năm sau
Tống Dương Phàm cằm tập tài liệu bước vào phòng nhìn người đàn ông người không ra người ma không ra ma cắm cúi trên bàn làm việc
- " Ngạn chú đã mấy ngày rồi chưa về nhà hả? Nghỉ việc đi bán mắm được luôn rồi đó"
Tống Dương Ngạo ngẩn đầu nhìn người đàn ông tươi cười trước không nói gì tiếp tục hì hục vẽ tiếp.
- "Chú lại bỏ cơm nữa rồi Đường Đường mà thấy nhất định sẽ rất đau lòng " Tống Dương Phàm đi đến bàn làm việc vất tập tài liệu lên bàn
Tống Dương Ngạo dừng bút nhìn anh trai mình, đôi mắt mong chờ đêm đó cô hỏi anh có yêu cô hiện lại khiến trái tim nhói lên cơn đau
- "cô ấy thực sự sẽ đau lòng sao " giọng anh khàn đặc vang lên đôi mắt có chút mong đợi nhìn anh trai mình, mong rằng anh ta sẽ gật đầu khẳng dù chỉ là lừa dối cũng được,chỉ tiếc rằng Tống Dương Phàm lại không phải loại yếu lòng mà nuông chiều em trai
- " Về đi vợ hai của chú đang chờ ở nhà đó " Tống Dương Phàm nhấm mạnh hai chữ " vợ hai " đạp thẳng thằng em mình về hố hiện thực tàn nhẫn
- "em có phải em trai anh không vậy " Tống Dương Ngạo châm biến nhìn anh đâu nhất định phải tàn nhẫn đến như thế cơ chứ
- "nếu không phải em tôi chú nghĩ bản thân có thể sống đến giờ phút này sao " giọng Tống Dương Phàm có chút lạnh lùng vang lên "mẹ bảo vợ chồng chú về ăn cơm tối nay " Tống Dương Phàm nhân cơ hội đạp thêm cho thằng em mấy phát cho bõ ghét rồi mời rời phòng
Căn phòng trở lại sự yên tĩnh vốn có Tống Dương Ngạo nhìn ra bên ngoài cửa kính những toàn nhà cao chọc trời bên dười dòng người qua lại đông đúc nhưng lại không thấy người gái đó trong lòng,đã năm đừng nói là tung tích ngay cả bóng hình cũng không có, cô thực sự đã biến mất à không mà bốc hơi như chưa từng xuất hiện.
Ngày cô đi cũng là ngày anh lấy lại tất cả mọi thứ trừ một thừ chính là cô. Tống Dượng Ngạo đưa tay sờ chiếc nhẫn đeo bạc ở cổ mình hình ảnh ngày hôm đó một lần nữa hiện lên trong đầu anh, lúc ở rừng cô nắm lấy tay anh nói sẽ không để anh rời đi lần nữa, lúc cô lao mình ôm lấy anh dùng bản thân mình bảo vệ anh, lúc cô ngồi trên mặt đất nghĩ rằng anh chỉ là giấc mơ, lúc cô nói câu chúc mừng sinh nhật anh,lúc anh để vỉ thuốc tránh thai trên kệ tủ đầu giường vào ngày sinh của cô và cả lúc nhìn thấy chữ kỹ của cô trên tờ đơn ly hôn không một lời nhắn.
Ánh nắng cuối cũng tắt màng đêm buông xuống ánh đèn đường lên những con đường uống lượn trở lên lung linh hơn gì hết,Tống Dương Ngạo mời bước vào phòng nghỉ cá nhân tắm rửa thay quần áo rời khỏi Tống thị nhập cùng vời dòng xe đông đúc đi về nhà lờn của Tống gia.
Tống Dương Ngạo bước vào nhà đi đến phòng khách thấy Tống Dương Phàm đang ôm Tiểu Lỡ đặt cằm mình lên đầu thằng bé cùng xem phim hoạt hình bên cạnh Tố Lam Thuần bế Tiểu Bông đút từng chìa thìa bột cho con bé, hình như cô đã từng nói muốn có một gia đình nhỏ bé cùng nhau trải qua ngày thàng bình yên
- "Ngạo anh đã về rồi sao " giọng nói của Tuyết Hoa vang lên đưa anh trở về hiện thực.
Tống Dương Ngạo nhìn người con gái mặc bộ hàng hiệu trang điểm sắc nét trước mặt mình không biết từ khi nào từ một cô thôn nữ đã trở thành thế này.
- " Tại sao mấy hôm nay anh không về có biết người ta nhớ anh lắm không?" Tuyết Hoa ôm lấy eo anh uốn éo điêu luyện dựa vào ngực anh nhỏ nhẹ nói, mùi nước hoa nồng nặn sộc thẳng vào khoang mũi anh
- " Tại sao cô lại ở đây " Tống Dương Ngạo chau mày đẩy Tuyết Hoa ra xa mình
- " Mẹ gọi chúng ta qua ăn cơm mà, hôm nay em và mẹ làm món anh thích " Tuyết Hoa nắm lấy tay anh nũng nịnh nói
Tống Dương Ngạo nhìn mẹ mình trong bận rộn trong bếp, lúc cô đi bà đã chửi cô vô ơn đi không nói tiếng nào còn nói sẽ không bao giờ nhận lại cô nhưng cuối cùng vẫn oà khóc như đứa trẻ oan hận bản thân mình, cứ nghĩ anh đã về muốn dành thời gian riêng hai người bù đắp những năm tháng xa nhau,đúng lúc đó Tố Lam Thuần lại có thai lên bà càng bận hơn mà quên mất cô rồi bà buôn nói không lên cô mời đi không nói tiếng nào mời biến mất không tung tích, từ ngày đó bà không cười nữa, nói cũng ít đi bà chỉ dùng hành đồng thể hiện tình yêu của mình , không tức giận cũng không oán trách gì ai nữa. Cừ như thế hai chữ Đường Đường đã trở thành cấm địa không ai nhắc tời nữa nhưng mọi người ai chả biết bà rất nhờ cô rất thương cô mặc dù không nhắc tời nhưng hành động lại nói lên tất cả trong các bữa ăn trong vòng ba năm trên bàn ăn luôn có một món gà hầm hạt sen mà cô thích , bà luôn sợ rằng một ngày bỗng nhiên cô trở về sẽ không món này ăn sẽ không chịu ăn, nhờ đến hai năm anh mất tích ngày nào bà cũng làm mang đến nồi cho cô ăn không biết từ khi nào mỗi sáng không có để ăn cô lại tay bà nũng nịnh đòi bà làm khiến bà phá lên cười giờ chỉ còn là kí ức.
Sáu người cùng ngồi trên bàn không khí trở lên kì lạ đến sợ. Tống Dương Ngạo nhìn Tống Dương Phàm gắp miếng trứng vào bát cho Tố Lam Thuần trong lòng dân lên cảm giác khó chịu không tự chủ được gắp miếng gà hầm hạt sen gắp cho người cạnh mình thì mời giật mình nhận ra cô đã không còn ngồi đó đợi anh gắp cho nữa, Tuyết Hoa thấy hành động của anh chủ động cằm bát lên đưa về phía anh cười. Tôdng Dương Ngạo liền rút tay về đặt miếng gá vào bát mình , nếu không thể cho cô anh thì anh sẽ không cho ai cả