡi phát run lên cũng khiến người không dừng tay nổi.
Đáng tiếc, trước đó Sở vương đã ăn hết rồi, quên sai người lại mang ít qua đó.
Nghĩ đến Thiên Mạch, trong lòng của y ngứa ngáy. Nói thật, mấy ngày nay, y rất muốn đi tìm cô giống đêm đó, dù chỉ nói là nói chuyện, nằm bên cạnh cô, cũng cảm thấy đáy lòng mang theo vị ngọt.
Nhưng nghĩ tới cô, lại trù trừ do dự.
Trong lòng không khỏi lại bực bội.
Xe ngựa chậm rãi vào Dĩnh Đô, Sở vương nhìn qua đường đi và phòng ốc dưới ánh nắng chói chang, người dân tranh nhau đến xem, sĩ tốt bảo vệ xe ngựa, tốc độ trở nên chậm chạp. Đây là, y bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh đường đi, một đầu người vác rổ, lớn tiếng để bảo người tránh ra. Mà khi Sở vương thấy rõ vật trong rổ kia, ngẩn người.
Y vội phân phó dừng lại, gọi người kia đến.
“Trong rổ là gì?” y hỏi.
Người kia cười hành lễ: “Bẩm đại vương, là cổ vịt.”
“Dùng để làm gì?” Sở vương hỏi.
“Là người khác cần.” Người kia nói, “Mới có người đến mua, chỉ cần cổ vịt, bảo tiểu nhân mang đến lữ quán Chung Thị ở con phố trước, nói nơi đó có một vị nữ quan, giỏi làm cổ vịt.”
Nữ quan? Sở vương nhìn hắn, ngẩn người.
Cha mẹ Giáp mặc dù không dư dả, nhưng dù sao nhiều năm ở nơi này, trước khi hồi hương, bày cỗ khoản đãi láng giềng và bạn bè.
Lúc Thiên Mạch tới, phát hiện bên trong đã tới đông người, mẹ Giáp cười nhẹ nhàng, mời cô đi vào, cùng mọi người chung cỗ.
Người Sở thích uống rượu, trong nhà Giáp cũng chuẩn bị rượu lâu ngày, lần này đều đem ra, vạc gốm xếp thành hàng, uống thoải mái.
Thiên Mạch giúp nhà Giáp vượt qua nan quan, trong bữa tiệc này là khách quý. Cha mẹ Giáp tự mình mời rượu cô, Thiên Mạch cũng không thể khước từ, cầm bát rượu lên đến uống một ngụm, hương vị hoàng tửu, vừa hay, không quá nồng cũng không quá nhạt.
Hay rượu Thiệu Hưng
Đương vui vẻ hòa thuận, bỗng nhiên, ngoài cổng truyền đến một trận ồn ào, mọi người nhìn lại, thấy là rất nhiều người đi đến, một người cầm đầu, nom ăn mặc quý giá, mặt bất thiện.
“Chung Bính ở đâu?” Một đại hán cả tiếng hỏi.
Mọi người đều ngạc nhiên, tiếng cười im bặt.
Cha Giáp vội ra, nhìn người kia, thần sắc bất định, hành lễ nói, “Thạch công.”
Thạch công? Thiên Mạch nhìn Giáp, từ thần sắc của cậu thì biết được, người này có lẽ chính là chủ nợ tên Thạch Xúc.
Thạch Xúc nhìn cha Giáp, ngoài cười nhưng trong không cười, “Chung Bính, ta nghe nói ngươi phải hồi hương, nên tới để hỏi một chút, lúc trước ngươi mượn nợ xử trí thế nào.”
Cha Giáp rất không vui chuyện hắn đến nhiễu sự, kiềm chế, nói, ” đương nhiên hoàn lại, cỗ xong tôi sẽ đến phủ.”
Thạch Xúc không nhanh không chậm: “Đã phải trả, sao phải kéo dài, giờ nộp không ngại.”
Cha Giáp nhíu mày, đang định nổi giận, mẹ Giáp lại kéo ông lại, nói, “Đã là Thạch công tới cửa, vậy kết thúc việc này cũng tốt.” Dứt lời, bảo Giáp đem dê tới.
Thạch Xúc rất kinh ngạc việc họ thế mà có thể đưa ra nhiều dê như vậy, đợi đến khi đếm từng con một, không nhiều không ít, chính là hai mươi con.
“Số Thạch công lúc trước cho tôi mượn, tính cả lãi, là hai mươi.” Cha Giáp có phần mở mày mở mặt, “Bây giờ, đều trả cho phủ thượng, xin Thạch công mang khế sách ra, xóa bỏ.”
Thạch Xúc sắc mặt biến đổi, sau đó, lại bỗng nhiên cười một tiếng.
“Hai mươi con dê, chỉ sợ không đủ.” Hắn nói, “Chung Bính, gần đây dê giảm giá, mọi người đều biết. Hai mươi con dê của ngươi, có thể trả nợ ta cho ngươi vay lúc đầu. Bây giờ ngươi đã hồi hương, ta cũng không nhận dê ngươi, vẫn là đem cái lữ quán này ra gán nợ, việc này thanh toán xong.”
Mọi người đều kinh ngạc, nhao nhao chỉ trích Thạch Xúc bất nghĩa.
“Thạch Xúc! Chung Bính đã nợ trả hết nợ! Ngươi chơi xấu như vậy, chẳng lẽ không phải phường ăn cướp trắng trợn?” Có người mắng.
“Lữ quán này là tổ tiên Chung thị lưu lại, ở nơi phồn thịnh, nếu thật muốn bán, lại há lại chỉ có hai mươi con dê?”
Thạch Xúc cũng không nói tiếp, đại hán trước người tiến lên quát, “Thiếu nợ thì trả tiền, còn không thì gán nợ, các ngươi há lại dông dài?!”
Đại hán kia mặt dữ tợn, sau lưng mười gia nhân đều mang côn bổng, xem ra chính là có chuẩn bị mà đến.
Mọi người đều cẩn thận.
“Chỉ sợ không thể.” Lúc này, một giọng nói trấn định nói, từ trong đám người Thiên Mạch tiến lên một bước, nhìn bọn Thạch Xúc, “Chung thị đã bán trao tay lữ quán cho tôi, bây giờ, lữ quán chính là dưới danh nghĩa tôi, vô can đến họ.”
Nghe được lời này, những người kia đều sửng sốt.
Thạch Xúc nhìn cô gái này, thần sắc tức giận, hồ nghi không thôi, “Ngươi là người phương nào?”
“Tôi chính là nữ quan phủ Ti hội.” Thiên Mạch mỉm cười. Trong lòng âm thầm bồn chồn, cô vừa rồi đã bảo em trai Giáp đi tìm Ngũ Cử xin giúp đỡ, hi vọng hắn ở nhà...
Thạch Xúc lại cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà nữ quan phủ Ti hội! Lúc nhà ta phong ấp, phủ Ti hội ngay cả một miếng ngói cũng chưa có!” Dứt lời, sắc mặt phát lạnh, “Cái trạch viện này trong trong ngoài ngoài, đều nện hết, một miếng ngói cũng không để!”
Mọi người đều kinh sợ, muốn ngăn trở, lại bị đẩy ra, con trẻ thét lên khóc lớn, nhất thời hỗn loạn lung tung.
Thiên Mạch không ngờ dưới chân Sở vương lại có ác đồ không thèm nói đạo lý mức này, tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Đang chân tay luống cuống, đột nhiên nghe được một tiếng, “Dừng tay!”
Thanh âm này như tiếng trời, Thiên Mạch nhìn lại, chỉ thấy chính là Ngũ Cử, cơ hồ khóc lên!
Chỉ thấy hắn dẫn rất nhiều người đến, đều nom như sĩ tốt. Nhất thời, lại hỗn loạn, người vào nhà phá đều bị sĩ tốt bắt lại, ném xuống đất, bị giáo mác sáng loáng vây quanh.
Thạch Xúc và gia nhân đều ngu người, sắc mặt tái xanh.
“Ngũ... Ngũ đại phu...” Thạch Xúc nhận ra Ngũ Cử, vội cười rạng rỡ ra trước. Ngũ Cử lại không để ý tới, nhìn về phía Thiên Mạch.
“Không sao chứ?” Hắn nhíu mày hỏi.
Thiên Mạch vừa rồi khẩn trương quá độ, vội lau lau khóe mắt, “không sao.”
Ngũ Cử đứng trước người cô, xác nhận cô thật sự không có bị thương, mới nhìn về phía Thạch Xúc. Mặt hắn như hàn băng, đang định răn dạy, bỗng nhiên, lại có một trận tiếng ồn ào từ cổng truyền đến.
Ủa? Thiên Mạch quay đầu, nhìn thấy bóng dáng đi tới, trong lòng như bị đấm mấy phát liền.
Sở vương sải bước, mới tiến vào, ánh mắt liền rơi vào người Ngũ Cử, sau đó, đối mặt với Thiên Mạch, âm trầm không thôi.