Tư Mỹ Nhân

chương 81

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một trận không đâu, lễ cúng thuận lợi hoàn thành.

Ti chúc và đám hoàn liệt chi doãn ở đây trong lòng lại bất định. Trâu đen kia vốn dịu dàng ngoan ngoãn, sao đang đút ăn lại đột nhiên phát cuồng? Lại nghĩ nếu là Sở vương cho thái lao ăn, lúc y không có chút phòng bị nào đột nhiên bị trâu điên tập kích, hậu quả... Mọi người đều cảm thấy lạnh rùng mình.

Sở vương mang trâu đen đến hiến trước Đại Xã trước, đợi khi đi ra, sắc mặt lại nặng nề.

“Mang dạ dày trâu xuống, cả cỏ khô chưa ăn hết kia, giao cho ti bại.” y phân phó nói.

Tiểu thần Phù đáp vâng, vội vàng đi làm.

“Đại vương, ” Mục phu nhân lòng vẫn còn sợ hãi nhìn y, “Thái lao vừa rồi, sao đột nhiên lại đâm người?”

“Việc này còn phải tra hỏi.” Sở vương an ủi, “Việc này không ngại, mẫu thân chớ lo lắng.”

“Sao lại không ngại.” Mục phu nhân nhíu mày, liếc Thiên Mạch một cái, chậm rãi, “Trước giờ thái lao hiến thần, vốn luôn bình yên, sao cô ta đi hiến ăn lại có hung sự?”

Lòng Thiên Mạch có phần hồi hộp.

Sở vương nhìn Mục phu nhân, thần sắc có chút trầm xuống.

Lại nhìn về phía Thiên Mạch, chỉ thấy cô cũng nhìn qua y, thần sắc bất định.

“Việc này thật kỳ quặc, quả nhân nói rồi, chắc chắn sẽ nghiêm tra.” Sở vương nói.

Ngữ khí y nghiêm túc, Mục phu nhân có phần không vui, nhưng biết nơi đây không phải chỗ cãi lộn, đành phải nhịn xuống, “Ngày sau lại gặp chuyện như vậy, đại vương tuyệt không thể lại cậy mạnh. Thân thể qúy giá, liên quan đến thiên hạ, há có thể tuỳ tiện mạo hiểm!”

“Quả nhân giết cả tê giác lớn rồi, thì sợ gì một con trâu điên.” Sở vương lơ đễnh, nhưng thấy thần sắc Mục phu nhân, trấn an nói, “Mẫu thân yên tâm, việc này tuyệt không có lần sau.”

Mục phu nhân cũng không cần nhiều lời nữa, khẽ gật.

Lúc này, Trịnh cơ đi tới, nói xa giá đã chuẩn bị xong.

Mục phu nhân đang muốn theo nàng ta, bỗng nhiên, phía trước có mấy lại nhân tới, hành lễ ngăn lại.

“Trịnh cơ.” Thương Tắc đi đầu, “Mời Trịnh cơ theo bọn ta đi phủ ti bại một chuyến.”

Người khác đều kinh ngạc.

Mục phu nhân thấy thế, không rõ ràng cho lắm.

“Phủ Ti bại? Xảy ra chuyện gì?” bà hỏi, nhìn Trịnh cơ.

Trịnh cơ nhìn chằm chằm Thương Tắc, không nói gì.

“Bẩm phu nhân, ” Thương Tắc không e dè, “Chúng thần truy tra nghi phạm mưu sát Phàn cơ, lại gặp phạm nhân này hạ độc thủ, suýt nữa mất mạng, nghi là diệt khẩu. Mà người ra tay kia, chính là thị tỳ của Trịnh cơ, nên muốn đưa Trịnh cơ đi hỏi ý.”

Lời ấy nói ra, gồm cả Mục phu nhân, mọi người đều kinh.

Trịnh cơ? Đáy lòng Thiên Mạch rung mạnh, mở to hai mắt.

Trịnh cơ nhìn Thương Tắc, hắn ngẩng đầu phía trước, ánh mắt như dao.

Tim lập tức rơi vào hầm băng, đã biết khó thoát.

“Chớ nói bậy, Trịnh cơ sao lại làm việc này!” Mục phu nhân lập tức nói, dứt lời, nhìn về phía Trịnh cơ, “Dù thật sự là thị tỳ làm, cũng vô can đến ngươi, ngươi không cần phải đi.”

Trịnh cơ không có trả lời, lại quay đầu nhìn về phía Sở vương.

Y đứng ở nơi đó, tay kéo Thiên Mạch, ánh mắt nhìn nàng ta lại là lạnh lẽo, không đi đến, cũng không nói một câu biện bạch vì nàng ta, phảng phất là một người xa lạ.

Bờ môi Trịnh cơ giật giật, một lát sau, quay đầu lại nói, “Đã là chỗ ti bại triệu, thiếp đương nhiên đi.” Dứt lời, nàng ta nhìn về phía Mục phu nhân đương kinh ngạc, làm một lễ thật sâu, “Đa tạ phu nhân.”

Mục phu nhân ngơ ngẩn, nhìn nàng ta đi theo bọn Thương Tắc rời đi, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

“Trở về thôi.” Sở vương thu hồi ánh mắt, nhìn Thiên Mạch đương bình tĩnh đứng đấy, mang theo cô lên xe mà đi.

Chuyện thẩm vấn, tiến triển mười phần thuận lợi.

Tự nhân và thị tỳ hành hung kia, từ khi bị nhốt, sớm đã bị dọa đến không biết làm sao.

Tự nhân phục thị ở cung Cao Dương, theo gã khai, tự khi Sở vương tiệc tàn, Trịnh cơ đã tìm được gã, cho gã rất nhiều tài vật, bảo gã tìm hiểu tin tức cho mình. Tự nhân này vốn là người Dĩnh, xuất thân chợ búa, ở cung Cao Dương làm vài việc chân tay, thường ra ngoài vương cung đi lại, làm việc rất thuận tiện. Gã biết vài làm người làm nghề bỏ mạng, tháng trước, Trịnh cơ tìm tới gã, cho gã rất nhiều tiền, sai hắn thu mua tử sĩ, mưu sát Phàn cơ bất cứ lúc nào cần, còn đưa gã ấn tín trong cung Việt cơ, chuẩn bị sau đó rũ sạch tội. Đương vạn sự đều đã chuẩn bị thỏa đáng, thời cơ bỗng nhiên tới, hôm đó vớt đỉnh, tự nhân này nghe nói Sở vương cho người đến vương cung đi đón Phàn cơ, lập tức về trong thành báo tin, bảo tử sĩ mai phục trên con đường Phàn cơ sẽ đi qua. Các tử sĩ đều bị hối lộ, dù thành bại cũng không lưu lại người sống. Sau đó, cũng là tự nhân này an bài một người điều tra lại nhân chỉ đường, vu vạ Việt cơ.

Thị tỳ Trịnh cơ cũng thú nhận thẳng thắn. Thị là thị tỳ thiếp thân của Trịnh cơ, Trịnh cơ ở hậu cung đi lại không tiện, là thị tỳ này giúp nàng ta tìm được tự nhân cung Cao Dương. Sau chuyện ám sát, Trịnh cơ vì tự vệ, đã sớm chuẩn bị, một khi hành tung tự nhân kia bị người khác hoài nghi, liền lập tức diệt khẩu gã. Nàng ta đối xử với thị tỳ này luôn không tệ, ban thưởng hào phóng, lại hứa hẹn xong chuyện, sẽ cho thị số tiền khả quan, thả thị về nhà lấy chồng thành hôn.

Hai người đều là Thương Tắc tự mình thẩm vấn, thị tỳ cúi đầu cung khai, sau khi nghe xong, người bên ngoài đều không thể tin, Thương Tắc lại thần sắc không thay đổi.

Hắn cho người mang mấy tên người hầu tới, để họ nhìn thị tỳ kia. Mọi người hầu đều nom kinh ngạc, nói với Thương Tắc, “Bẩm lang trung, chính là người này.”

Sắc mặt thị tỳ trắng bệch như tờ giấy.

Thương Tắc nhìn thị, “Trước khi tế đỉnh, ngươi từng mượn danh Mục phu nhân, tra hỏi chuyện chuẩn bị vật tế, còn nhớ không?”

“Trong nội tạng con trâu chết và cỏ khô, đều có độc, ” ánh mắt hắn sâu xa, “Mà ngươi chính là người động tay vào cỏ khô...”

“Không phải tôi!” Thị tỳ vội nói, thần sắc sợ hãi, “Đó là người khác làm!”

“Ồ?” Thương Tắc không nhanh không chậm, cầm một ngọn cỏ nhiễm độc lên, “Độc ba tiêu, trông như bột gạo, cực nhỏ, dùng sẽ không thấy. Nhưng loại độc này có một kỳ tính, phàm chạm phải nơi kín đáo, dù cách một lớp vải, cũng khó tránh khỏi nhiễm độc, dùng nước cỏ bấc đèn thấm vào, sẽ thành màu đỏ nhạt.” Dứt lời, tòng nhân đưa tới một bát nước cỏ bấc đèn, ngón tay Thương Tắc chấm vào, lấy ra, phía trên đã nhuộm lên màu đỏ nhạt.

Thị tỳ xụi lơ trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Việc này báo cho cung Cao Dương, Sở vương cả giận.

Y tự mình đến nhà tù, cách cửa gỗ, Trịnh cơ ngồi ngay ngắn trong phòng giam. Quanh mình rách nát, hoa y mĩ sức trên người nàng ta cũng bỏ tất cả, nhưng tóc tai và quần áo nàng ta vẫn chỉnh tề đến cẩn thận tỉ mỉ, không có chút nghèo túng nào.

“Bái kiến đại vương.” Thấy y đến, Trịnh cơ làm lễ.

Sở vương không nói gì, nhìn nàng ta, chỉ hỏi, “Là thật?”

Tiếng nói y trầm thấp, đè nén lửa giận, “Mưu sát Phàn cơ, trâu điên, đều là ngươi làm!”

Trịnh cơ nom bình tĩnh.

“Nếu thiếp nói không phải, đại vương tin không? Nếu thiếp nói đây đều là người khác vu hãm, đại vương tin ư?” Nàng ta đau thương cười một tiếng, “Trong lòng đại vương, chỉ có Phàn cơ. Chính là lúc trước nhân chứng vật chứng đều có, Mục phu nhân định tội, đại vương cũng nói Phàn cơ trong sạch. Tin hay không, chỉ là tâm ý đại vương thôi.”

Sở vương sắc mặt xanh xám, bỗng nhiên gọi tiểu thần Phù tới.

“Sai cung chính thanh tra cung Trịnh cơ!” y nói, “Từ khi Trịnh cơ vào cung đến nay, đồ quả nhân ban tặng, cung chính đều có ghi! Theo ghi mà tìm, tất cả so sánh thừa thiếu một lần nữa, báo cho quả nhân!”

Tiểu thần Phù lĩnh mệnh.

Trịnh cơ mở to hai mắt, nhìn tiểu thần Phù rời đi, sắc mặt kịch biến.

“Nếu ngươi trong sạch, đối chiếu xong, sẽ trả lại trong sạch cho ngươi.” Sở vương lạnh lùng nói, dứt lời, quay người liền đi.

Trịnh cơ kinh ngạc, đột nhiên đưa tay duỗi ra thanh gỗ, bắt lấy vạt áo y, “Không! Đại vương! Ngài đừng đi!”

Sở vương quay đầu.

Nàng ta nhìn y, bình tĩnh vừa rồi đã hoàn toàn không thấy, hai mắt đỏ bừng, đều là đau thương.

“Đại vương...” Nàng ta lệ rơi đầy mặt, run giọng nói, “Là thiếp hồ đồ... Thiếp làm hết thảy, cũng là vì đại vương... Thiếp từ khi vào cung, trong lòng chỉ có đại vương... Nhưng tự năm ngoái đến nay, đại vương lại không bước vào cung thất thiếp nữa, trong lòng đại vương rặt chỉ có Phàn cơ, thiếp sớm đêm tưởng niệm, mà ngay cả đại vương cũng không thể gặp...” Nàng ta thút thít không ngừng, “Đại vương, trong lòng thiếp oán hận, mới làm chuyện bất nhân thế này...”

“Nhưng Phàn cơ bình yên, mà ngươi càng bất an.” Sở vương không tránh, chỉ nhìn nàng ta, “Thế là lại làm chuyện trâu điên kia, đúng không?”

Trịnh cơ mở to hai mắt, vội biện luận, “Việc này vô can đến thiếp! Phàn cơ hiến ăn, chính là đại vương đột nhiên ra lệnh, thiếp sao biết được!”

“Cũng không hẳn là nàng ấy, bất kỳ ai đều có thể.” Sở vương đối mặt nàng ta, “Bảo đỉnh vớt được là công Phàn cơ, đồ cúng nếu có hung sự, Phàn cơ chính là chẳng lành.”

Ánh mắt kia thẳng tắp, tựa hồ có thể xuyên thấu đáy lòng người ta.

Trịnh cơ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, một câu cũng nói không nên lời.

“Trịnh cơ.” Sở vương nói, “Lúc ngươi mới vào cung, quả nhân đã ước hẹn cùng ngươi, ngày sau xa nhau, tất không bạc đãi. Vậy nên quả nhân ban thưởng ngươi tiền tài, chưa từng từng keo kiệt. Nhưng ngươi cũng không để lời ấy trong lòng, nhẫn tâm làm ác, Việt cơ cũng không tha.”

“Đó là do chúng đáng chết!” Trịnh cơ chợt nghiêm nghị nói, ngẩng đầu, ánh mắt gần như điên cuồng, “Thiếp có làm gì sai! Việt cơ kiêu ngạo, chưa từng đặt thiếp trong mắt, đại vương lại đối đãi ả như thiếp! Thiếp sao không thể hận! Người người đều nói Phàn cơ tốt, cô ta tốt như vậy, cô ta cái gì cũng có, vì sao... Vì sao còn tranh với thiếp...”

Nàng ta nói, nghẹn ngào òa khóc, nắm chặt vạt áo Sở vương, chôn mặt thật sâu trên đó, giọng vỡ vụn nghẹn ngào, “Đại vương... Thiếp không cần gì cả... vàng lụa châu ngọc... Thiếp không cần gì hết... Thiếp chỉ cần ngài, chỉ cần ngài thôi...”

Giọng nói nghẹn ngào, truyền đến mặt tường khác.

Thiên Mạch đứng ở đó, yên lặng nghe, không nhúc nhích.

Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, trong tầm mắt, chợt xuất hiện một đôi chân. Thiên Mạch ngẩng đầu, thấy là Thương Tắc.

Hắn nhìn cô, sắc mặt lộn xộn không kịp thu hồi bị nhìn ngay không sót gì.

“Sao không đi vào?” Thương Tắc thản nhiên nói.”Đáng thương cho cô ta? Hay là chột dạ?”

Thiên Mạch không có trả lời.

“Hắn có toàn bộ hậu cung, bên trong tất cả đều là nữ tử đáng thương giống như cô ta.” Giọng Thương Tắc nhẹ nhàng, ý vị thâm trường, “Cô thấy thương chả đủ.”

Thiên Mạch ngó ngó hắn, một lát sau, nói, “Anh có ý gì?”

“Nếu cô muốn lưu lại trong vương cung này, vậy hãy thu lại những thứ tâm tư vô dụng kia lại đi.” Thương Tắc nghiêm túc nói, “Trên đời này, người người đều có nỗi khổ tâm. Cô sẽ làm phu nhân, tương lai người đối mặt sẽ chỉ càng nhiều. Nếu cô không tranh, dù là Sở vương cũng không giúp được cô.”

Thiên Mạch hơi run rẩy.

Tiếng khóc kia vẫn còn tiếp tục, tim Thiên Mạch nhảy thình thịch, đoạn, nhắm mắt lại, thở sâu.

Đợi đến khi cô mở mắt, trong mắt kia đã trấn định.

Cô nhìn Thương Tắc, đoạn, nói, “Đa tạ.”

Giữa lông mày Thương Tắc lộ ra sự ôn hòa hiếm hoi.

“Không cần tạ ơn.” Hắn nói, đoạn, khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Thiên Mạch nhìn bóng lưng hắn, một lát sau, bỗng nhiên nói, ” Thương Tắc.”

Thương Tắc quay đầu.

Thiên Mạch có chút do dự, “Tiêu độc, thật sự có vật này?”

“Ta đi qua ba nước, vừa hay biết được.” Thương Tắc nói.

Thiên Mạch biết hắn kiến thức rộng rãi, gật gật đầu, một lát sau, bỗng nhiên hỏi, “Tiêu độc này dính nước cỏ bấc đèn sẽ thành màu đỏ nhạt, quả thật...”

“Đó là ta dọa thị thôi.” Thương Tắc nói, không xấu hổ tí ti nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio