Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở vương tự mình đưa Thiên Mạch đến nước Phàn, không chỉ đối với Du Đam Phụ, đối với Phàn quân cũng là việc trọng đại.
Phàn quân tự mình tiếp đãi, chừa một cung khác làm chỗ ngủ cho Sở vương. Thiên Mạch thì vào trong nhà Du Đam Phụ, chuẩn bị hôn sự. Đồ cần để thân nghênh, Sở vương đã trực tiếp mang đến từ nước Sở, thời gian từ lâu đã định, chuyện kế tiếp, chính là chờ đợi ngày tốt, đi lễ thân nghênh.
Việc này coi như rúng động. Chư hầu cưới vợ thân nghênh, bình thường đều là phái Khanh đại phu đến nước rước dâu, thay mặt quốc quân đưa lễ, mà Sở vương lại tự mình đến, khiến người Phàn thụ sủng nhược kinh, đối với Phàn cơ thần bí này càng hiếu kì.
Liên tiếp mấy ngày, người mượn cớ đến phủ Du Đam Phụ bái phỏng Thiên Mạch nối liền không dứt. Thiên Mạch lại rất ít khi lộ diện, Du Đam Phụ lấy lý do bề bộn nhiều việc chuẩn bị làm lễ, từ chối từng người.
Đối mặt với Thiên Mạch, Du Đam Phụ thật ra có chút chột dạ. Từ khi Huệ Dung không nói tiếng nào rời đi, lại đối mặt với Thiên Mạch thần sắc có chút xa cách, là ông đã biết việc này hẳn là không vui. Nghĩ tới đó, Du Đam Phụ cũng hối hận, không nên nghe lời phụ nhân trong nhà nhất thời mê hoặc. Người bên Phàn quân tới hỏi ông, cần đưa vài cô gái đến cung Sở vương ở hay không, Du Đam Phụ mắng người kia một trận, “Sở vương là đến để kết thân, đưa nữ hầu gì, chỉ toàn thêm phiền!” Người đó nghe được lời này, vâng dạ lui ra.
Thiên Mạch không đề cập với ông chuyện Huệ Dung, cũng không nói có gì mất hứng.
Trên thực tế, Thiên Mạch quả thực có tâm sự, nhưng không phải có ý kiến với Du Đam Phụ, mà là cô luôn nghĩ về người là Phàn cơ này.
Từ khi Sở vương chọn nước Phàn cho cô, cô vẫn cho rằng, mình gánh cái danh Phàn cơ này, nói không chừng vị Phàn cơ kia chính là mình.
Ông từng nói, đường là người đi mà ra, lịch sử là người sống mà có. Đến thời đại này, bản thân là điều không thể tưởng tượng lớn nhất, vậy cô là Phàn cơ, lại có gì không hợp lý? Nhưng hôm nay cô phát hiện, Phàn cơ này có lẽ là một người khác hoàn toàn. Thế là, cô rơi vào hoang mang.
Nếu như là thế, vậy, trong lịch sử, cô chính là kẻ ngoài cuộc.
Nhưng Sở vương chọn cô.
Như vậy, rất có thể cô sẽ khiến lịch sử này trở nên khác biệt.
Trong lịch sử, Sở vương có lẽ chưa từng bỏ hậu cung, đồng thời có một Huệ Dung xinh đẹp lại nghe lời bên y như thế... Liên tưởng tới tính cách Sở vương, Thiên Mạch cảm thấy chuyện này tương đối có khả năng.
Mà vấn đề càng quan trọng hơn là, còn có một chuyện nào khác lại vì cô mà thay đổi sao? Tỉ như, bá nghiệp của y, tuổi thọ của y, còn cả tương lai nước Sở...
Thiên Mạch bỗng nhiên rất muốn gặp Sở vương, muốn chính miệng nói hết thảy cô biết với y, sau đó hỏi y, chàng nhất định phải cưới em ư?
Tự nhân Cừ phát hiện cô có vẻ tâm sự, ăn không ngon ngủ không yên, hỏi cô, Thiên Mạch lại cười khổ không nói. Hắn không hiểu ra sao, lại không thể đi tìm Sở vương, dưới sự buồn rầu, chỉ có thể kể khổ lại với Thương Tắc.
“Phu nhân không muốn gả cho Sở vương rồi sao?” Thương Tắc gọn gàng dứt khoát, cứ đi lên hỏi khơi khơi.
Thiên Mạch mơ hồ.
“Cớ gì nói vậy?” cô hỏi.
“Phu nhân sắp thành hôn, lại mặt ủ mày chau, chẳng lẽ không phải không muốn?” Thương Tắc nói.
Thiên Mạch không biết nên khóc hay cười.
“Cũng không phải là thế, anh cả lo.” Cô nói.
Thương Tắc lại dường như không tin lắm, nhìn cô một hồi, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, “Phu nhân dù muốn làm chuyện gì, Thương Tắc đều tuân theo, đi theo bên cô.”
Tâm tình Thiên Mạch hơi tốt lên, gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Thương Tắc hành lễ cáo lui, Thiên Mạch nhìn hắn đi ra, không bao lâu, bỗng nhiên nói, ” Thương Tắc.”
Thương Tắc quay đầu.
Thiên Mạch nhìn hắn, ánh mắt lại có phần phức tạp. Nếu như Thương Tắc lúc trước cũng chưa bao giờ gặp mình, hắn sẽ như thế nào?
“Thương Tắc, ” cô nói khẽ, “Nếu có một ngày, anh có thể một lần nữa trở lại khi đại vương tiến đánh nước Dung, anh sẽ làm thế nào?”
Thương Tắc kinh ngạc, Thiên Mạch lại nhìn hắn, thần sắc chăm chú, “Anh vẫn sẽ đi giết đại vương ư?”
“Đúng.” Thương Tắc bình tĩnh nói, “Nhưng đầu tiên ta sẽ bảo đồ đần Tử Mẫn kia đi cho xa.”
“Nhưng như thế, có lẽ anh sẽ chết, hoặc sau đó sẽ không đi giúp người Thư, cũng không còn liên quan đến tôi.” Thiên Mạch nói.
Thương Tắc suy tư một chút, gật đầu, “Có lẽ thế.”
“Anh có tiếc không?” Thiên Mạch hỏi.
Thương Tắc giật mình, cười một tiếng, “Có tiếc thì thế nào, cũng chỉ ngẫm lại, đã làm thì không thể quay đầu, ta cũng chỉ có thể sống một lần.”
Thiên Mạch nghe lời này, trong lòng tựa hồ có cái gì bỗng nhiên được mở ra, bỗng cảm thấy mình tự tìm phiền não đến là buồn cười.
Đúng vậy nhỉ. Mỗi người đều chỉ có thể sống một lần. Dù cô biết Sở vương sống một cuộc đời khác, thì sao? Cô cũng không cần chịu trách nhiệm với những tài liệu kia của ông, đối với mình mà nói, bây giờ cô cần sống.
“Vậy, cảm ơn.” Thiên Mạch mỉm cười, mắt sáng ngời.
Trong đêm, trong điện Sở vương ngủ một mình, bỗng nhiên nghe nói Thiên Mạch đến, kinh ngạc vô cùng.
Trên người Thiên Mạch quần áo ăn mặc không nhiều, nhìn thấy y, lập tức bổ nhào vào trong ngực y, tay ôm quá chặt.
“Sao... Sao thế?” Sở vương bị dọa, cảm thấy cô có chút khác thường.
“Không sao, chỉ là nhớ chàng.” Thiên Mạch nói thật nhỏ, giọng lại bình thản.
Sở vương có phần không hiểu, lại nở nụ cười.
“Nhớ ta?” y cũng ôm cô, cùng cô thân mật bên nhau, “Tối nay ở lại chứ?”
“Được.” Thiên Mạch nói.
Sở vương càng kinh ngạc, đang định hỏi lại, lại nghe Thiên Mạch nói, ” Lữ, chàng đi khắp nơi cùng em, em sẽ khiến tương lai càng tốt hơn.”
Sở vương sửng sốt.
“Ơ... Ờ.” phản ứng của y cũng một phần không tỉnh táo, “Ý là sao.”
Thiên Mạch ngẩng đầu, hai con ngươi trong trẻo nhìn y, chăm chú mà kiên định, “Chính là em sẽ khiến tương lai càng tốt hơn, em biết tính toán, còn biết được rất nhiều chuyện người khác không biết, chàng theo em, sẽ không lỗ.”
Sở vương dở khóc dở cười, “Ta theo nàng?” y muốn nói ta đường đường là Sở vương còn phải theo nàng... Nhưng nhìn ánh mắt chắc chắn kia, tim y mềm mại không thôi.
Y chống trán cùng cô, vuốt mặt cô, “Rốt cuộc là sao?”
Giữa hô hấp của Thiên Mạch đều là hơi thở của y, nóng rực mà chân thực.
Y là một người sống, mà không phải Sở Trang vương tồn tại trên giấy. Trong lòng có một giọng nói, a, chàng cũng còn chưa chết, thụy hiệu có phải Trang không cũng chưa biết.
Thụy hiệu (chữ Hán: 諡號), còn gọi là hiệu bụt hoặc tên hèm theo ngôn ngữ Việt Nam, là một dạng tên hiệu sau khi qua đời trong văn hóa Đông Á đồng văn gồm Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản và Triều Tiên, để cảm ân đức khi còn sống. Phân biệt với Miếu hiệu thường có chữ Tổ và chữ Tông.
Thiên Mạch cười lên, nhìn môi y, cảm thấy mê người vô cùng, mổ mổ trên đó.
“Chỉ là mơ một giấc mộng.” cô cầm ngón tay y, nói khẽ, “Mơ thấy em ở trong một căn phòng lớn, đọc rất nhiều sách, trong đó nói đến chàng, nói chàng rất lợi hại...”
“Ồ?” Sở vương nghe, nụ cười sâu hơn, hơi thở càng thêm tới gần, “Có nói chúng ta sinh bao nhiêu đứa không...” đoạn, bỗng nhiên y ôm lấy cô, quay người đi vào trong trướng.
Ánh nến mê ly, sơn ca than nhẹ, giống như xuân sắc đầy phòng
Tháng tư, Triệu Thuẫn nước Tấn lấy lý do công tử Bào nước Tống giết Chiêu công, mệnh Tấn khanh Tuân Lâm Phụ, Vệ khanh Lỗ Đạt, Trần khanh Công Tôn Ninh, Trịnh khanh Thạch Sở đánh Tống. Bốn nước binh lâm Tống quốc, công tử Bào đã tự lập làm Tống công vội vàng dâng ra số lương lớn ngọc lụa tiền tài, hối lộ bốn nước. Bốn nước cũng không phải thực sự muốn diệt Tống, nghiêm khắc trách cứ việc này một phen, tự mình mang đầy tài vật mà đi. Mà sau việc này, Trịnh quốc cùng Tấn quốc trao đổi con tin, chính thức thành lập minh ước.
Người trong thiên hạ đều cũng không phải đồ đần, biết ý bốn nước chỉ là gõ nước Sở một cái. Dù mọi người đều muốn nhìn xem nước Sở ngày xưa động một cái là khùng lên sẽ tức giận thế nào, lại truyền đến tin Sở vương đã đến nước Phàn. Mà càng khiến người kinh ngạc chính là, Sở vương không những không giận tí nào, chuyện kia còn khiến y vui mừng hớn hở, bởi vì lần này y đến không phải là vì chinh chiến, mà là vì cưới vợ.
Sứ giả mang theo tin vui như gió, bay về phía các quốc gia, nước thân với nước Sở, có ơn thậm chí có thù đều được nước Sở báo tin vui, mà chư quốc thì lập tức dâng lễ lên. Đầy nhiệt tình như vậy, cư như hoàn toàn không để hành động của mấy nước trong lòng. Không được mấy ngày, cơn mây đen lo sợ vì bốn nước đánh Tống mang tới liền bị tin tức náo nhiệt này hòa tan, Sở vương vốn là người gây ra rất nhiều tranh luận, mà ánh mắt quần chúng nhân dân luôn luôn đơn thuần. Khi Phàn cơ cùng Sở vương gặp nhau thành truyền kỳ cố sự, các kiểu năng lực của Phàn cơ, Sở vương vì mỹ nhân không tiếc khai chiến là tin mới mẻ tại các quốc gia, nhất thời, đề tài câu chuyện của mọi người lập tức bị Sở vương và Phàn cơ chiếm cứ, không còn ai quan tâm chinh phạt gì, kết minh gì cả.
Trong độ chú ý tăng cao chưa từng có, thời gian thân nghênh đã đến.
Trời còn chưa sáng, Thiên Mạch đã bị đánh thức. Hơn mười thị tỳ hầu hạ cô tắm rửa thay quần áo, y phục dùng hương liệu hun mặc trên người, hương thơm khắp cả người. Tóc cô đã sớm dài đến dưới lưng, có thể búi thành một búi tóc xinh đẹp. Phong vị ăn mặc ở nước Phàn và nước Sở rất khác nhau, Thiên Mạch ngồi trước gương, nhìn mình chậm rãi thay đổi dưới bàn tay trang điểm của mọi người.
“Một vị cô dâu tốt đấy ạ.” thế phụ bên cạnh dùng tiếng Sở lấy nửa sống nửa chín khích lệ nói.
[世妇]; nguyên là một kiểu nữ quan thế tập triều Thương và Chu, sau đó trở thành một xưng hào của thê thiếp thiên tử, còn gọi là thế phi, một xưng hào của phi tần
Thiên Mạch nhìn mình trong gương, cười cười.
Kỳ thật trước khi mặc vào bộ áo cưới, đối với hai chữ kết hôn cô cũng không có cảm giác chân thực gì. Cô cùng Sở vương đã sớm như vợ chồng, đối với hôn lễ này, cô biết cũng chỉ là lên xe trước sau mua vé bổ sung.
Thời thiếu nữ, cô đã từng huyễn tưởng rất nhiều lần dáng vẻ mình kết hôn, váy dài xinh đẹp, bó hoa, đồ trang sức, trong lời chúc phúc của thân hữu mà chấp tử chi thủ. Sau khi lớn lên, cô được chứng kiến rất nhiều hôn lễ, cũng đã làm phù dâu, cái nhìn lại có thay đổi. Cô cảm thấy, bản chất hôn lễ chỉ là chiêu cáo thiên hạ “Tôi đã kết hôn”, mà cái gọi là người hạnh phúc nhất hôm nay, chỉ là hoàn thành biểu diễn, nhưng thật ra là người cực khổ nhất.
Trích Kinh Thi, tức là nắm lấy tay người.
Có lẽ là vì trừng phạt thái độ bất kính của cô, ông trời cũng cho cô kết hôn.
Hơn nữa là ở thời đại coi trọng lễ pháp nhất, gả cho người cần trình tự rườm rà nhất...
Nhưng người kia ấy à...
Thiên Mạch nghĩ đến y, nhớ đêm vài ngày trước, ý cười bên môi trở nên càng sâu.
Thế phụ cho là cô hài lòng, vội cười nói, “Phu nhân rất đẹp ạ.”
Thiên Mạch nhìn bà một cái, chân thành nói, “Cảm ơn.”
Giờ lành đến, Thiên Mạch được đưa đến tông miếu Du thị.
Nắng ngày xuân, ấm mà không nóng, chiếu vào lễ áo tinh xảo, hiện ra chút ánh sáng.
Trong đình, sớm đã đứng đầy người, già trẻ gái trai, ánh mắt đều hướng cô mà nhìn tới. Thiên Mạch đi theo tấn giả chậm rãi đi lên, hoàn bội trên người theo đó lại nhẹ vang lên.
Bất ngờ, cô nhìn thấy Huệ Dung.
Nàng đứng trong đám tôn nữ, mặc dù lễ áo trên người so với người khác không hề khác gì nhau, gương mặt xinh đẹp kia rất khó khiến người ta coi nhẹ. Nàng nhìn Thiên Mạch, thần sắc bình tĩnh, cũng không hề khác gì những người đến xem náo nhiệt.
Đường ở dưới chân, sinh mệnh của mi, sẽ không lặp lại.
Thiên Mạch nhìn Huệ Dung, mỉm cười. Trong ánh mắt kinh ngạc của Huệ Dung, cô nhìn về phía trước.
Sở vương huyền y huân thường, hông đeo trường kiếm, đứng ở trên bậc, anh tuấn như thần.
[玄衣纁裳]; mọi người đọc chú thích ở cuối
Cô từng bước tiến lên, nhìn hai đầu lông mày kia mang theo ý cười, dần dần trở nên dịu dàng.
Du Đam Phụ và phu nhân ngồi trên công đường, Thiên Mạch theo lễ cáo bái họ.
“Giữ mình tôn kính, sớm hôm không làm trái mệnh.” Du Đam Phụ nói.
“Nỗ lực kính trọng, sớm hôm không làm trái cung quy.” Phu nhân nói.
Thiên Mạch đáp lễ từng cái, lễ xong, tán giả tuyên bố kết thúc buổi lễ.
[赞者; tán giả]; ý là người xướng lễ, hoặc người chủ trì lúc con gái cập kê, bình thường do chị em hoặc bạn tốt đảm nhiệm
Sở vương đi tới, cúi đầu với Du Đam Phụ và phu nhân, hành lễ xong, cầm tay Thiên Mạch, ra ngoài tông miếu.
Mọi người đều vẻ vui mừng, chúc phúc không ngừng bên tai.
Đi qua trọng môn, đến trước xe, Thiên Mạch bỗng nhiên che miệng.
[重门]; tức tầng tầng lớp cửa
Sở vương phát hiện: “Sao thế?” Thấy mặt cô có hơi trắng bệch, lập tức định gọi người.
“Không cần.” Thiên Mạch bỗng nhiên giữ chặt y, hai mắt lấp lánh, “Lữ, em quên nói với chàng một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em nghĩ, chúng ta có con rồi.”
Gương mặt kia trố mắt một lát, đoạn, bỗng nhiên bị vui sướng thay thế.
“Thật ư?” Sở vương có phần không dám tin, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nói năng lộn xộn, “Nàng... Khi nào?”
“Hôm qua.”
Lời còn chưa dứt, cô kinh hô một tiếng. Hoàn bội kêu vang, Sở vương không để ý xiêm áo long trọng trên thân hai người, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ôm ngang Thiên Mạch lên.
“Tự nhân Cừ! Trên xe cho thêm tấm đệm dày đi!” Sở vương sai, “Cả đồ ăn hôm nay, mời thế phụ làm!”
Chung quanh loạn cào cào, Thiên Mạch bối rối, nhìn Sở vương chỉ huy người này, ra lệnh người kia, rất giống thanh niên trẻ chưa trải sự đời, mặt dán lấy cô, đầy ý cười tủm tỉm.
Sao giống Cổn miện quá trời. ‘Huyền y huân thường’ là áo đen thường đỏ, trong các màu phục sức tôn quý, thì kết hợp đỏ với đen là tối thượng.
Thương Tắc kiểu: “Dù không phải gen Z, ta vẫn sống YOLO.”:v
Đến đây là xong chính văn rồi đó cả nhà yêu của kem ơi.