Tư Mỹ Nhân

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Tây An

Sau khi tiệc tàn, có người đề nghị chơi ném tên vào bình rượu, mọi người đều tán thành.

Công doãn cho người mang bình đồng và tên tới, mọi người tỷ thí theo trình tự. Ném tên vào bình rượu là trò giải trí ở Trung Nguyên, người Trịnh đều vô cùng lành nghề. Người Sở cũng không yếu, Ngũ Cử và Tô Tòng, bảy tám trên mười, người chung quanh vỗ tay khen hay.

Khi đến phiên đại phu Trịnh quốc Nhạc Nhĩ ném tên vào bình rượu, hắn cầm tên, lại chuyển hướng về Sở vương, mỉm cười hành lễ: “Từng nghe đại vương sáu nghệ đều tinh, dám mời đại vương tỷ thí một hai.”

Mọi người đều kinh ngạc.

Công Tôn Hồi bị hành động lần này của Nhạc Nhĩ dọa đến mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. cái tên Nhạc Nhĩ lỗ mãng này, chỉ muốn xả giận, không nghĩ Sở vương nếu mà thua, sinh lòng oán hận thì sao hay được. Hắn bước lên trước nói: “Đại phu say rồi, hôm nay đại vương săn cá sấu được nhiều nhất, còn đang nghỉ ngơi, hôm khác lại so.”

Không ngờ, Sở vương lại cười một tiếng: “Đại phu đã mời, há có lý gì từ chối.” Dứt lời, đứng dậy, để tòng nhân mang tên tới.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều mang lòng riêng.

Chỉ có Tô Tòng và Ngũ Cử uống rượu, thần sắc như thường.

Sở vương không nhanh không chậm, tay vân vê một mũi tên, nhìn chằm chằm bình đồng cách mấy bước. Thân hình y thẳng tắp, mặt mày rõ ràng, trong ánh đèn chỉ có thần thái chuyên chú.

Sau đó, y giương tay lên, chỉ nghe “Keng” một tiếng, tên vào bình, một tự nhân bên cạnh hô lên một cái.

Tiếp theo, lại là “Keng” một tiếng, lại một mũi tên vào bình.

Sở vương động tác lưu loát, mỗi tên cách nhau chẳng mấy giây.

Nhạc Nhĩ đứng nhìn bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Cuối cùng, Sở vương ném hết mười mũi tên, tên nào cũng vào bình.

“Mười tên!” Tự nhân nói.

Lúc này, đến phiên Nhạc Nhĩ. Trên mặt hắn vẫn treo nụ cười, lại không còn tự tin lúc trước. Dùng hết khả năng, cuối cùng mười mũi tên trúng tám, thua Sở vương hai mũi tên.

Tảng đá lớn trong lòng Công Tôn Hồi rơi xuống, vội vàng cười nói: “Đại vương quả là anh dũng vô song.” Dứt lời, nói với Nhạc Nhĩ, “Một tên phạt một ly, còn không mau đi lãnh phạt.”

Mặc dù Nhạc Nhĩ vẫn có chút không phục, lại đành phải thi lễ với Sở vương: “Đại vương tiễn pháp hay.”

Sở vương nhìn hắn, lại nói: “Quả nhân thấy khi tử ném tên vào bình, quen tư thế hơi khom, cho thấy rất thạo?”

Nhạc Nhĩ cùng Công Tôn Hồi đều khẽ giật mình.

“Đúng vậy.” Công Tôn Hồi vội nói, “Nhạc đại phu thường là xa hữu cho quốc quân.”

Sở vương cười nhạt, nhận chén rượu từ ngọc của mình từ tay người hầu, nâng lên với mọi người, khẽ nhấp một cái, một mình đi ra.

Ngũ Cử đứng dậy tiễn Sở vương, lại nói chút lời xã giao với đám người Trịnh, thấy trên mặt Nhạc Nhĩ có chút vẻ hậm hực, trong lòng cười thầm, khách khí đưa bọn họ về khách xá.

“Đám Trịnh nếu biết kỹ năng ném tên vào bình rượu của đại vương cao minh như thế, chỉ sợ không dám nhắc đến!”

Khi chỉ còn lại người Sở, mọi người mới nói, đều cười lên.

“Chả thế là gì! Lúc Đại vương trúng mười tên, sắc mặt mấy tên Trịnh nhìn thật thú vị!”

“Đại vương uy vũ!”

“Uy vũ?” đương nói đến thích thú, Tô Tòng lạnh lùng chen lời, “Hùng binh ngàn thừa là uy vũ, vạn dân ca tụng là uy vũ, ném tên vào bình rượu thắng người Trịnh thì đã là gì?”

Lời vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên.

Tô Tòng nhìn về phía Ngũ Cử, hừ một tiếng, “Ngoại địch vây quanh, đại vương chậm chạp không về Dĩnh, các ngươi cũng không khuyên giải!” Dứt lời, căm giận phẩy tay áo bỏ đi.

Các đời Sở vương đều coi trọng Đồng Sơn, trong công thự Đồng Sơn, cũng có sẵn cung điện nhỏ để khi Sở vương giá lâm nghỉ tạm.

Lúc tàn tiệc, Sở vương đã có chút say.

Lúc về tẩm cung, công doãn nháy mắt với Tiểu Thần Phù, Tiểu Thần Phù hiểu ý. Đợi khi vào trong điện, hắn tiến lên hai bước, đỡ Sở vương ngồi lên giường, dâng lên một chén nước.

“Đại vương, thay quần áo ạ?” Hắn một mực cung kính hỏi.

“Ừm.” Sở vương tựa trên giường, đáp một tiếng.

Tiểu Thần Phù mỉm cười, ngoắc tay ra ngoài cửa.

Gió đêm từ ngoài điện chậm rãi đưa vào, ánh nến khẽ múa.

Sở vương cầm chén nước, viền chén bóng loáng mới đụng phải môi, bỗng nhiên dừng lại—— y thấy cô gái đi vào theo tự nhân kia.

Tóc cô đen nhánh, làn da mịn màng mà trắng noãn, dưới ánh nến, mặt mày rực rỡ. Sở vương cũng coi như gặp nhiều mỹ nhân, cao gầy, nhu nhược, xinh đẹp, thanh tú… Mà người trước mắt này, khiến y cảm thấy có phần mới mẻ. Không biết là bởi vì hình dạng lông mày không cố ý vẽ thành bộ dáng thường gặp ở mỹ nhân, hay là bởi vì thần thái cảnh giác trong mắt cô.

Hoặc là nói… Là khẩn trương. Tựa như một thớt ngựa biết mình sẽ bị trói lại.

Thấy ánh mắt Sở vương dừng lại, trong lòng Tiểu Thần Phù có mấy phần hiểu ra, vẫy tay một cái với Thiên Mạch, đạo, “Công thiếp Mạch, đến hầu hạ đại vương thay quần áo.”

Thiên Mạch nhìn người ngồi trên giường kia, lúc mình được cứu mặc dù chỉ hoảng hốt một thoáng, giờ vẫn có thể nhìn một hồi là nhận ra y.

Nói cách khác, y là Sở vương.

Ý thức được điểm này, Thiên Mạch không biết là nên hiếu kì hay là nên sợ hãi, tim vẫn mơ hồ đập thình thịch. Khi phát hiện y cũng đang nhìn, vội vàng cụp mắt xuống.

Y cứu cô, mà cô là một nô lệ.

Lúc vú già dạy cô, ngoại trừ dạy cô làm sao để thay quần áo khiến chủ nhân thoải mái dễ chịu, còn căn dặn cô, người cô phục thị chính là Sở vương, y muốn bất cứ chuyện gì cũng không được làm trái.

Một cái vú già đánh giá cô, nói một cách đầy ý vị sâu xa. Thiên Mạch nghe hiểu đại khái, ý bà ta là, nếu như khiến vị đại vương này vui vẻ, cô sẽ có thể không cần trở lại làm lao công trong mỏ nữa, ngược lại, sẽ còn được người khác hầu hạ.

Mấy bà còn nói, cô rất may mắn.

Thiên Mạch im lặng hỏi trời cao. Việc này quá quỷ dị, dù sao y là cũng một Sở vương được lịch sử ghi lại, cách gặp mặt hợp lý nhất giữa bọn họ hẳn phải là cách tủ trưng bày bằng thủy tinh tại trong viện bảo tàng.

Chứ không phải mặt đối mặt với người sống sờ sờ thế này…

Còn muốn cô cái gì mà thay áo cho y…

“Đại vương.” Tiểu Thần Phù dẫn Thiên Mạch đi đến trước mặt Sở vương, thấp giọng nói, “Đại vương phân phó phải ưu đãi công thiếp mạch, công doãn liền để cô ấy ở lại công thự phục thị.”

Sở vương liếc hắn một cái, vẫn tựa trên giường không hề động.

Tiểu Thần Phù ra hiệu Thiên Mạch tiến lên.

Thiên Mạch có chút do dự, lát sau, theo lời đám vú già dạy, ngồi xổm xuống trước chiếc giường y đang nằm.

Bốn phía im ắng, Thiên Mạch cúi đầu, nhưng biết Sở vương đang nhìn mình, cao cao tại thượng, cách hơn thước.

Mấy ngày nay, Thiên Mạch đã sớm học được chút cách tự vệ, tỉ như, dù có người lạ nhìn chằm chằm mình, cũng đừng có tiếp xúc mắt, cúi đầu, lại thấp một chút… Nhưng mà, cách này, giờ cũng không có tác dụng, khoảng cách giữa cô và Sở vương quá gần, tránh cũng tránh không được.

Quần áo trên người y rất tinh xảo, thắt lưng bằng da kết cấu tinh xảo, cái móc bằng vàng thì lại càng đẹp, đầu hổ thân rồng, trên thân dùng đá lục tùng khảm nạm ra hoa văn tinh tế. Thiên Mạch từng thấy một cái tương tự trong viện bảo tàng, nhưng không có tinh xảo thế này, kim loại cùng bảo thạch mang theo hơi ấm trên người người kia, chạm vào trong tay, trơn nhắn ấm áp.

Thiên Mạch không có nhiều tâm tư mà thưởng thức.

Không biết từ lúc nào, những người khác trong phòng đi ra, nơi này chỉ còn lại hai người bọn họ. Chuông cảnh báo trong lòng kêu to, cô phải mau rời đi.

Mang… Trong lòng cô khẩn cầu, hi vọng tin nhắn kia, gã nhận được.

Cô gái này tay chân vụng về, tựa hồ chưa từng làm chuyện thế này.

Sở vương nhìn cô, lại chẳng thúc giục. Rượu vừa mới uống giờ đã bốc lên, tâm tình y không tệ, hiếm khi kiên nhẫn thế này, rất có hứng thú với cô công thiếp này.

“Ngươi tên Mạch?” y hỏi.

Thiên Mạch bỗng dưng nghe thấy y nói chuyện với mình, không ngẩng đầu, trả lời, “Vâng.”

“Là người chữa ác dịch ở Đồng Sơn?”

Vấn đề này, mấy ngày nay Thiên Mạch cũng trả lời nhiều lần, khiêm tốn nói, “Trị dịch chính là mọi người cùng hợp lực.”

Sở vương nghe khẩu âm lạnh nhạt mà quái dị của cô, cũng thấy rất thanh tịnh êm tai, sau đó, ánh mắt dừng lại trên trán cô. Dưới ánh nến, làn da kia trắng nõn, có vẻ tinh tế mịn màng, từ mặt mày đến chóp mũi, đường cong tú mỹ mà ưu nhã, dáng vẻ tròng mắt, rất có mấy phần khiến người khác muốn thương yêu.

Một cô gái thế này, quả thực không giống như đến từ đất Dương Việt đất Thư.

Thiên Mạch đang mở cái nút cuối cùng trên dây thắt lưng cho y, lúc này, tóc bỗng nhiên bị kéo một cái.

“Đây là gì?” Sở vương cầm một cái cài tóc nhỏ màu đen trong tay, rất hứng thú hỏi.

Thiên Mạch bối rối.

Tóc của cô mặc dù dài, nhưng bởi vì cắt thường xuyên, nến không ít tóc rối. Lúc trước mỗi ngày cô bôi bẩn mặt, cài tóc có tác dụng là để giúp tóc che mặt. Lúc mới bị truyền triệu, người đàn bà kia chải đầu, có mấy sợi cứ rơi xuống mãi, không kiên nhẫn phàn nàn, Thiên Mạch đành lại phải lấy cài tóc ra, kẹp lên tóc.

“Đây là… ừm…” Thiên Mạch nói quanh co, thực sự không biết hai chữ cài tóc dùng thế nào trong tiếng Sở.

Sở vương nhìn bộ dáng cô tay chân luống cuống, lòng treo lơ lửng, lộ ra ý cười. Lương tiêu mỹ nhân, cô gái này có thân phận cỡ nào, cũng không quan trọng… y duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, thanh âm mang theo vài phần say, nói thật nhỏ, “Tối nay, ngươi ở lại.”

Đoạn, bèn hướng về bờ môi kia.

Tự nhân Cừ nghe nói Thiên Mạch bị mang đi phục thị Sở vương, vội vàng đi vào tẩm cung, lại chỉ có thấy Tiểu Thần Phù đi tới.

Gã nói ra kết luận mình mới vừa hỏi được, nói, ” cô gái kia tuy là công thiếp, lai lịch lại dường như không bình thường, phục thị đại vương, chỉ sợ không ổn.”

“Có gì không ổn?” Tiểu Thần Phù lại xem thường, “Đại vương uy danh truyền xa, các nước Trung Nguyên đều muốn thông gia với đại vương, dù cô công thiếp này thật sự là quý tộc gì, có thể được hầu hạ đại vương, cũng không tính là bạc đãi cô ta.”

Tiểu Thần Phù chưởng quản chuyện nội cung của Sở vương, địa vị ở trên tự nhân Cừ. Tự nhân Cừ thấy hắn như vậy, đành không nói nữa.

Nhưng lúc này, sau lưng lại truyền tới một tiếng, “Cô gái gì? Công thiếp gì?”

Hai người đều giật mình, Tiểu Thần Phù quay đầu, nhìn thấy Tô Tòng đứng sau lưng, âm thầm kêu khổ.

Hắn và Ngũ Cử, đều là đại phu Sở vương trọng dụng gần đây, Ngũ Cử là người hòa khí hơn, Tô Tòng lại là người tính tình không chọc được, trước khi được đề bạt, đã từng mắng vào mặt Sở vương y sa vào hưởng lạc.

“Tô đại phu.” Tiểu Thần Phù nở nụ cười, hành lễ nói, “Đại phu sao cũng tới.”

“Đến nghị sự cùng đại vương, ” Tô Tòng nhìn tẩm cung, nói, “Đại vương có đó không?”

Tiểu Thần Phù thần sắc trấn định: “Đại vương ở ngay trong tẩm cung, nhưng mà, người đang nghỉ tạm…” Lời còn chưa dứt, đột nhiên, trong tẩm cung một tiếng “Keng” nặng nề truyền đến, giống như là tiếng đồ đồng ngã trên đất.

Mấy người biến sắc.

Tô Tòng đẩy Tiểu Thần Phù ra, chạy về hướng cung nội.

Bên cạnh giường một thứ đồ bằng đồng đổ trên đất, Sở vương vịn bàn nhỏ ổn định người, sau đó, giương mắt, trong hai con ngươi ánh vẻ bất thiện.

Thiên Mạch đứng một bên, toàn thân trở nên cứng đờ.

Chuyện này... Là ngoài ý muốn.

Thật sự là ngoài ý muốn.

Cô chỉ là muốn giãy dụa thôi, nhưng không ngờ Sở vương này lực tay lớn như vậy, lúc cô dùng sức, làm đổ đồ đồng bên cạnh, còn suýt đầu vào đầu Sở vương…

Lông tơ trên lưng dựng thẳng, Thiên Mạch có hơi sợ hãi, không khỏi lui lại hai bước, “Tôi… tôi không cố ý!”

Mới nói ra miệng, cô lại phát hiện mình không phải nói tiếng Sở.

Sở vương còn chưa nói gì, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân ồn ào.

“Đại vương!” đám Tô Tòng cùng vệ sĩ chạy đến, nhìn thấy trường mâu đáng sợ và kiếm trong tay những vệ sĩ kia, Thiên Mạch tuyệt vọng, nước mắt cơ hồ muốn bật ra.

Nhìn tẩm cung đột ngột trở nên náo nhiệt như vậy, Sở vương chỉ cảm thấy một cục tức chặn ở ngực, mùi rượu tản ra khắp nơi.

“Các ngươi làm gì?” y lạnh lùng nói.

Lúc Tô Tòng đi vào, thấy cô gái khuôn mặt kinh hoảng đứng bên cạnh khí cụ bằng đồng kia, cũng đã hiểu hết thảy.

Ông khinh thường nhìn Tiểu Thần Phù một cái, quang minh lẫm liệt làm lễ, đang muốn phát biểu, Ngũ Cử vội vàng tiến vào.

“Đại vương, ” gã vái chào, bẩm, “Tiểu thần vừa nghe, trong khu mỏ lại có người nhiễm dịch bệnh.” Nói, gã nhìn Thiên Mạch đứng nơi khuất một cái, không ngạc nhiên chút nào thấy ánh mắt của cô sáng lên, “Vẫn xin đại vương phái công thiếp Mạch về trị liệu.”

Sở vương nghe được lời ấy, thần sắc không rõ.

Y nhìn về phía Thiên Mạch, cô cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy nắm tay đang nắm thật chặt.

“Biết rồi.” y chậm rãi nói, thanh âm đã khôi phục sự bình tĩnh, không một gợn sóng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio