Cuối cùng, Vu Sính Đình trả lời: “Phùng Mộ Huân, tôi cần thời gian, anh cũng biết mà, tôi với anh ấy yêu nhau đã gần sáu năm rồi, không phải nói quên là quên được.”
“Được.” Phùng Mộ Huân gật đầu, anh không gượng ép cô, anh biết cô cần thời gian.
Vu Sính Đình vẫn cho rằng, tình yêu là một hình thức cảm thụ cuộc sống, nên được xây dựng trên cơ sở bình đẳng, chứ không liên quan đến địa vị xã hội hay tiền của. Mấy lời của Phùng Mộ Huân khiến cô ít nhiều có chút cảm động.
Buổi tối, cô dựa vào salon xem tivi, bỗng Liêu Hải Lâm ghé sát vào cô hỏi một câu: “Dạo này với Mộ Huân tiến triển thế nào rồi?”
Vu Sính Đình không trả lời, vẫn nhìn tivi không dời mắt, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra đọc tin nhắn gửi đến.
Thấy Vu Sính Đình không lên tiếng, Liêu Hải Lâm lại nói: “Vẫn còn nhớ Hứa Diễn Thần? Mẹ bảo này, con bé này sao lại cố chấp thế chứ.”
Lời nói của Liêu Hải Lâm như chạm đúng chỗ đau của Vu Sính Đình, cô nghiêm túc phản bác: “Ai nói là con tuyệt vọng, mẹ, mẹ có thể dừng lại một chút không? Cứ không có việc gì là lại nhắc đến tên hai người kia, nghe nhiều phiền chết đi được.”
Liêu Hải Lâm ngồi xuống cạnh cô, vỗ vỗ vào lòng bàn tay cô và nói: “Ngày nào con chưa đến với Mộ Huân là ngày đấy mẹ còn phải lo, có thể là con không biết, nhưng chuyện bố con trúng thầu, Mộ Huân giúp không ít đâu. Con nghĩ là bí thư Mạt thật sự nể mặt mẹ à? Chuyện của nhà mình mà người ta còn để tâm thế đấy. Bây giờ đến đơn vị mẹ cứ nhắc đến Mộ Huân là lại thấy mặt sáng thêm được vài phần.” Cuối câu, giọng nói của Liêu Hải Lâm cũng nhỏ nhẹ dần.
Trong lòng Vu Sính Đình vẫn không thích kiểu quan hệ móc xích với quyền lợi, cô đáp lại bằng giọng điệu khó chịu: “Mẹ, mẹ đang bán con gái đấy hả?”
Liêu Hải Lâm hoàn toàn thất vọng: “Tùy con nói thế nào thì nói, dù sao mẹ chỉ biết ai là hợp với con nhất thôi.”
Vu Sính Đình cảm thấy càng nói chuyện với mẹ càng không hợp, tâm trạng tốt bị đôi ba câu của Liêu Hải Lâm phá hỏng, xem tivi thêm một lúc nữa, cô liền chạy về phòng đọc sách. Thời gian này Phùng Mộ Huân đến đơn vị đồn trú, cuối tuần mới có thể đến tìm cô, mà lần nào cũng xuất hiện hết sức bất ngờ. Cho đến giờ, cô vẫn không nói rõ được cảm giác của mình với Phùng Mộ Huân, rõ ràng trong tiềm thức thì muốn cách xa anh một chút, anh không phải là người đơn giản, nhưng khi thấy anh đứng trước mặt mình, cô lại không thể dứt khoát nói ra lời từ chối anh.
Vu Sính Đình đến quầy đá quý của trung tâm thương mại bàn công việc với giám đốc, lúc đi ra có nâng tay xem đồng hồ. Đã sáu giờ chiều nhưng cô vẫn lang thang qua những cửa hàng thời trang. Trước đây, cô rất ít khi đi dạo phố cùng Hứa Diễn Thần, cho dù hai người cùng đến Vương Phủ Tỉnh thì cô cũng không chọn những món đồ đắt tiền, thấy cô thích là nhất định Hứa Diễn Thần sẽ mua. Vu Hàn Sinh cho cô một thẻ tín dụng để cô đi mua sắm, đôi khi cãi nhau với Hứa Diễn Thần, tâm trạng không tốt, cô sẽ cầm thẻ đi tiêu pha một trận đã đời, đến lúc mua về lại hối hận.
Phố mua sắm nổi tiếng ở Bắc Kinh.
Hôm nay coi như phóng tay một lần, sau khi ra khỏi thang máy, Vu Sính Đình vào một gian của nhà hàng đồ Tây, tình cờ gặp lại Ngụy Tử.
Hai người chỉ nhìn nhau trong chốc lát. Ngụy Tử đút hai tay vào túi, đi về phía trước, thấy cô xách túi to túi nhỏ liền gật đầu với cô và cười nói: “Em cũng ở đây à? Có cần anh giúp không?”
Vu Sính Đình gật đầu rồi đưa túi cho anh ta: “Em đến đây gặp giám đốc kinh doanh quầy đá quý bàn một số chuyện, nhân thể đi mua vài thứ. Sao anh cũng ở đây?”
Ngụy Tử nghiêng đầu nhìn Vu Sính Đình rồi cười khổ: “Vừa ở đây ăn cơm với khách hàng, đúng là không đúng dịp, Diễn Thần với Hân Nhiên vừa đi rồi. Hai người bọn em...”
Lúc này, anh ta dừng lại một lát rồi thở dài: “Dạo này ổn không?”
Vu Sính Đình cười: “Ổn chứ.”
Ra đến cửa, hai người cùng đi bộ qua khoảng sân rộng, Ngụy Tử mới nói: “Anh nghe Diễn Thần nói em có bạn trai rồi, là do bố mẹ giới thiệu. Hơn nữa, gia đình hai bên đều rất hài lòng. Có chuyện đó thật sao?” Lúc nghe Hứa Diễn Thần nói, Ngụy Tử vẫn chưa tin, hôm nay lại gặp được Vu Sính Đình nên muốn nghe cô chứng thực.
Sắc mặt Vu Sính Đình thoáng trầm xuống, “Anh ấy nói thế với anh?” Cô hé miệng miễn cưỡng ra vẻ tươi cười, lắc đầu, nhưng không phủ nhận: “Không tính là thế, em và anh ấy quen nhau từ nhỏ, hơn nữa hôn sự của bọn em hoàn toàn là do ông ngoại em quyết.”
Ngụy Tử nghe Vu Sính Đình nói vậy mới gật đầu, “Xem ra đúng là thật, anh vẫn nghĩ em và Diễn Thần có thể đi đến cuối cùng. Dù sao cũng đã yêu lâu như vậy...”
Lúc này, Vu Sính Đình vội vàng ngắt lời: “Ngụy Tử, thật ra mấy năm trời cũng chẳng nói lên điều gì, đó là quá trình để hai bên hiểu nhau, nhưng ở bên nhau có thấy hợp hay không thì chỉ có bọn em mới hiểu được.”
“Em với Diễn Thần thật sự không còn khả năng nữa sao? Không định cho nhau thêm một cơ hội nữa à?”
“Không cần thiết, hai đứa bọn em ly ly hợp hợp không biết bao nhiêu lần rồi, đều mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần rồi, thật sự không cần thiết nữa.” Nhắc đến Hứa Diễn Thần, gương mặt Vu Sính Đình thoáng biến sắc, đột nhiên cô chuyển đề tài: “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, gần đây công ty các anh ổn không?”
“Còn thế nào được nữa, cứ tiếp tục thôi, chỉ cảm thấy đúng là rất trùng hợp, mọi chuyện xảy ra cùng một lúc, bộ phận thi công gặp rắc rối, tranh cãi với khách hàng, sự cố cứ liên tiếp kéo đến, lại còn vụ hủy hợp đồng nữa, bọn anh suýt nữa không cầm cự nổi. Thậm chí anh còn cảm giác có người cố ý đối phó với bọn anh, nhưng ngẫm lại thì thấy không có khả năng, công ty bọn anh mới đăng ký chưa được bao lâu, làm gì có thù địch nào. Rốt cuộc cũng có thể xả hơi được.”
Tất cả mọi người đều cho rằng đó là vấn đề của công ty, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, không ai tìm hiểu kĩ, ngay cả Hứa Diễn Thần cùng không nghĩ đến chuyện có người cố ý gây sự. Nói xong, Ngụy Tử thấy vẻ mặt Vu Sính Đình vẫn không thay đổi.
Ngụy Tử tiễn Vu Sính Đình đến trạm xe, trước khi tạm biệt, Ngụy Tử vẫn cố tiết lộ tình hình của Hứa Diễn Thần cho Vu Sính Đình, khiến tâm trạng bình ổn của cô lại một lần nữa dậy sóng. Không phải Vu Sính Đình không hiểu ý của Ngụy Tử. Trước đây, khi ầm ĩ với Hứa Diễn Thần, cũng đều là anh ta báo tình hình của Hứa Diễn Thần cho cô, còn giờ đây, cô chỉ muốn tránh né, trong lòng cực kỳ sợ anh ta sẽ nói với mình bất cứ chuyện gì của Hứa Diễn Thần.
Chuyện tình cảm cũng giống như người uống nước, nóng lạnh chỉ mình biết. Cô và Hứa Diễn Thần đến bước này, không phải một hai câu là nói xong cho rõ ràng.
Tối thứ Bảy, Phùng Mộ Huân đến tìm Vu Sính Đình.
Lý do anh dụ Vu Sính Đình ra ngoài khi ấy là: “Bây giờ anh đang ở ngoài nhà em, cho em năm phút, nếu em không ra, anh không thể làm gì khác là tự vào nhà mời thôi, bác gái mà thấy anh chắc chắn sẽ rất vui.”
Vu Sính Đình nghe xong liền lập tức chạy vào phòng thay quần áo. Lúc ấy cô thật sự bái phục người đàn ông này, đi theo đuổi người ta mà lại ra lệnh hùng hồn như vậy, như thể cô là lính dưới quyền anh không bằng.
Lúc cô chạy hộc tốc ra đến nơi, Phùng Mộ Huân đang dựa vào xe, mỉm cười với cô, liếc qua đồng hồ rồi nghiêm túc nói: “Ba phút lẻ chín giây, không tính là quá chậm.”
Phùng Mộ Huân lái xe đưa cô đến một sườn núi ở gần quân khu, chỗ này cũng là địa điểm lần trước anh tiến hành diễn tập.
Sau khi xuống xe, Phùng Mộ Huân nắm chặt tay cô. Vu Sính Đình giãy ra mấy lần mà không được, chỉ khiến Phùng Mộ Huân xiết chặt thêm. Phùng Mộ Huân chợt nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, anh thấp giọng nói: “Ngoan nào, đừng làm loạn nữa, anh chỉ sợ em ngã thôi, địa hình ở đây không an toàn, em chỉ cần đi theo anh thì sẽ không sao cả.”
Giọng nói của anh như có một sức mạnh khiến người ta cảm thấy yên lòng, giữa vùng đồng nội hoang vu ở ngoại thành, Vu Sính Đình chỉ có thể nghe theo anh.
Thấy cô không phản kháng nữa, khóe miệng Phùng Mộ Huân không kìm được phải khẽ cong lên, anh chậm rãi mở năm ngón tay ra, đan vào những ngón tay cô.
Hai người cùng nhau đi xuyên qua những lùm cỏ lớn, trên mặt đất loẹt xoẹt tiếng kêu. Phùng Mộ Huân dắt cô đi qua những đoạn đường gồ ghề. Trời đất tĩnh lặng, một đám mây thẫm đỏ như ánh lửa chấm trên bầu trời. Màn đêm sắp buông xuống, trên sườn núi thoang thoảng gió lạnh, Vu Sính Đình cẩn thận theo sau Phùng Mộ Huân, đột nhiên dừng lại hét lên một tiếng với chân trời xa xa. Phùng Mộ Huân nhìn hành động trẻ con của cô, không khỏi bật cười thành tiếng.
Đến nơi, tìm được một chỗ bằng phẳng, Phùng Mộ Huân mới buông tay cô ra. Anh thong thả cởi cúc áo, lại cởi chiếc áo khoác dài thẫm màu ra, trải xuống mặt cô rồi kéo cô ngồi xuống cùng.
Vu Sính Đình cố ý châm chọc: “Phùng Mộ Huân, anh đưa tôi đến đây hít gió lạnh hả?” Nói xong, cô lại lẩm bẩm: “Xem ra quân nhân thật sự không biết lãng mạn.”, rồi lại tự gật gù.
Vậy mà Phùng Mộ Huân lại nghe thấy, anh không lập tức phản bác mà nắm chặt tay cô hơn, chẳng giận mà còn cười: “Vậy em cảm thấy thế nào mới là lãng mạn, tặng một bó hoa hồng cỡ đại? Hay là đưa em đến nhà hàng Tây ăn tối dưới ánh nến? Em thật sự thích mấy cái đấy?” Sau đó, giống như Hứa Diễn Thần, trước mặt đông người, quỳ xuống cầu hôn. Câu này, Phùng Mộ Huân không nói, sợ cô lại nghĩ đến Hứa Diễn Thần. Đến giờ Phùng Mộ Huân vẫn nhớ cảnh tượng Hứa Diễn Thần cầu hôn cô, lúc ấy, trong đầu anh chỉ hiện lên hai chữ, buồn cười.
Anh cảm thấy hành động như vậy thật tầm thường, anh sẽ không giống Hứa Diễn Thần, không sến súa như vậy.
“Bởi vì bọn anh diễn tập ở đây.” Đột nhiên Phùng Mộ Huân nói, như là đang giải thích nguyên nhân anh dẫn cô đến đây.
“Kết quả thế nào, thắng hay thua? Tôi nghe mẹ tôi nói, anh là chỉ huy.”
Phùng Mộ Huân khẽ cười với cô, ghé sát vào tai cô, trầm giọng nói: “Kết quả...Đoàn anh kết liễu gọn sở chỉ huy lam quân.” Lúc Phùng Mộ Huân đến gần cô, anh có thể ngửi thấy hương thơm thanh mát trên người cô, suýt chút nữa chết chìm trong đó. Thấy Vu Sính Đình không né tránh mà dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, anh cúi đầu cười.
Trong lòng, Phùng Mộ Huân nghĩ, cho dù cô vẫn chưa quên Hứa Diễn Thần, nhưng không sao, ít nhất cô đã không bài xích anh nữa, còn có thể cười với anh như lúc này. Thật tốt.
Một lát sau, anh lại lên tiếng, ngữ điệu như đang giải thích: “Thật ra, anh đưa đến đây không có ý gì khác, chỉ muốn ở bên em một lát thôi. Em hẳn biết rõ, với nghề nghiệp của anh, thời gian yêu đương không nhiều, cho nên phải nắm chắc từng giây từng phút.”
Nghe thấy thế, Vu Sính Đình có chút sợ hãi. Cô không ngờ Phùng Mộ Huân lại có thể nói ra một cách nhẹ nhàng như vậy.